Đại Đường Song Long Truyện

Chương 263 : Thừa cơ truy kích

Ngày đăng: 13:15 19/04/20


Được Bạch Văn Nguyên dẫn đường, Khấu Trọng cuối cùng cũng gặpđược tàn binh của Tào Ứng Long hoảng loạn tháo chạy về phía Chương Thủy. Hai người nấp ở lưng chừng núi quan sát tình hình quân địch.



Cho tới tận lúc này, gã mới có thể thực sự thở phào nhẹ nhõm, có thể khẳngđịnh rằng mình đã tính toán không sai, sau khi biết được Tiêu Tiễn phá vỡ minh ước, Tào Ứng Long đã lập tức bỏ không công thành, chạy về Phong Hương Thành.



Đại quân của mục trường cũng ở cách đó không xa.



Đúng theo ước định, sau khi Tào Ứng Long triệt thoái, đại quân của mụctrường lập tức xuất động, đuổi sát phía sau.



Dưới ánh trăng nhàn nhạt, kỵ đội của lũ tặc khấu giống như một con rắn dàitrường qua thảo nguyên.



Bạch Văn Nguyên nói: “Đại đa số tặc khấu đều là bộ binh, kỵ binh khôngđến bảy ngàn người, khi gặp phải sự cố, kỵ binh sẽ tranh đường chạy trước, bỏ lại bộ binh ở sau”.



Song mục Khấu Trọng sáng rực lên, trầm giọng nói: “Yếu quyết của việcdùng binh, trước tiên là phải thăm dò tình hình địch, cái này gọi là tri bỉ. Có câu thừa nghi khả vấn, thừa lao khả cung, thừa cơ khả khốn, thừa phân khả đồ, thừa hư khả lược, thừa loạn khả cử, thừa kỳ vị trí khả náo, thừa kỳ vị phát khả chế, thừa kỳ ký thắng khả kiếp, thừa kỳ ký bại khả truy. Chúng ta đã dùng một chiêu “thừa nghi khả vấn” phá hoại liên minh tam giác của chúng, khiến cho bốn vạn đại quân của Tào Ứng Long biến thành lũ chuột trốn chui trốn nhủi, lần này lại dùng thêm một chiêu thừa bại khả truy, đánh cho bọn chúng không còn manh giáp”.



Bạch Văn Nguyên khâm phục nói: “Đây đúng là yếu chỉ của binh pháp,Thiếu Soái quả là tài cao bắc đẩu”.



Khấu Trọng làm sao có thể nói cho y biết được tất cả những gì y biết đều làđọc từ trong mật kíp của Lỗ Diệu Tử, chỉ đành ậm ừ cho qua.



Bạch Văn Nguyên lại tiếp tục tán thưởng: “Chiêu lợi hại nhất của Thiếu Soáichính là uy hiếp Đổng Cảnh Trân hoảng loạn dẫn theo hai ngàn thủ hạ vội vàng trở về Di Lăng trong khi tay không tấc sắt, lương thực không đủ, muốn không về Di Lăng cũng không được. Chuyện này chắc chắn sẽ không giấu được Chu Xán, lại càng khiến hắn tưởng rằng Đổng Cảnh Trân chính là kẻ đã tiêu diệt hai trại của mình và Tào Ứng Long. Thử hỏi trên đời này có ai tin rằng có người chịu thả hổ về rừng như Thiếu Soái đây chứ? Giờ thì Tiêu Tiễn có trăm cái miệng cũng khó mà biện bạch được. Chu Xán lui binh, Tào Ứng Long cũng chỉ còn một con đường duy nhất này mà thôi”.



Khấu Trọng cười cười nói: “Đổng Cảnh Trân đích thực đã đem chuyện quântình của Tào Ứng Long và Chu Xán tiết lộ cho ta, y đã làm chuyện hổ thẹn, tự nhiên càng không dám nói rõ với các minh hữu của mình”. Kế đó gã lại cúi đầu quan sát địch nhân, trầm giọng nói: “Chỉ nhìn đội hình của đối phương không chỉnh tề, xe lương thực đều bị bỏ lại phía sau, là biết tinh thần của chúng đã hoang mang tới cực độ rồi. Chỉ cần chúng ta cướp hết xe lương khiến chúng đã mệt nay lại chịu thêm đói khát, bọn chúng sẽ từ loạn biến thành tán, chỉ có thể vong mạng chạy về phía Chương Thủy, hy vọng có thể qua sông càng sớm càng tốt, như vậy chúng ta sẽ có cơ hội hành động”.



Nói đoạn liền thúc ngựa quát lớn: “Đi thôi!”.



Từ Tử Lăng và Tuyên Vĩnh tuần thị trong quân doanh, thấy có hơn trămngười đang làm người rơm, thì ngạc nhiên nói: “Bện người rơm để làm gì vậy?”.



