Đại Đường Song Long Truyện

Chương 283 : Nữ lang ba tư

Ngày đăng: 13:16 19/04/20


Bốn tiếng nổ liên tiếp vang lên, ngoại bào của Hầu Hy Bạch rách tả tơi thành muôn ngàn mảnh nhỏ, hai tay y đưa lên cao, đỡ lấy đóa liên hoa kình cuối cùng, sau đó cả người trầm xuống theo mái ngói vỡ vụn, hạ thân xuống hậu viên, để lộ ra bộ thanh y kình trang bó sát người.Nếu không phải người trong nhà đã ra ngoài phố lớn xem hội hoa đăng thì tiếng ồn do hai người gây ra đã làm người bên trong bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp rồi.



An Long có nằm mộng cũng không thể ngờ rằng tên hậu bối tiểu tử này lại lợi dụng mái ngói vỡ và áo bào đẩy chân khí để phá đi tuyệt chiêu sát thủ Thiên Tâm Liên Hoàn của mình, đến lúc này mới hiểu được ý của "dĩ thực hoàn hư" chính là dồn chân khí tích tụ trong chiết phiến trở về nội thể, khiến áo bào căng đầy kình khí, đỡ lấy tuyệt chiêu của mình một cách xảo diệu tuyệt luân.Nhưng giờ đây y có muốn hối hận thì cũng đã quá muộn, năm đóa liên hoa kình đã khiến y gần đến cực hạn, nếu còn tiếp tục đánh trượt, y sẽ phải tìm một nơi để ẩn nấp, chờ đến khi hoàn toàn phục nguyên mới dám xuất đầu lộ diện. Trong tình hình hiện nay, thử hỏi làm sao y dám mạo hiểm như vậy?



An Long lộn nhào một vòng trên không trung, thân thể béo phì hạ xuống bãi cỏ bên dưới một cách nhẹ nhàng linh mẫn đến kinh người, song thủ thoắt quyền thoắt chưởng, khi trảo khi đao triển khai thủ pháp tinh diệu phi thường, tấn công Hầu Hy Bạch vẫn còn đang loạng choạng như cuồng phong tảo lạc diệp, thân pháp biến ảo vô thường cộng với kình đạo khi trọng khi khinh, quả thực là thiên biến vạn hóa, biến ảo phi thường.Chỉ riêng thủ pháp này, y đã không thể hổ danh là cao thủ được liệt vào Tà Đạo Bát Đại Cao Thủ rồi.



Lần này y toàn tâm toàn ý hạ sát Hầu Hy Bạch nên chiêu chiêu thức thức đều là tấn công, hoàn toàn ngược lại với chiến lược tránh né ban đầu, lập tức gây ra một áp lực mới,khiến Hầu Hy Bạch bị vây trong quyền kinh chưởng ảnh trùng trùng, phạm vi hoạt động không ngừng bị thu hẹp lại, đến khi Hầu Hy Bạch không thể di động được nữa, cũng chính là lúc y ra quyền tất sát, tiễn tên hậu sinh tiểu bối này về Tây Thiên Cực Lạc.



Thoạt đầu thì Hầu Hy Bạch đích thực bị y đánh cho luống cuống tay chân, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, vì đây là lần đầu tiên y gặp phải bộ quyền pháp này của An Long, trong lúc bàng hoàng Phá Liên Bát Thức hoàn toàn không sử ra được, đồng thời cũng hiểu được đây là mật kỹ gần đây An Long mới sáng tạo ra, nên cả Thạch Chi Hiên cũng không hề hay biết.Trong tình cảnh bị dồn ép tới bước đường cùng, y đành sử ra các chiêu số cứu mạng trong Chiết Hoa Bách Thức, chiết phiến khi mở khi xoè, thoạt nhìn thì tưởng như thủ thế, nhưng thực ra chiêu nào chiêu nấy đều ẩn hàm sát cơ trùng trùng điệp điệp.



An Long sát tính nổi lên, cười ha hả nói: "Tuy hiền điệt đỡ được Thiên Tâm Liên Hoàn của An thúc, nhưng cũng khó tránh khỏi kình mạch bị thọ thương, nếu An thúc chịu để cho ngươi chút thời gian vận công điều tức, chắc có lẽ không đến nỗi phải luống cuống như bây giờ đâu!"



