Đại Đường Song Long Truyện

Chương 284 : Địch bạn nan phân

Ngày đăng: 13:16 19/04/20


Giả như người hợp tác với y là Khấu Trọng, nói không chừng Hầu Hy Bạch sẽ hoài nghi đối phương cứu người xong sẽ bỏ rơi kẻ đồng bọn như y mà tìm đường chạy trốn một mình, nhưng y lại tuyệt đối tin tưởng Từ Tử Lăng không phải là hạng người đó, lòng tin này chẳng hề có đạo lý cả, mà đơn thuần chỉ là một thứ cảm giác, nhưng rất nhiều lúc lại vô cùng đáng tin cậy.



Vì vậy Hầu Hy Bạch càng khẳng định chắc chắn Từ Tử Lăng đã gặp vấn đề, bèn âm thầm đề khí, giắt Mỹ Nhân Phiến vào thắt lưng, mỉm cười nói: "Với tính cách đa nghi của Long thúc, đã biết có Phá Liên Bát Thức, vậy mà chưa xem cho rõ đã vội vàng bỏ đi như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì khẩn cấp thế?"



An Long bực tức nói: "Hiền điệt hình như không biết chữ "chết" viết thế nào thì phải?Có điều chuyện đêm nay quả thực rất cổ quái, chuyện gì cũng nằm ngoài dự liệu của ta, nếu như hiền điệt chịu nói cho ta biết tin tức lấy được từ đâu, có khi chúng ta có thể hợp tác cũng không chừng."



Hầu Hy Bạch thầm kinh ngạc, nếu đúng như Từ Tử Lăng nói, thời gian của An Long không nhiều, cần phải trở về gấp để thi triển tà thuật với Tào Ứng Long, tại sao giờ lại có nhiều thời gian dư thừa ở đây bồi tiếp y nói chuyện như vậy?



Lòng băn khoăn nhưng bề ngoài y vẫn tỏ vẻ ung dung đáp: "Long thúc có phải đang nói đùa không?Uổng công tiểu điệt đây xưa nay đều tôn trọng thúc, vậy mà thúc lại ngầm cấu kết với Dương Hư Ngạn, còn đồ mưu ám toán ái nữ của sư phụ. Giờ lại nói muốn hợp tác với Hy Bạch, đây không phải là trò cười thì là gì?"



An Long nở một nụ cười quen thuộc, âm thầm đề tụ công lực, miệng vẫn nói: "Hiền điệt đúng là không biết tốt xấu, ai nói ta muốn hại nữ nhi xinh đệp của Thạch đại ca chứ?Con nghe ai nói chuyện này vậy?"



Hầu Hy Bạch đang định lên tiếng châm chọc hòng kéo dài thời gian trong lòng chợt sinh cảnh giác, liền liếc mắt nhìn sang phía tả, chỉ thấy trong tàng cây um tùm nơi ánh trăng không chiếu tới, ẩn ước có một nam nhân cao to đang đứng.



An Long đã phát giác ra sự xuất hiện của người này trước gã một bước, vừa thấy người đó, y đã lộ ra thần sắc kinh ngạc, rõ ràng là đã nhận ra đối phương là ai.



Người kia bước ra từ trong bóng tối, thần thái bá đạo như coi thường cả thiên hạ, vẻ mặt lạnh lùng, trán cáo mũi thẳng, gương mặt chữ điền đầy góc cạnh và thân hình tráng kiện mang cho người ta cảm giác đây là một người kiên nghị trác tuyệt, chủ quan cố chấp, nhưng cũng uy nghiêm vạn phần.



Nhìn làn da đen đúa hơn người thường và hình tướng kỳ dị của đối phương, Hầu Hy Bạch lập tức nhận ra đây chính là Độc Cô Bảo Chủ Giải Huy uy chấn Ba Thục.



Vị cao thủ tề danh với Thiên Đao Tống Khuyết này chỉ liếc mắt nhìn Hầu Hy Bạch một cái, rồi hướng ánh mắt sáng rực của mình về phía vị huynh đệ kết bái An Long của mình, nhạt giọng nói: "Tào Ứng Long ở đâu?"



Cả Hầu Hy Bạch cũng không ngờ Giải Huy lại không hề khách khí mà đi thẳng vào vấn đề, không để lại cho An Long một chút dư địa như vậy.



An Long cười lên ha hả nói: "Không phải vừa rồi ta đã nói rất rõ, bất cứ chuyện gì liên quan đến Tào Ứng Long cũng không liên quan đến An Long này hay sao?"