Tuyên Vĩnh đáp: “Đây gọi là bày nghi trận, do chúng ta người ít, rất khó cóthể chặn được cả vạn tên tặc khấu đang hoảng loạn tháo chạy, cách duy nhất là dùng số ít binh sĩ lẫn với người cỏ ở một số địa điểm chiến lược, giả bộ thanh thế hùng hậu, bức địch nhân chỉ dám chạy về những nơi có vẻ ít người, nhưng sự thực thì hoàn toàn ngược lại, vừa hay lọt vào cạm bẫy của chúng ta”.



Từ Tử Lăng gật đầu tán thưởng: “Hảo kế!”.



Đến bên bờ sông, hơn ngàn binh sĩ đang đào chiến hào, lại còn đào cả hốcản bước ngựa, bên dưới có chông nhọn, bên trên phủ cỏ và bùn đất.



Tuyên Vĩnh mỉm cười giải thích: “Những cạm bẫy này đều nhằm vào địchnhân đang hoảng loạn tháo chạy, thêm vào đối phương không ngờ chúng ta mai phục ở đây, khẳng định sẽ không thể thoát nạn”.



Từ Tử Lăng dừng bước, dõi mắt nhìn sang bờ bên kia, trầm giọng nói: “Đạichiến trước mắt, Tuyên huynh có cảm nghĩ gì không?”.
Khấu Trọng ngạc nhiên nói: “Nếu Khấu Trọng ta chịu cam tâm tình nguyệnlàm nô tài chó săn cho kẻ khác, thì ta còn là Khấu Trọng nữa sao?”.



Thương Tú Tuần áy náy nói: “Ta chỉ là nhận sự ủy thác của người khác,truyền đạt câu nói đó cho ngươi thôi! Sớm đã biết ngươi không nghe rồi!”.



Khấu Trọng ngẩn người: “Lý Tú Ninh?”.



Thương Tú Tuần khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Nàng còn có một phong thưnhờ ta giao cho ngươi, đang ở trong mình ta đây này”.



Khấu Trọng trầm mặc hồi lâu, rồi chậm rãi nói: “Thay ta xé nó đi đượckhông?”.



Từ Tử Lăng đứng bên bờ sông, đột nhiên nghĩ lại cái chết khiến người ta trởtay không kịp của Tố Tố, trong lòng lại quặn đau. Cuối cùng thì tịch dương cũng biến mất sau rặng cây bên bờ đối diện.



Nếu như nói cái chết của Phó Quân Sước làm gã từ một đứa trẻ trưởngthành thành người lớn, vậy thì cái chết của Tố Tố, lại làm cho gã thay đổi hoàn toàn cách nhìn về sinh mạng.



Đời người chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, vậy người ta sống để làm gì?



Lúc này Tuyên Vĩnh đến sau lưng gã báo cáo: “Tào Ứng Long quả nhiên làchạy về hướng này, đêm mai sẽ tới đây”.



Từ Tử Lăng từ trong suy tư giật mình tỉnh lại, trở về với hiện thực vô tình,trầm ngâm đáp: “Nếum đại quân của mục trường vì một lý do nào đó mà không thể phối hợp với chúng ta, địch nhân có thể qua sông trong tình trạng phòng bị nghiêm mật, thì chúng ta vẫn có thể đột kích chứ?”.



Tuyên Vĩnh nói: “Chỉ có năm phần cơ hội, thành bại khó đoán, tất cả phảixem bọn Tào Ứng Long phản kích thế nào mới biết được, lúc đó sẽ phải nhờ đến Từ gia đưa ra quyết định”.



Từ Tử Lăng thầm nhủ Khấu Trọng quả là biết tiến cử người, đặt gã vào thếphải quyết định sinh tử của cả ngàn người, đành cười khổ nói: “Huynh có tư cách quyết định hơn ta mà”.



Tuyên Vĩnh tự tin vỗ ngực nói: “Từ gia yên tâm, Thiếu Soái nhất định cócách khiến cho bọn Tào Ứng Long phải q ua sông trong tình trạng rối loạn mà”.



Từ Tử Lăng thầm nhủ chỉ là do Tuyên Vĩnh xưa nay chưa từng thấy KhấuTrọng thảm bại bao giờ nên mới có lòng tin như vậy.



Sự thực thì trước khi đại phá Lý Mật, bọn gã cũng không có mấy chuyện gọilà thành công. Chuyện xảy ra với Tố Tố chính là hậu quả của một chuỗi những thất bại liên tiếp khi đó.



Nếu hôm đó bọn gã không gặp Hương Ngọc Sơn trên phố, hỏi thăm yđường đến kỹ viện, thì Tố Tố sẽ không đến nỗi phải u uất mà chết. Nghĩ sâu hơn nữa, nếu nàng không gặp Lý Tịnh thì có phải càng mỹ mãn hơn không?



Đáng tiếc là cuộc sống thực tế không có “nếu”, giống như ông trời có mộtđôi tay vô hình kéo mọi người lại với nhau, gây nên ân oán tình cừu, đan chéo vận mệnh của họ với nhau thành một tấm lưới khổng lồ vậy.