Đại Đường Song Long Truyện

Chương 264 : Hoa gián tà phái

Ngày đăng: 13:15 19/04/20


Sau khi trời sáng, nhờ Bạch Văn Nguyên dẫn dường, Khấu Trọng vàThương Tú Tuần xuất lãnh tinh binh của mục trường cuối cùng đã tìm đến tiểu cốc đổi ngựa, chiến mã được hơn mười binh sĩ của Thiếu Soái coi sóc, không con nào là không ở trạng thái sung sức nhất, so với những con chiến mã đã sức cùng lực kiệt mà họ đang cưỡi, thật sự là khác nhau một trời một vực.



Sau khi Khấu Trọng và Bạch Văn Nguyên tính toán cự ly và thời gian, liềnquyết định nghỉ ngơi nửa canh giờ rồi mới xuất phát. Chúng nhân như được hoàng ân mưa móc, nỗi khổ đi cả một đêm quả thật không biết nói cùng ai, được lệnh nghỉ ngơi liền lập tức nằm la liệt cả tiểu cốc. Để cho ngựa được nhẹ nhàng, bọn họ đã cởi yên cương, binh tướng cũng bỏ lại khôi giáp, nên dù ngồi hay nằm cũng vô cùng thoải mái.



Khấu Trọng thì đến bên dòng suối nhỏ trong tiểu cốc vốc nước rửa mặt,uống liên tiếp mười mấy ngụm nước lớn, thống khoái vô cùng.



Thanh âm mềm mại du dương của Thương Tú Tuần vang lên phía sau gã:“Rốt cuộc ngươi có chịu nhận thư để ta hết trách nhiệm hay không?”.



Khấu Trọng vục cả đầu xuống nước, không đáp. Thương Tú Tuần thấy vậybèn lại gần gã, một tay chộp lấy bối tâm, một tay cầm lá thư nhét vào cổ áo gã.



Khấu Trọng “ôi cha” một tiếng, rồi đứng dậy gào lên: “Khổng lão phu tử códạy, phi lễ vật động, lại có người nói nam nữ thọ thọ bất thân, mỹ nhân trường chủ nàng bỏ hết mọi quy củ lễ pháp như vậy, xem ra Khấu Trọng ta sau này cũng không cần giữ quy củ với nàng nữa đúng không”.



Thương Tú Tuần lùi lại ba bước, tròn mắt lên nhìn gã luống cuống cho tayvào cổ móc lá thư màu vàng nhạt ra, nét mặt như cười mà không phải cười, như giận mà không phải giận. Thấy nước trên đầu gã không ngừng chảy xuống, nàng liền chúm chím chiếc miệng đáng yêu, nhăn mặt tỏ vẻ coi thường nói: “Đối với loại người như ngươi thì cần gì quy củ chứ, nhưng nếu ngươi dám không giữ quy củ với ta, thì ta sẽ lấy gia pháp ra trừng trị đó”.



Ánh mắt Khấu Trọng dừng lại ở bức thư trên tay, thấy bên trên đề mấy sáuchữ hết sức khách khí và giữ khoảng cách: “Khấu Trọng tiên sinh nhã giám”, trong lòng cảm thấy nhói đau, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười nói: “thì ra mỹ nhân trường chủ đã coi ta là người nhà, chỉ không biết là nàng cho ta thân phận gì vậy? Hơn nữa nếu trường chủ đích thân chấp hành gia pháp với ta thì còn gì bằng, hì hì, cảm giác mà ngọc thủ của nàng chạm vào cổ ta, e rằng cả đời này ta cũng không quên được”.



Thương Tú Tuần đỏ bừng mặt, tức giận nói: “Nếu ngươi còn hồ ngôn loạnngữ nữa, ta sẽ lập tức dẫn binh mã trở về mục trường, không thèm để ý đến ngươi nữa”.



Khấu Trọng trầm ngâm giây lát, rồi lấy phong thư nhét chung vào một chỗvới cuốn sách của Lỗ Diệu Tử, cất vào trong mình, sau đó chán nản ngồi xuống một tảng đá lớn bên cạnh bờ suối, chỉ tay vào tảng đá đối diện nói: “Ngồi xuống nói chuyện một lát được không?”.



