Đại Đường Song Long Truyện

Chương 239 : Mỹ nhân đồng hành

Ngày đăng: 13:15 19/04/20


Thạch Thanh Tuyền đẩy cánh cửa gỗ của thạch ốc ra, nghiêng đầu mỉmcười nói: “Từ huynh, mời vào!”.



Từ Tử Lăng chần chừ giây lát rồi mới bước qua bậc cửa, đi vào bên trong.Trong nhà dùng một tấm mành trúc chia làm hai gian. Căn nhà tuy nhỏ nhưng cũng có đủ các thứ gia cụ tạp vật mà một gia đình cần có trong cuộc sống hàng ngày. Nhà cửa sạch sẽ tinh khiết, đẹp một cách tĩnh mịch.



Thạch Thanh Tuyền chậm rãi nói: “Đây chính là chỗ ở chật chội của ThanhTuyền”.



Từ Tử Lăng ngạc nhiên: “Không phải Thạch tiểu thư ẩn cư ở Ba Thục sao?”.



Thạch Thanh Tuyền mời gã ngồi xuống một chiếc ghế kê cạnh cửa sổ, cònmình thì vén mành trúc đi vào bên trong: “Gian tiểu ốc này không phải Thanh Tuyền dựng nên, người xây dựng nó đã qua đời từ năm năm trước, Thanh Tuyền mượn nó làm nơi đặt chân chính là vì nó chỉ cách Tà Đế Miếu có nửa canh giờ cước trình”.



Nhìn xuyên qua tấm rèm trúc mỏng, thấp thoáng thấy nữ tử đặc biệt nàyngồi xuống một chiếc kỷ nhỏ bên cạnh chiếc giường kê sát tường, quay lưng về phía gã, đối mặt với tấm gương đồng hình tròn treo trên tường. Trong mông lung mơ hồ, tất cả đều bị tấm rèm trúc làm tịnh hoá, khiến cho thân hình và tư thái diễm lệ của nàng càng thêm nổi bật.



Từ Tử Lăng tán thưởng: “Đây đúng là một nơi tuyệt vời để lánh đời ẩn thế,nếu không phải có tiểu thư dẫn tới đây, chỉ sợ tại hạ tìm một vạn năm cũng không tìm được mất”.



Gian tiểu thạch ốc này nằm ở một hiệp cốc nhỏ cách động dơi chừng hơnmười dặm về phía Đông Nam, sau lưng là một dòng thác và hồ nhỏ, trước nhà cây cỏ hoa lá tốt tươi, cảnh vật đẹp vô cùng.



Thạch Thanh Tuyền cầm chiếc lược lên, chải chải mái tóc dài mềm mại,động tác tư thế đều đẹp đến mê hồn. Chỉ nghe nàng chậm rãi nói: “Tại sao huynh không hỏi chủ nhân cũ của nơi này là ai? Lẽ nào huynh không thấy hiếu kỳ ư?”.



Trong lòng Từ Tử Lăng chợt dâng lên một cảm giác thoải mái và ấm áp,giống như đang cùng thê tử xinh đẹp của mình sống an lạc trong ngôi nhà nhỏ, ngồi cách một tấm màn trúc bàn chuyện lặt vặt trong gia đình vậy. Đây là một cảm giác hết sức mới vẻ đối với gã. Chỉ nghe gã mỉm cười nói: “Có lẽ là vì tính cách mỗi người thôi! Tại hạ rất hiếm khi có những xung động kiểu không biết chuyện này thì không được như những người khác. Có điều tiểu thư đã đặc biệt gợi ra chuyện này, chắc hẳn chủ nhân cũ của gian thạch ốc này phải là một nhân vật rất có lai lịch, bây giờ lòng hiếu kỳ của tại hạ lại bị khơi gợi lên rồi”.



Thạch Thanh Tuyền khẽ cười hỏi: “Thanh Tuyền có thể hỏi Từ huynh mộtvấn đề hơi đường đột được chăng?”.



Từ Tử Lăng vừa ngưng thần lắng nghe tiếng chim chóc vui đùa chích chíchbên ngoài, vừa thuận miệng đáp: “Xin tiểu thư cứ hỏi!”.



Thạch Thanh Tuyền liền nói: “ tDám hỏi Từ huynh, trong mấy năm hành khứgiang hồ, đi khắp Nam Bắc, huynh đã từng hại bao nhiêu thiếu nữ phải xiêu hồn lạc phách, mê đắm nhớ nhung rồi?”.



Từ Tử Lăng ngạc nhiên nói: “Tại hạ xưa nay chưa từng nghĩ việc này, chắclà không có đâu”.



Thạch Thanh Tuyền vui vẻ bật cười: “Cuối cùng cũng tìm ra lúc huynhkhông thật thà rồi nhé. Tạm thời chưa tính sổ vội, để Thanh Tuyền hỏi ngược lại vậy, Từ huynh đã gặp không biết bao nhiêu mỹ nữ nổi danh trong giang hồ, đã có ai có thể khiến huynh một lòng ái mộ hay chưa?”.




