Đại Đường Song Long Truyện

Chương 240 : Cơ duyên tấu xảo

Ngày đăng: 13:15 19/04/20


Hoàng hôn.



Từ Tử Lăng đeo mặt nạ Nhạc Sơn và Thạch Thanh Tuyền đóng giả làmphụ tử đến Hợp Phì, một thành lớn ở phía Tây Bắc Lịch Dương, cách Trường Giang chừng hai ngày lộ trình, đương nhiên là dựa vào cước trình nhanh chóng của họ để tính toán. Thành này nằm trong lãnh địa của quân Giang Hoài, nhưng trên tường thành cắm kỳ hiệu của Phụ Công Hựu chứ không phải của Đỗ Phục Uy.



Khắp các thôn huyện bên ngoài thành đều là đồng ruộng trải dài, vàng tươixanh thắm, thẳng cánh cò bay, khiến tinh thần con người cũng sảng khoái hơn rất nhiều.



Sau khi nộp thuế vào thành, cảnh sắc mê người của vùng sông nước lưuvực Trường Giang càng khiến hai người thêm hứng khởi.



Trên phố dùng đá xanh hoặc gạch khối lát đường, dạt dào ý niệm hoài cổ,nhà cửa nhỏ mà thanh nhã, tường trắng ngói đen, thạch cấp cửa gỗ, mộc mạc hiền hoà. Trong thời đại chiến hỏa liên miên, hoang phế ngàn dặm này, đặc biệt khiến cho người ta cảm thấy bình yên và thư thái.



Sau khi đi xuyên qua con phố hẹp hai bên nhà cửa san sát, Thạch ThanhTuyền từ đầu vẫn chưa mở miệng nói nửa câu đột nhiên mỉm cười cất tiếng: “Thanh Tuyền vốn định sau khi ăn cơm sẽ lập tức rời thành, như vậy ngày mai chúng ta sẽ có thể đến được Trường Giang, nhưng không hiểu sao vào thành rồi lại sinh ra lười nhác mệt mỏi, hiện giờ chỉ muốn vào khách điếm nghỉ ngơi, sau đó ra ngoài dạo chơi một phen, ý Từ huynh thế nào?”.



Từ Tử Lăng cũng cười cười đáp: “Việc đi đường chậm một đêm hay nửa đêmcũng không ngại gì, huống hồ chúng ta cũng rất cần ngủ một giấc tử tế nữa, tại hạ hoàn toàn không có ý kiến”.



Hai người tìm được một khách sạn khá sạch sẽ gần đó, thuê hai gian phòngcạnh nhau, tắm rửa thay đồ rồi cùng nhau ra khu phố nhiệt náo trong thành dùng cơm. Sau khi ngồi xuống một góc vắng trong quán, Thạch Thanh Tuyền gọi vài món chay, rồi câu chuyện của hai người lại trở về với chuyện Tà Cực tông.



Thạch Thanh Tuyền không muốn để những khách nhân ở các bàn bên cạnh nghe được những gì họ nói, nên ngồi sát bên cạnh Từ Tử Lăng, quay lưng lại vớinhững người khác, thân thiết ghé miệng sát tai gã nói: “Vấn đề là xưa nay chưa từng có người nào đắc lợi được từ Tà Đế Xá Lợi này, nhưng đã thành một truyền thống, trước khi lâm chung tông chủ các đời đều dồn toàn bộ công lực của đời mình vào trong xá lợi. Ngoại trừ những người bạo tử không thể làm chuyện này, đến nay tổng cộng đã có mười một vị tông chủ hiến nguyên tinh vào đó rồi”.



Trong lòng Từ Tử Lăng bất chợt dâng lên cảm giác không lạnh mà run,thầm nhủ cung cách hành sự của những người trong tà phái quả thật kỳ dị khôn lường, khiến người ta không thể đoán biết.