Khi Thương Tú Tuần vui vẻ ngồi xuống, Khấu Trọng liền lấy lương khô rađưa cho nàng, mỉm cười nói: “Xin trường chủ nể mặt, thần thái lúc nàng ăn là đẹp nhất trên thế gian này đó”.



Thương Tú Tuần đón lấy miếng lương khô của gã, cười hì hì hỏi: “Làm saomà đẹp chứ? Chỉ có ngươi mới nói vậy thôi”.



Khấu Trọng sớm đã hiểu rõ tính cách của nàng, tuy thích cao cao tại thượng,nhưng trong lòng lại hết sức khô khan và tịch mịch, nghĩ ngợi giây lát rồi dịu dàng nói: “Như lúc ta đây ăn, chỉ là hổ lốn đổ vào bụng cho no là xong, nhưng lúc trường chủ ăn, thần tình lại đáng yêu vô cùng, vừa tràn đầy vẻ hiếu kỳ tìm hiểu, lại như muốn ăn mà không nỡ nếu là mỹ thực thì lại càng trân trọng, tư thái lúc ăn lại càng đẹp hơn bội phần, còn mang theo vẻ ngây thơ thuần chất của nữ hài tử nữa. Ôi! Rốt cuộc nàng có chịu ăn cho ta xem hay không, hay là để ta phải động thủ ép nàng hả? Nếu ta mà làm được vậy, nhất định sẽ còn vinh dự hơn cả nhất thống được thiên hạ nữa. Hà, chi bằng nàng lấy ta về làm chồng đi, như vậy ngày nào ta cũng sẽ làm đồ ngon cho nàng ăn!”.



Thương Tú Tuần ôm bụng cười ngất, nhẹ giọng mắng: “Lúc nhàn rỗi vô sựtìm ngươi giải buồn đúng là một chuyện hay, chuyện gì cũng bị ngươi nói cho loạn hết cả lên, làm gì có chuyện muốn ăn lại không nỡ chứ? Với lại làm gì có chuyện nữ nhân lấy nam nhân về chứ, ngươi tưởng ta là Đông Minh công chúa chắc?”.



Khấu Trọng thấy nàng cười như nắc nẻ, lại không hề để bụng câu nói đùacủa gã, thì lấy làm vui vẻ nói: “Mỹ nhân trường chủ khuê môn bất xuất, vậy mà cả chuyện nam gả cho nữ ở Đông Minh Phái cũng không giấu được nàng, đúng là thần thông quảng đại”.


Khấu Trọng mừng rỡ hỏi: “Chúc Ngọc Nghiên có vấn đề gì?”.



Thương Tú Tuần lắc đầu: “Không phải Chúc Ngọc Nghiên, mà là nữ nhi củaChúc Ngọc Nghiên, vào đêm trước khi bà ta quyết chiến với Bích Tố Tâm, người này đã bỏ ra hải ngoại, làm cho Chúc Ngọc Nghiên tức giận đến suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma. Đó đã là chuyện của hai mươi năm trước rồi!”.



Khấu Trọng giật mình, đưa tay chộp vào khoảng không một cái, rồi nhắmmắt lẩm bẩm: “Ta đoán ra ai là nữ nhi của Chúc Ngọc Nghiên rồi! Hừ, từ sớm ta đã đoán ra rồi. Chẳng trách Biên Bất Phụ lại là phụ thân của nàng ta”.



Thương Tú Tuần tỏ vẻ bất mãn nói: “Lúc nãy thì ngươi nói đã biết truyềnnhân đời này của Hoa Gián Phái là ai, đến giờ lại dựa vào mấy câu nói của ta mà đoán được thân phận của nữ nhi của Chúc Ngọc Nghiên, rốt cuộc người đó là ai? Mau nói ra xem nào!”.



Khấu Trọng hít sâu vào một hơi, dần dần khôi phục lại bình tĩnh: “Truyềnnhân đời này của Hoa Gián Phái là ai thì ta vẫn chưa dám khẳng định chắc chắn, nhưng rất có khả năng là Đa Tình Công Tử Hầu Hy Bạch. Không biết Thạch Chi Hiên đã chết chưa nhỉ, nếu chưa chết thì lão đang ở đâu?”.



