Đại Đường Song Long Truyện

Chương 392 : Trực trần kì sự

Ngày đăng: 13:17 19/04/20


Khấu Trọng cùng Thường Hà cưỡi ngựa đi về hướng Hoàng cung. Thường Hà thuận miệng hỏi:



-Tối qua huynh ngủ ngon giấc không?



Khấu Trọng thầm nghĩ trong lòng, tối qua không phải là ngủ không ngon, mà căn bản không ngủ chút nào. Gã khẽ thở dài đáp:



-Cũng tạm được! Ta đã hẹn với Lưu thượng thư, sau khi trị bệnh cho Nương Nương sẽ đến công bộ tìm ông ta. Lại phải nhờ Thường đại nhân dẫn đường rồi.



Thường Hà nói:



-Sao Mạc huynh cứ trước đại nhân, sau đại nhân mãi. Ta và huynh tuy biết nhau không lâu, thế nhưng ta đã coi huynh là hảo bằng hữu, can đảm tương chiếu. Nếu huynh thích, cứ gọi ta lão Hà là được rồi.



Khấu Trọng cười:



-Chi bằng kêu là Thường huynh cho dễ nghe. Kỳ thật bệnh của Nương Nương khỏi rồi! Hôm nay chỉ là theo lệ đến báo cho Nương Nương biết bệnh đã không còn. Sau này bọn ta cũng có thể dậy muộn một chút.



Thường Hà cười:



-Ta cảm thấy việc sáng sớm đưa huynh vào cung thế này là một lạc thú trước nay chưa từng có. Vừa khẩn trương, vừa kích thích, giống như đánh bạc vậy, chưa mở bài thì chưa biết thắng thua. Giả như huynh trị không nổi bệnh của Nương Nương, ta sau này cũng không có những ngày tốt đẹp. Phong Đức Di đại nhân đã nói với ta, sang năm sẽ cho ta giữ chức chánh đồn tướng quân của Huyền Vũ Môn. Tranh chức vị này ít nhất cũng mười mấy người, Tần Vương và Tề Vương đều muốn đưa người của mình vào. Ta đúng ra không có nhiều hy vọng. Toàn là nhờ huynh trị khỏi bệnh cho Nương Nương, tiểu đệ mới có cơ hội tốt như vậy.



Khấu Trọng vui vẻ chúc mừng:



-Cung hỷ Thường huynh, vị trí này trọng yếu lắm sao?



Thường Hà đáp:



-Đương nhiên trọng yếu rồi. Tổng vệ bộ của kinh thành chính là ở Huyền Vũ Môn. Đây là nơi trọng quân trú đóng lâu dài, do đích thân Hoàng Thượng chỉ huy. Có bốn chánh đồn tướng quân và tám phó đồn tướng quân, chia ra thay phiên nhau điều hành, phụ trách phòng vệ Cung thành. Nhạc phụ đã vì ta dùng rất nhiều tiền, ta mới có cơ hội làm đến phó đồn tướng quân. Chánh đồn tướng quân phải cho chính Hoàng Thượng chỉ định, muốn dùng tiền cũng không được.



Khấu Trọng thầm nghĩ Thường Hà quả thật đã xem gã là hảo bằng hữu tâm giao, nếu không, y tuyệt đối không đem chuyện bí mật như vậy nói ra.



Lúc đó, hai người đã tới Chu Tước đại môn, hai bên treo đèn kết hoa, tràn đầy không khí năm hết tết đến



Hai người không nói chuyện nữa. Đến cửa cung Thái Cực thì xuống ngựa đi bộ, tới bái kiến Trương Tiệp Dư.



Trương Tiệp Dư tiếp kiến Khấu Trọng tại nội sảnh. Thường Hà lưu lại khách phòng chờ gã.



Chỉ thấy vị mỹ nhân được Lý Uyên sủng ái này, tinh thần phấn chấn, khuôn mặt kiều diễm, tươi sáng, không có nửa vẻ gì là bệnh hoạn cả. Khấu Trọng bất giác cũng cảm thấy tự hào.



Thái giám và cung nữ đứng hai bên thị hầu.



Khấu Trọng bắt mạch cho Trương Tiệp Dư xong vô cùng đắc ý, thu tay lại cung kính nói:



-Chúc mừng Nương Nương, bệnh căn đã trừ, không cần châm cứu hay dùng thuốc gì nữa!



Trương Tiệp Dư vui mừng nói:



-Ta lần này khỏi bệnh, đều là nhờ tiên sinh diệu thủ hồi xuân. Hoàng thượng nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh.



Trịnh công công đứng một bên nịnh nọt xen vào:



-Mạc tiên sinh có thể viết ra phương thuốc để Nương Nương tẩm bổ sau cơn bệnh, sớm phục hồi nguyên khí không?