Thạch Thanh Tuyền lại nói tiếp: “Đến đời Tà Đế Hướng Vũ Điền thì mới xuấthiện biến chuyển. Hướng Vũ Điền là người đầu tiên ngộ ra được cách dùng xá lợi tu luyện ma công, chính vì vậy mà ông ta trở thành tuyệt đại tông sư của tà phái, xếp trên cả Âm Hậu Chúc Ngọc Nghiên, chỉ đáng tiếc là cả ông ta cũng không qua được cửa ải của Đạo Tâm Trủng Ma Đại Pháp. Trước khi lâm chung, Hướng Vũ Điền đã lần lượt truyền bí pháp lợi dụng Tà Đế Xá Lợi luyện công cho bốn tên nghiệt đồ khi sư diệt tổ kia và Chúc Ngọc Nghiên của Âm Qúy Phái, đồng thời giao Tà Đế Xá Lợi cho Lỗ đại sư nhờ cất giấu. Lợi hại nhất là Hướng Vũ Điền đã tung tin huyền hoặc, khiến bọn Vu Ô Quyển tưởng rằng ông ta đã giao Tà Đế Xá Lợi đã giao cho Chúc Ngọc Nghiên, còn Chúc Ngọc Nghiên lại tin là Xá Lợi nằm trong tay bốn người bọn chúng, hậu quả của việc này chắc Thanh Tuyền không cần nói Từ huynh cũng đoán được rồi”.



Kết quả đương nhiên là một trận quyết đấu ác liệt đã diễn ra, còn bọn Vu ÔQuyển thì đã thảm bại trong tay Chúc Ngọc Nghiên, từ đó không dám lộ diện trên giang hồ nữa. Kế sách này quả thực vô cùng lang độc, qua đây có thể thấy tuy là Hướng Vũ Điền có vì luyện Đạo Tâm Trủng Ma Đại Pháp mà thay đổi tính tình, nhưng vẫn không phải là lòng dạ bồ tát gì, thậm chí còn có tâm ý lấy ác diệt ác nữa.



Thạch Thanh Tuyền chậm rãi kể tiếp: “Giấy cuối cùng cũng không gói đượclửa, có điều sau cả hai phía đều biết Tà Đế Xá Lợi đang nằm trong tay Lỗ đại sư thì đã kết mối thâm cừu không thể hóa giải được rồi”.



Từ Tử Lăng không hiểu hỏi: “Tại sao chuyện này lại liên quan đến tiểu thưvậy?”.



Thạch Thanh Tuyền thở dài một tiếng nói: “Thanh Tuyền có thể tạm thờikhông nói chuyện này được không?”.



Từ Tử Lăng mỉm cười: “Tiểu thư đã có chỗ khó xử, vậy thì không nói cũng được. Có điều ngày mai chúng ta đã chia tay nhau rồi, tiểu thư có điều gì phânphó tại hạ hay chăng?”.



Thạch Thanh Tuyền lắc đầu: “Không phải ngày mai, mà là đêm nay”.



Từ Tử Lăng ngẩn người ngạc nhiên.



o0o



Khấu Trọng ngủ đến quá trưa, rồi một mình một ngựa đến con phố lớn nhiệtnáo nhất thành Hạ Phi, hứng thú đi khắp nơi dạo chơi.



Để tránh bị dòm ngó, gã không mang theo Tỉnh Trung Nguyệt xưa nay vốnvật bất ly thân, hơn nữa còn đóng giả làm một phong lưu công tử, phong thái chỉn chu nữa.



Trên phố thi thoảng lại thấy một đoàn những đại hán vận kình trang lam sắcđi qua, dáng vẻ hoành hành bá đạo. Đây chính là bang chúng của Lạc Mã Bang, có điều cũng không có kẻ nào gây chuyện thị phi, quấy phá dân chúng.



Trong thời đại chiến loạn liên miên này, nhân dân chính là nguồn gốc củanhân lực và vật lực, việc Đô Nhậm ước thúc thủ hạ cũng là hết sức bình thường, bằng không để nhân dân chạy hết, thành thị náo nhiệt ắt sẽ thành hoang phế, bản thân y cũng không thu lợi được gì.