Sát cơ tràn ngập trong mắt Giải Huy, chỉ thấy y trợn trừng cặp mắt giận dữ của mình quát lên với An Long: "Nếu ta không niệm tình huynh đệ giữa hai chúng ta thì đã lập tức xuất thủ với ngươi rồi.Bây giờ công lực ngươi đã hao tổn không ít, đảm bảo sẽ không cầm cự được bao lâu. Ta chịu hỏi ngươi một câu như vậy là đã vô cùng niệm tình cũ rồi, An Long ngươi đừng có bức ta."



Hầu Hy Bạch quả thật không thể nào ngờ Giải Huy lại ngang ngược bá đạo như vậy, thầm nhủ nếu mình là An Long lúc này chắc cũng tay chân luống cuống không biết phải ứng phó ra sao.



Chẳng ngờ An Long lại thở dài một tiếng, ủ rũ gật đầạ;u nói; "Ta biết nhị đệ đối với ta tốt đến không còn gì để nói, có điều chuyện này liên quan đến tam đệ, lại có quan hệ trực tiếp với Tà Vương Thạch Chi Hiên, nếu nhị đệ vì người ngoài mà nhúng tay vào chuyện này, quả thực là vô cùng không nên."



Giải Huy thoáng động dung, đưa mắt nhìn về phía Hầu Hy Bạch.



Hầu Hy Bạch chỉ biết thầm tạ thiên tạ địa, vội vàng khom người cung kính nói; "Hai vị tiền bối đã có chuyện cần thương lượng, vãn bối đương nhiên không dám lưu lại đây làm phiền.Xin cứ tự tiện."



Nói đoạn liền tung người bỏ đi.



o0o



Tào Ứng Long chầm chậm đứng dậy, nhận ra mỹ nữ Ba Tư Liên Nhu đang đứng quay mặt vào tường, lộ ra thần sắc suy tư.



Từ Tử Lăng vận hành chân khí trong nội thể lên đến trạng thái cực điểm, lướt về phía Tào Ứng Long như một tia chớp.



Liên Nhu đang úp mặt vào tương bất ngờ quay ngoắt người lại, hữu thủ dương lên xạ về phía Tào Ứng Long một đạo bạch quang, đồng thời phóng người ra cửa thạch thất, động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, nhanh như thiềm điện.



Giả như Từ Tử Lăng hoàn toàn không phòng bị, nhất định lúc này đã để nàng chiếm lấy tiện nghi.Lúc gã cứu được Tào Ứng Long thì nàng đã thoát khỏi thạch thất này rồi.



Mọi hành động của Liên Nhu hoàn toàn nằm trong dự liệu của Từ Tử Lăng, lúc này gã đang thi triển bản lĩnh lăng không hoàn khí của mình, tạo ra kỳ tích trong một tình huống tưởng chừng như không thể, bất ngờ thay đổi phương hướng từ phóng về phía trước thành dịch người sang ngang, cùng lúc búng ra một đạo chỉ kình, kích trúng luồng bạch quang kia.



Bỡn cợt nhất là khi gã đẩy hữu chưởng ra chắn trước mặt Liên Nhu, còn giả bộ kinh hãi thốt lên: "Không được đi!"
Thế lực của Đông Đột Quyết xưa nay đều vượt trên Tây Đột Quyết, để lấy lại thế cân bằng, chỉ có một cách chính là mượn lực của tập đoàn quân sự lớn mạnh nhất lân cận, không phải là Lý phiệt thì còn ai vào đây được nữa?



Chỉ mấy câu ngắn ngủi, Từ Tử Lăng đã nắm được tình hình phức tạp của Ba Thục lúc này, đồng thời cũng hiểu rõ bản thân đang trong hiểm cảnh, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng như chơi.



Liên Nhu õng ẹo nói: "Đại Công cẩn thận một chút vẫn hơn, Hầu tiểu tử đó là kẻ nổi tiếng giảo hoạt, Đại Công nói lớn như vậy, nhỡ để hắn trốn mất thì người khác sẽ cười ngài đó."



Hầu Hy Bạch nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: "Nghe tiếng như thấy người, mỹ nữ Ba Tư có chỗ khác biệt."



Chỉ nhìn thần tình say mê của y, cũng biết y đang phác họa một bức Ba Tư Mỹ Nữ Bao Ly Đồ trong óc rồi.