Vừa nói, hai tay vừa khép lại thành đao, liên tiếp đâm ra sáu chiêu, thế công lăng lệ phi thường.



Kình khí tràn ngập không gian, mỗi chiêu mỗi thức đều là sát chiêu đoạt mạng.



Hầu Hy Bạch tuy chưa hoàn toàn rơi vào thế hạ phong tuyệt đối, chiết phiến khi mở khi đóng, đỡ trên chặn dưới, luôn kịp thời ngăn cản được bàn tay mang theo kình lực như di ơn đảo hải, mỗi lần đều công tới từ những góc độ không thể ngờ tới của An Long, nhưng sau mỗi lần chạm chiêu, y lại bị đẩy lùi lại nửa bước, đến chiêu thứ sáu, thì lưng gã đã áp sát vào tường rồi.



Mỹ Nhân Phiến đột nhiên chậm lại.



An Long thấy thời cơ đã tới, song thủ liền cùng lúc đẩy ra, khí kình cuồn cuộn như sóng thuỷ triều, đồng thời tung ta một cước, nhằm thẳng vào hạ âm của Hầu Hy Bạch.



Hầu Hy Bạch cười lên ha hả: "An thúc trúng kế rồi!"



Chiết phiến mở ra, cắt xuống chiếc chân mập mạp của An Long, tả thủ dồn đầy kình lực kích ra một quyền bài sơn đảo hải.



"Binh!"



Song chưởng của An Long kích trúng tả quyền của Hầu Hy Bạch chỉ thấy mềm nhũn như bông, thì biết ngay có chuyện chẳng lành, cùng lúc đó, bức tường phía sau Hầu Hy Bạch đã vỡ vụn ra thành trăm ngàn mảnh nhỏ.Y đang định nhảy lui về phía sau, thì Hầu Hy Bạch đã thổ kình đẩy ra, An Long hự lên một tiếng, bay ngược ra sau hơn trượng, gương mặt béo ú lúc trắng lúc đỏ, rõ ràng là đã tổn hao rất nhiều khí lực.



Hầu Hy Bạch cũng không dễ chịu hơn là mấy, không ngừng thở dốc, trong lòng thầm nhủ trừ phi tìm được Bất Tử Ấn Quyển, bằng không, với công lực hiện tại của y, chuyện giết được An Long chỉ là vọng tưởng mà thôi.



An Long đột nhiên bật cười khanh khách, giơ ngón tay cái lên nói: "Hiền điệt quả nhiên là thiên tài luyện võ, không uổng công Thạch đại ca khổ tâm rèn luyện, đích thực đã luyện thành tuyệt kỹ Hư Thực Tương Sinh của Hoa Gián Phái, chi bằng đêm nay chúng ta dừng ở đây thì hơn, không biết hiền điệt đang định đi thưởng nguyệt ở chỗ nào vậy?"



Hầu Hy Bạch thầm kêu khổ trong lòng, bởi phía Từ Tử Lăng vẫn không có động tĩnh gì, xem ra tình hình có vẻ không được ổn thỏa cho lắm.



o0o



Đúng vào sát na ngực Từ Tử Lăng chạm đất, thân thể Tào Ứng Long sắp đâm sầm vào tường đột nhiên thay đổi phương hướng, rơi xuống sàn nhà.Từ phía dưới người y, một nữ tử nhỏ nhắn linh hoạt như yến tử xuyên vân lao vút ra nhanh như một tia chớp, lộn một vòng trên không, lướt qua đầu gã. Tất cả động tác đều liền mạch dứt khoát như lưu thủy hành vân, đẹp mắt phi thường.



Cuối cùng Từ Tử Lăng cũng đã liếc nhìn được tướng mạo đối phương.




So sánh với nhau, ở Trung Nguyên, Tây Đột Quyết tương đối yếu thế so với Đông Đột Quyết, đây có lẽ là do nguyên nhân về địa lý.Giờ đây, ma chưởng của bọn ngoại tộc này cuối cùng cũng đã vươn tới Trung Nguyên.



Đại Hãn của Tây Đột Quyết là Thống Diệp Hộ, được sự tương trợ của Vân Soái người Ba Tư, thanh thế không thua kém Đông Đột Quyết là mấy.Nữ nhi của Vân Soái tên nhà Liên Nhu, được Thống Diệp Hộ nhận làm nghĩa nữ, sủng ái vô cùng, có lẽ nữ lang tuyệt sắc này chính là nàng ta.