Trên phố người xe tranh đường, ngoại trừ quy mô tương đối nhỏ ra, sự nhiệtnáo của nơi này có thể nói là hoàn toàn không thua kém gì con phố lớn nhất chạy xuyên suốt thành Lạc Dương.
Thạch Thanh Tuyền lắc đầu: “Những chuyện đó đều rất phức tạp, nói thếnào cũng không hết, để sau này huynh đến kiếm Thanh Tuyền mới nói có được không? Huynh là người khách đầu tiên được Thanh Tuyền mời đến nhà đó!”.



Từ Tử Lăng chau mày: “Chỉ e trong thời gian tới tại hạ không thể phân thân”.



Thạch Thanh Tuyền thoải mái ung dung nhún vai nói: “Đương nhiên khi nàorảnh Từ huynh mới đến”.



Từ Tử Lăng đang định nói gì thì chợt nghe tiếng kiện mã hí vang, một cỗ xengựa bất ngờ dừng lại ở con phố đối diện.



“Bình!”.



Nóc xe bật tung ra, một bóng người từ bên trong lao vút ra, hạ thân xuốngsau lưng gã và Thạch Thanh Tuyền, thanh thế kinh người. Từ Tử Lăng và Thạch Thanh Tuyền đưa mắt nhìn nhau, đều không biết xảy ra chuyện gì.



“Bá Đao Nhạc Sơn, không ngờ là huynh!”.



Từ Tử Lăng nghe mà cảm thấy phiền phức, thầm kêu oan uổng. Chợt bêntai gã vang lên giọng nói của Thạch Thanh Tuyền: “Đừng sợ, đây là lão bằng hữu Tả Du Tiên của huynh. Thanh Tuyền nói một câu, huynh nói một câu, đã hiểu chưa?”.



Vừa nói nàng vừa thừa cơ bước sang một bên.



Từ Tử Lăng chậm rãi quay người lại, y theo chỉ thị của Thạch Thanh Tuyền,thản nhiên nói: “Từ khi từ biệt ở Trường Bạch tới nay thấm thoắt đã bốn mươi năm rồi, Du Tiên huynh phong thái vẫn như xưa, đúng là chuyện đáng mừng, đáng mừng!”.



o0o



Khấu Trọng đẩy cửa bước vào.



Ánh mắt sắc bén của Tiêu Hồng Tiến xạ thẳng ra nhìn gã, nhưng thanh âmlại bình tĩnh cực kỳ: “Các hạ là ai?”.



Người này không hổ danh Tiểu Lữ Bố, gương mặt tuấn tú khôi ngô, cao lớnđầy đặn, mỗi cái cất tay động chân đều tỏ rõ y là người hết sức tự tin.



Khấu Trọng cười cười, thản nhiên ngồi xuống đối diện với y: “Tiểu đệ KhấuTrọng, Tiêu huynh khoẻ chứ?”.



Tiêu Hồng Tiến thoáng giật mình, đưa tay cầm thanh đại đao đặt trên bànlên.



Khấu Trọng thấp giọng nói: “Chậm đã!”.



Tiêu Hồng Tiến tay đặt lên chuôi đao, nhưng vẫn chưa rút ra, thấp giọng hỏi: “Lẽ nào các hạ đến tìm ta uống rượu sao?”.



Khấu Trọng xòe hai tay ra, tỏ rõ mình không có ý tấn công, mỉm cười nói:“Nếu ta muốn giết người, vừa rồi đại đương gia của Tiêu huynh đã không thể rời khỏi chỗ này rồi, đúng không?”.



Tiêu Hồng Tiến bình tĩnh trở lại, chăm chú quan sát đối phương hồi lâu rồimới gật đầu nói: “Tại sao các hạ không động thủ?”.



Khấu Trọng đáp: “Bởi vì ta nể mặt Tiêu huynh!”.



Tiêu Hồng Tiến đang ngẩn người thì tiếng bước chân lại vang lên, ít nhấtcũng phải có đến mấy chục người từ hai bên hành lang truyền lại.



Khấu Trọng ung dung nói: “Đô Nhậm muốn lấy mạng Tiêu huynh đó!”.