Từ cách xưng hô của Liên Nhu, Từ Tử Lăng đoán định kẻ vừa lớn tiếng kia chính là Đại Lão Giác La Phong của Miêu tộc, trong lòng thầm tính toán chỉ cần ba người bọn Liên Nhu, Ti Na và Giác La Phong ở đaya, gã và Hầu Hy Bạch đứng mong mang theo Tào Ứng Long đột phá vòng vây đào tẩu.



Ti Na nói: "Thậtkỳ quái! Tại sao Tiểu Ly theo tới đây thì đột nhiên mất dấu vậy nhỉ? Đây rốt cuộc là nhà của ai? Theo ta đoán có lẽ là hạng văn sĩ gì đó, nếu không phải những người quanh đây đều đã đi tham gia Đăng Hội, chúng ta có thể tìm đại một người hỏi là biết ngay."



Liên Nhu thở dài nói: "Coi như tên tiểu tử đó may mắn đi, ở lại đây cũng chẳng ý nghĩa gì, chúng ta đi thôi."



Tiếng y phục phất gió đi xa dần.



Ba người cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.



Hầu Hy Bạch quay sang hỏi Tào Ứng Long: "Tào huynh muốn chúng ta tiễn tới đâu?"



Tào Ứng Long nói: "Chỉ cần tới phố đồ gỗ ở bắc thành là tại hạ tự tin có thể thoát thân."



Hầu Hy Bạch thở hắt ra một hơi, hân hoan nói: "Bây giờ khó nhất là rời thành, nếu chỉ ở trong thành, Hầu mỗ đảm bảo có thể làm được."



Nói đoạn y liền quay sang Từ Tử Lăng hỏi: "Tiếp theo có phải chúng ta sẽ đến tiệm cũ của An Long ở Nam Thị để thử vận khí không?"



Từ Tử Lăng mỉm cười nói: "Tất nhiên."



Hầu Hy Bạch thở dài: "Từ huynh thật đáng mặt bằng hữu."



o0o



Khi Bốc Thiên Chí nhận lệnh vào phòng Khấu Trọng, thì gã đang ngây người ra ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ ngắm vầng trăng tròn đang treo lơ lửng trên không, cơ hồ như đang mãn hoài tâm sự, lại giống như tức cảnh sinh tình, bồi hồi cảm xúc.



Tấm lưng hùng vĩ, khí thế trầm ổn như núi của gã khiến Bốc Thiên Chí không khỏi có cảm giác vừa kính vừa sợ, nhất thời không dám lên tiếng làm phiền, sợ ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ của gã.



Hồi lâu sau, mới nghe Khấu Trọng lẩm bẩm nói: "Thế nào ta cũng phải đến Lĩnh Nam Tống gia một chuyến, Chí thúc hãy giúp ta sắp xếp, sau khi diệt trừ Trầm Luân, ta sẽ lập tức khởi trình, những người khác hãy quay về Bành Thành và Lương Đô."



Bốc Thiên Chí cảm nhận được ý chí kiên định trong lời nói của gã, biết khó mà khuyên giải, đành gượng cười nói: "Để Chí thúc đi cùng Thiếu Soái chuyến này đi!"



Khấu Trọng lắc đầu nói: "Ta có chuyện khác muốn nhờ Chí thúc đi làm." Nói đoạn gã chầm chậm quay người lại, dúi ống trúc chứa tàng bảo đồ mà Tào Ứng Long giao cho Từ Tử Lăng, rồi Từ Tử Lăng lại tặng lại cho gã vào tay họ Bốc, sau khi giải thích rõ ràng, gã nói: "Chí thú phải nhanh chóng mang tất cả số tài vật này đi, sau đó tập trung vào một nơi vừa bí mật lại vừa giao thông tiện lợi, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra dùng. Số kim ngân tài bảo này có thể nói là của cải bất nghĩa, ta không muốn dùng để đánh trận, chỉ mong có thể sử dụng giúp bá tính xây dựng lại gia viên mà thôi."



Bốc Thiên Chí tán thưởng: "Quyết định của Thiếu Soái khiến Chí thúc vô cùng cảm động."



Kế đó lại không nhịn được mà buột miệng hỏi: "Đêm nay tại sao Thiếu Soái lại có vẻ tâm sự trùng trùng như vậy?"



Khấu Trọng ngước mắt lên nhìn vầng nguyệt trên cao, chậm rãi nói: "Ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.Có được một đối thủ như Lý Thế Dân, đời này ta còn gì phải hối hận nữa đâu?"