Đại Đường Song Long Truyện

Chương 241 : Kiếm canh đồng lưu

Ngày đăng: 13:15 19/04/20


Tiêu Hồng Tiến xoay người rút đại đao ra, bật dậy khỏi ghế, dịch người racửa sổ nhìn ra hậu viện của sương phòng, còn chưa đứng vững thì đã tức giận gầm lên một tiếng, ngửa người ra phía sau.



Tiếng “xuy xuy” vang lên liên tiếp, bảy tám mũi kình tiễn lướt qua gương mặtngửa lên của y như những tia điện, cắm thẳng vào vách tường và trụ nhà. Những mũi tên vẫn còn đang run lên bần bật, tiếng bước chân dồn dập bên ngoài đã đột nhiên dừng lại.



“Bình!”.



Khấu Trọng cười dài, học theo Tiêu Hồng Tiến bật người khỏi ghế như mộtmũi tên, nhưng hai tay vẫn nắm chặt lấy thành ghế, hai chân đá ngược về phía sau như sao băng, trước khi đao của địch nhân chém xuống thì đã đá trúng ngực hai tên. Tiếng xương cốt vỡ nát vang lên làm người ta phải kinh tâm động phách, hai đại hán thất khiếu ộc máu, binh khí bay khỏi tay, văng ra xa như hai con diều đứt dây bị cuồng phong cuốn đi, đụng phải đám đồng bọn đang tràn vào cửa ngã bò lăn bò càng, xương cốt gãy vụn, Có bảy tám tên đại hán ngã xuống thì quá nửa là không bò dậy nổi.



Một tiếng thét thảm thiết vang lên ở phòng bên cạnh.



Khấu Trọng hai chân chạm đất, phẫn nộ nói với Tiêu Hồng Tiến: “Chúng tadẫn dụ địch nhân đi chỗ khác, tránh để bọn chúng làm hại đến người vô tội”.



Lời còn chưa dứt thì thân hình đã bắn vọt lên, phá mái ngói xông ra ngoài.



Tiêu Hồng Tiến nghe vậy thì hơi ngây người ra, sau đó mới theo lỗ hổng màgã vừa phá ra nhảy lên trên mái nhà. Lúc này Khấu Trọng đang đánh cho đám cung tiễn thủ mai phục trên mái nhà lẩn chạy như chuột, lăn hết xuống dưới hai bên mái hiên.



Khoảng không gian giữa lầu phòng và tường viện lố nhố đầy bóng ngườicầm đuốc, tiếng hò hét vang trời, nhưng không ai có thể trực tiếp uy hiếp tới hai người.



Tiêu Hồng Tiến dịch người lại sát bên tả Khấu Trọng, quả quyết nói: “Mạngcủa Tiêu Hồng Tiến kể từ lúc này là của Khấu gia”.



Khấu Trọng kéo y phục xuống, tránh khỏi hơn mười mũi tên từ dưới đất bắn lên, vừa quan sát tình thế vừa cười cười nói: “Tại sao lại đột nhiên quá yêu ta nhưvậy?”.



Tiêu Hồng Tiến lộ vẻ khâm phục từ tận đáy lòng: “Trong tình hình như vậymà vẫn lo lắng cho những người vô tội, Hồng Tiến không đi theo Khấu gia thì đi theo ai đây?”.



Khấu Trọng cười ha hả, đưa tay nắm chặt lấy vai y, sảng khoái nói: “Hảohuynh đệ! Đi thôi!”.



Dứt lời liền áp sát người trượt trên mái ngói, sau đó tung người nhảy xuốngnhư phi ngư giỡn nước. Tốc độ của gã nhanh tới độ mắt thường không thể nào quan sát kịp, thêm vào lại quá bất ngờ nên cung tiễn đều bắn cả vào khoảng không, còn Khấu Trọng thì như hổ lạc vào giữa bầy dê, nhanh chóng đoạt lấy một cây trường mâu, tả xung hữu đột, thấy người là giết, khí thế bá đạo tuyệt luân. Hơn ba mươi tên đại hán trấn giữ vị trí này lập tức tán loạn vỡ tan thế trận, bỏ chạy tứ tán. Thấy Tiêu Hồng Tiến đã nhảy xuống, Khấu Trọng liền hét lớn: “Đến đây! Chúng ta tiện tay lấy mạng chó của Đô Nhậm luôn một thể cũng được!”.



Viện quân của địch nhân từ hai bên tràn tới, tiếng quát tháo và tiếng hét sợhãi của các cô nương trong sương phòng hòa thành một âm thanh quái dị, tình hình hỗn loạn đến cực điểm.



Khấu Trọng và Tiêu Hồng Tiến một trước một sau tiến thẳng ra nơi tập trungnhiều quân địch nhất là đại môn tiền viện. Do bị kiến trúc của nơi này hạn chế về không gian, nên rất khó hình thành được cục diện trùng trùng bao vây, điều này đối với phía ít người hơn đương nhiên là có lợi mà vô hại.