Khấu Trọng mỉm cười nói: “Chuyện này chúng ta sẽ tùy cơ hành sự. Y thíchđến nơi nào nhất thì chúng ta sẽ đến đó gặp y. Nếu y không chịu trợ giúp chúng ta thì thuận tay cho y một đao là xong, sau đó sẽ đến lượt Đô Nhậm”.



Khẩu khí của gã tuy hơn lớn một chút, nhưng Thẩm Nhân Phúc và Lạc KỳPhi đều cảm thấy hết sức bình thường. So với Nhậm Thiếu Danh và Lý Mật, Đô Nhậm chẳng là thứ gì cả.



Khấu Trọng nghĩ ngợi giây lát rồi lại nói với hai người: “Nếu đã không ai biếtbước tiếp sau Đô Nhậm và Quật Ca định làm gì, vậy thì chúng ta tiện thể giúp bọn chúng một phen luôn, hãy cho người phao tin đồn, khiến các thành trấn gần đây người người đều hoảng loạn. Lúc đó chỉ cần chúng ta trừ diệt hai tên này, chúng nhân sẽ càng bội phần cảm kích. Hà hà, chỉ dùng mấy câu nói mà đã mua được nhân tâm, trên đời này còn có việc gì lợi hơn thế nữa không?”.



Hai người bọn Lạc Kỳ Phi đều gật đầu khen hay, thầm nhủ quả là “người nổidanh đều không phải tầm thường, người tầm thường thì không thể nổi danh”, kế sách như vậy mà cũng nghĩ ra được.



Khấu Trọng trầm ngâm: “Tin đồn phải hợp tình hợp lý, chi bằng cứ nói... à...Thẩm lão bản... thử nói xem, người ở những vùng xung quanh đây sợ nhất là gì?”.



Thẩm Nhân Phúc cung kính đáp: “Đô Nhậm xưa nay luôn có ý đoạt lấy Lưuhuyện và Bái huyện ở bên Vi Sơn Hồ, như vậy thì y sẽ có cứ điểm ở vùng Vi Sơn Hồ, từ đó tấn công các thành trấn lớn gần đó. Chúng ta có thể dùng điểm này để tạo ra tin đồn. Vi Sơn Hồ phía bắc thông đến ba hồ lớn là Thiệu Dương, Độc Sơn, Nam Dương, đầu đuôi tương tiếp giống như là một hồ vậy, nếu như để lọt vào tay Đô Nhậm, vậy thì y sẽ khống chế được toàn bộ mạch máu kinh tế của vùng Sơn Đông”.



Lạc Kỳ Phi nói: “Muốn lấy Vi Sơn Hồ, trước tiên phải đoạt Bành Thành, vìvậy chỉ cần chúng ta phao tin Đô Nhậm muốn tấn công Bành Thành, những người khác sẽ lập tức đoán được dã tâm và đại kế của y”.



Khấu Trọng bật cười nói: “Chuyện này càng nói càng thật, đến cả ta cũngbắt đầu tin rồi đó! Chi bằng chúng ta thêm mắm dặm muối, nói Quật Ca sẽ đánh trận đầu để rửa mối nhục đã bị ta đánh bại, thế nên sẽ thấy người là giết, gà chó không tha... hai người thấy thế nào?”.ới



Thẩm Nhân Phúc và Lạc Kỳ Phi đều gật đầu khen hay.



Khấu Trọng cười cười nói tiếp: “Lão Đô, Lão Quật! Xem các ngươi còn đượcbao nhiêu ngày phong quang nữa!”.



Thẩm Nhân Phúc hưng phấn nói: “Làm việc cho Khấu gia thật là thống khoái, tiểu nhân sẽ lập tức y kế hành sự!”.



Khấu Trọng nói: “Chậm đã! Tin đồn tốt nhất nên để truyền từ bên ngoài,như vậy thì Đô Nhậm muốn điều tra cũng không biết điều tra từ đâu! Thẩm lão bản hãy lập tức phái người đến các thành trấn gần đây...! Hắc! Chi bằng hãy để các thương lái truyền tin này đi, như vậy thì sẽ càng có hiệu quả hơn!”.



Thẩm Nhân Phúc liền lĩnh mệnh chạy đi.



Khấu Trọng lại vươn người một cái, quay sang nói với Lạc Kỳ Phi: “Kỳ Phi, hãy đi dò la xem Tiểu Lữ Bố gia gia của chúng ta hay đến thanh lâu nào? Ta ngủ dậy sẽ đến đó tìm y uống rượu bàn chuyện làm ăn!”. Nói đoạn liền há miệng ngáp dài, lẩm bẩm nói một mình: “Mệt chết đi được!”.