Từ Tử Lăng nghĩ đến nàng là một mỹ nữ đến từ một quốc độ xa xôi, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác kỳ dị, chẳng trách võ công của nàng vừa quái dị vừa cao thâm mạt trắc đến vậy.



Nhu công chúa thấy gã cứ trợn mắt lên nhìn mình, chính bản thân cũng không hiểu tại sao lại thấy nóng bừng cả mặt, vội vàng ưỡn ngực lên để che giấu cảm giác đó.



- Rốt cuộc ngươi có chịu nhường đường không à?



Từ Tử Lăng tâm niệm chuyển động, tự đánh giá nếu nàng ta không đích thân xuất thủ, gã đích thực không nắm chắc có thể cứu tỉnh Tào Ứng Long hay không, lần này dù muốn dù không cũng phải đánh bạc một phen.Nghĩ đoạn, gã liền nghiến răng nhảy vọt về phía sau đến thạch cấp đi lên trên, đưa tay tỏ ý mời nàng xuất thủ cứu người.



Liên Nhu nở một nụ cười đắc thắng, trong chớp mắt đã dịch người đến chỗ Tào Ứng Long đang nằm cuộn một góc, gót chân liên tiếp tung lên đá vào yếu huyệt chí mạng của y như Bách Hội, Phong Phủ, Quan Hội, Thần Đình, làm Từ Tử Lăng đứng bên mà giật mình thon thót không hiểu tại sao mình lại quan tâm đến tên đầu sỏ tặc khấu tội ác đầy mình này như vậy.



Tào Ứng Long rên lên mấy tiếng, khôi phục lại ý thức.



Liên Nhu thở gấp, lườm gã một cái, thần tình như muốn nói với Từ Tử Lăng rằng nàng bị gã nghi oan, giờ rất phẫn nộ và bất bình, sau đó lùi lại một bên, nói:



- Cứu tỉnh rồi đấy!Sao còn không mang người đi!



Từ Tử Lăng cũng có chút ngại ngùng, vột hít mạnh một hơi chân khí, chuẩn bị cứu người.Đúng lúc này, chợt gã nghe thấy tiếng động vô cùng nhỏ ở bên ngoài, đó là tiếng thanh âm của chân khí lưu động trong kinh mạch, nếu không phải gã đã vận khí toàn thân, thêm vào lại ở trong không gian dễ gây tiếng vọng, thì đừng hòng nghe thấy được.



Trong sát na ngắn ngủi đó, Từ Tử Lăng đã hiểu ra mọi chuyện, đoán định ba người bên ngoài đã biết bên trong địa thất này có chuyện, thầm mắng mình quá sơ thất.Vừa rồi gã có thể nghe thấy tiếng thở của Tào Ứng Long từ bên ngoài, rõ ràng là trong này có lỗ thông khí thẳng lên hậu đường của Thanh Dương Từ, bởi vậy tiếng giao đấu và tiếng nói chuyện của gã với Liên Nhu sớm đã kinh động đến người khác từ lâu rồi.



Nhìn dáng vẻ ngây thơ thuần khiết của Liên Nhu, Từ Tử Lăng không khỏi lạnh sống lưng.



Tào Ứng Long lại khẽ rên lên một tiếng.



Từ Tử Lăng giả bộ như không có chuyện gì, nói:



- Ta là Từ Tử Lăng, Tào huynh nghe thấy ta nói gì không?



Tào Ứng Long vất vả gật đầu, ngồi dậy, hoang mang đảo mắt một vòng, lướt qua mỹ nữ Ba Tư Liên Nhu, lúc nhìn thấy Từ Tử Lăng, nhãn thần mới bắt đầu tụ lại, lộ vẻ kinh ngạc và mừng rỡ.



Liên Nhu đột nhiên quay mặt vào vách đá, tựa như muốn tỏ rõ sự thanh bạch và ý tuyệt đối không can thiệp vào chuyện cứu người của Từ Tử Lăng.



Nếu không phải Từ Tử Lăng phát hiện có dị biến, có khi gã sẽ tin nàng mà trúng kế cũng không chừng, bây giờ thì gã chỉ càng thêm đề phòng trước hành động che đậy này của nàng.



Nữ lang tuyệt sắc này còn thủ đoạn gì nữa?