Khấu Trọng một mình lao lên phía trước, đi dọc theo hành lang, trường mâutrong tay hóa thành muôn vạn điểm hàn quang, kẻ nào cản đường đều phải gánh chịu hậu quả nặng nề, không phải bị hất văng ra khỏi hành lang thì cũng là bị ném ra xa, đụng phải đồng bọn thì lại ngã bổ ngửa ra, không bò dậy nổi.




Tiêu Hồng Tiến đột nhiên thở dài.



Khấu Trọng thở hổn hển nói: “Tiêu huynh tại sao lại thở dài?”.



Tiêu Hồng Tiến nở một nụ cười khổ não: “Vừa rồi trong số những ngườihoảng loạn chạy lên lầu, có cả Thu Nguyệt bà nương, thật không ngờ người đã từng cùng tại hạ thệ hải minh sơn, khi tại hạ ngộ nạn lại chạy nhanh hơn bất cứ người nào khác. Còn Khấu gia và Tiêu Hồng Tiến này chỉ bất quá mới gặp nhau lần đầu, không thân không thích, vậy mà người lại bất chấp tính mạng cùng Hồng Tiến vào sinh ra tử, thử hỏi trong lòng tại hạ làm sao không cảm khái cho được cơ chứ?”.



Khấu Trọng phì cười nói: “Tiêu huynh đúng là người coi trọng tình cảm, trongtình huống này mà vẫn còn nghĩ đến những chuyện như vậy được”.



Chợt nghe thanh âm của Đô Nhậm vang lên bên ngoài cửa lớn: “Phản đồTiêu Hồng Tiến và đồng đảng nghe đây, các ngươi đã bị chúng ta bao vây trùng trùng, mọc cánh cũng khó thoát. Biết điều thì mau lập tức đầu hàng, bằng không ta sẽ cho một mồi lửa thiêu rụi nơi đây!”.



Lời doạ dẫm này lập tức làm đám tân khách và kỹ nữ trên lầu sợ hãi cầu xinthảm thiết, tình hình hỗn loạn kinh hoàng. Khấu Trọng lúc này đã hồi phục được một chút nguyên khí, ghé miệng sát tai Tiêu Hồng Tiến chỉ dẫn. Tiêu Hồng Tiến vội vàng gật đầu ứng đáp: “Một người làm, một người gánh, Đô Nhậm ngươi chớ nên sát hại người vô tội. Ngươi hãy bảo thủ hạ lui lại, ta sẽ đi ra từ cửa lớn, tự sát trước mặt ngươi là được chứ gì!”.



Thanh âm của y truyền đi, cả trong lẫn ngoài đều lập tức im lặng không mộttiếng động. Khấu Trọng thấp giọng nói: “Tiêu huynh đúng là hảo hán tử, nói ra được những lời hào hùng tráng trí như vậy! Hà!”.



Tiêu Hồng Tiến giở khóc giở cười, nhưng cũng thầm bội phục, liệu có baonhiêu người trong tình hình này mà vẫn đàm tiếu như không giống như Khấu Trọng lúc này được chứ. Đô Nhậm gầm lên: “Chậm đã! Mau báo ra danh tính, thân phận của đồng đảng ngươi, bằng không ta sẽ lập tức phóng hoả!”.



Khấu Trọng nghe mà không ngừng gật đầu, lẩm bẩm nói: “Chỉ nghe thanhâm đã biết người này công lực không bằng Tiêu huynh, chẳng trách mà hắn muốn thừa cơ hội này trừ diệt huynh đi!”.



Tiêu Hồng Tiến thấy dáng vẻ nhàn nhã của gã, thì chau mày thấp giọng nói:“Tại hạ phải trả lời hắn thế nào?”.



Khấu Trọng đột nhiên cười dài: “Đô bang chủ hãy nghe cho kỹ! Tiểu đệ họNinh tên Kỳ Đạo, là con tư sinh của Tán Nhân Ninh Đạ o Kỳ. Sau khi Tiêu Hồng Tiến hi sinh vì nghĩa, ngươi có thể thả cho ta đi, bằng không thì cha ta không nhận đứa con này là một chuyện, nhưng có báo cừu hay không lại là chuyện khác, có hiểu không?”.



Tiêu Hồng Tiến còn tưởng gã có kỳ mưu diệu kế gì, chẳng ngờ lại hồ ngônloại ngữ như vậy, bèn ngẩn người ra.



Đô Nhậm cười lạnh nói: “Tên tiểu tử không biết sống chết, mang hỏa tiễn lạicho ta!”.



Trên lầu lập tức vang lên tiếng kêu gào khóc thét.



Khấu Trọng vỗ vai Tiêu Hồng Tiến, cười cười nói: “Kéo dài thời gian như thếđủ rồi, chúng ta đi chỗ khác uống rượu thôi!”.



Nói đoạn liền bật người ra như một con báo, lao về phía mặt bàn gần nhất.