Thương Tú Tuần khẽ chun chun chiếc mũi thanh tú của mình, ra vẻ khôngvui nói: “Tại sao ngươi không bảo Từ Tử Lăng đi hỏi Thạch Thanh Tuyền, ta làm sao biết được chuyện trong nhà người ta chứ?”.



Khấu Trọng lần đầu tiên cảm nhận được sự ghen tỵ của Thương Tú Tuầnvới Thạch Thanh Tuyền, ngạc nhiên nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp của nàng, rồi phí cười nói: “Tử Lăng và Thạch Thanh Tuyền chỉ là bình thủy tương phùng, rất nhiều chuyện không tiện trực tiếp hỏi dò được”.



Thương Tú Tuần lườm gã một cái rồi cúi đầu nói: “Người ta làm sao biếtđược quan hệ của họ chứ! Ngươi nói xem nữ nhi của Chúc Ngọc Nghiên rốt cuộc là ai vậy?”.



Khấu Trọng tự tin mười phần đáp: “Ta có thể khẳng định đó chính là ĐôngMinh Phu Nhân, chỉ là không biết tại sao bà ta lại chịu gả cho kẻ trưởng bối xú danh truyền xa Biên Bất Phụ kia chứ, à không phải gọi là xú danh mật truyền mới đúng. Có điều Biên Bất Phụ đối với Loan Loan yêu nữ cũng có dã tâm nữa, từ điểm này có thể thấy người trong ma môn xưa nay đều không đếm xỉa đến luân thường bối phận, những chuyện không hợp tình hợp lý, đối với bọn chúng mới là chuyện hợp tình hợp lý nhất”.



Nghe Khấu Trọng nhắc đến tên Loan Loan, ánh mắt Thương Tú Tuần sángrực lên ngọn lửa cừu hận, trầm giọng nói: “Các ngươi nhất định phải giúp ta giết chết con yêu nữ đó để báo mối huyết hải thâm cừu của Hạc bá và Bằng bá”.



Khấu Trọng gật đầu nói: “Chuyện này đương nhiên, chỉ cần còn một hơi thở,ta cũng tuyệt đối không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào của Âm Quý Phái. Nhưng hiện giờ vẫn chưa phải lúc, chúng ta còn phải nhẫn nại thêm một thời gian nữa”.



Thương Tú Tuần còn tưởng rằng gã chỉ võ công của mình còn chưa đủ đểkhắc chế Loan Loan, nước mắt rưng rưng gật đầu đáp ứng. Khấu Trọng bất giác cảm thấy xung động, đây là lần đầu tiên gã thấy nữ tử tuyệt sắc kiên cường này có thần thái đáng thư ơng như vậy, có thể thấy trong thâm tâm nàng chẳng những đã có ý dựa dẫm vào gã, mà còn hoàn toàn tín nhiệm gã nữa, suýt chút nữa thì đã vòng tay ôm chặt lấy nàng, nhưng rồi đột nhiên lại nghĩ đến chuyện nàng vì Từ Tử Lăng mà sinh lòng ghen tỵ với Thạch Thanh Tuyền, liền vội vàng áp chế dục vọng xuống, dịu dàng nói: “Đường đời xưa nay đều không hề bằng phẳng, lúc nào cũng có những chuyện không vừa ý, sinh ly tử biệt, bi hoan li hợp, tám chữ này đã nói lên tất cả”.



Thương Tú Tuần mau chóng trở lại trạng thái bình thường, ngại ngần nói:“Ta xưa nay chưa từng mềm yếu như vậy, không hiểu tại sao trước mặt ngươi lại trở nên yếu đuối như thế nữa. Ôi! Ta nói tới đâu rồi?”.



Chợt có tiếng vó ngựa vang lên.



Hai người nhìn về phía đó, chỉ thấy Lạc Phương đang thúc ngựa lao đến nhưbay, đưa tay ra hiệu địch nhân sắp tới gần.