Khấu Trọng mắng thầm trong bụng, thế này không phải là muốn gã mất mặt tại đương trường sao. Cũng may, gã tối qua học được tuyệt chiêu của Vi Chánh Hưng, bèn ung dung đáp:



-Bổ quá cũng không tốt. Hiện tại Nương Nương dung quang tươi tắn, mạch khí trung hòa, không thích hợp dùng bất cứ loại bổ dược nào cả. Trịnh công công minh giám.



Trịnh công công vỗ mông ngựa không xong, biến thành vỗ phải chân ngựa, cảm thấy bối rối, đành ho khan một tiếng:



-Đương nhiên là nghe theo chẩn đoán chính xác của tiên sinh



Trương Tiệp Dư đột nhiên hạ lệnh:



-Các người hãy lui ra cho ta. Ta có vài lời muốn nói cùng Mạc tiên sinh.



Bọn Trịnh công công không ai không ngạc nhiên, chỉ đành theo lời lui ra.



Khấu Trọng kêu thầm “tới rồi”. Quả nhiên khi nội sảnh chỉ còn hai người, vị sủng phi thiên kiều bá mỵ của hoàng đế Đại Đường nhỏ giọng hỏi:



-Tiên sinh xin cứ yên tâm nói thẳng ra, mọi sự đều có ai gia đảm đương. Lần này ta đột nhiên mắc phải quái bệnh, phải chăng có người ngầm hạ độc thủ?



Khấu Trọng thầm chửi Lý Kiến Thành đã đưa gã vào trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.



Nếu câu trả lời của gã là khẳng định thì sẽ đắc tội với Lý Thế Dân, nhược bằng, nếu nói không phải lại sẽ đắc tội cùng Lý Kiến Thành.




Mỗi lần gặp Sư Phi Huyên gã đều có cảm giác thời gian qua đặc biệt nhanh, ngay cả cuộc sống cũng vì nàng mà đạt đến cảnh giới cuồng nhiệt nhất. Như vậy có phải là tình cảm nam nữ không? Cho dù câu trả lời là phải đi chăng nữa, gã cũng chỉ là gieo nhầm tình căn, tương lai quyết chẳng có kết quả tốt đẹp gì.



Ngay từ lần đầu gặp mặt tại Thiên Tân Kiều ở thành Lạc Dương, gã đã biết mình vĩnh viễn không quên được nàng.



Trong thời thế loạn lạc, đâu đâu cũng là nếu ta không giết người thì người cũng giết ta, người người đều vì giữ mạng mà lường gạt lẫn nhau, vì lợi ích bất chấp thủ đoạn, bài xích dị kỷ. Sư Phi Huyên tựa như dòng suối trong lànhảy ngoài nhân thế, khiến gã cảm thụ được ý nghĩa chân chính của sinh mệnh.



Có tiếng chân từ phía sau vọng tới.



Từ Tử Lăng đang trầm tư chợt tỉnh lại, trầm giọng:



-Là Tiểu Đao à? Tối qua ta vừa giao thủ với Thạch Chi Hiên.



Lý Uyên mình mặc thường phục, một mình đến gặp Nhạc Sơn, nghe vậy long thân chấn động, thất thanh thốt lên:



-Cái gì?



oOo



Lưu Chánh Hội vô cùng nhiệt tình, đích thân ra cửa công bộ nghênh tiếp Khấu Trọng. Thường Hà “công thành thân thối”, đem nhiệm vụ tiếp đón Khấu Trọng giao lại cho Lưu Chánh Hội, còn y thì trở về tổng vệ sở ở Huyền Vũ Môn.



Lưu Chánh Hội trước tiên khoản đãi Khấu Trọng ở đại sảnh đường, cùng nhau dùng trà và chút ít điểm tâm, sau đó dẫn gã đến Tông Quyển Thất. Hắn sai người đem quyển đồ trục khổng lồ vẽ lại bố cục toàn thành Trường An cho gã xem, đoạn vui vẻ nói:



-Nhà Tùy lúc mới lập quốc, muốn dùng cố đô Trường An làm đô thành, thế nhưng thành không những không được xây dựng mà còn bị tàn phá quá nhiều nên Dương Kiên quyết định vào năm Khai Hoàng thứ hai, ủy nhiệm Thái tử Tả thứ tử Vũ Văn Khải kiến tạo tân đô.



Khấu Trọng lúc đó đã tìm được vị trí của Dược Mã Kiềản đồ, thuận miệng hỏi:



-Vũ Văn Khải phải chăng là người của Vũ Văn phiệt?



Lưu Chánh Hội đáp:



-Vũ Văn Khải chính là thân thúc của đương kim phiệt chủ Vũ Văn Phiệt.



Lại chỉ vào quyển trục giải thích thêm:



- Vũ Văn Khải dựa theo địa lý hình thế đem tân thành chia làm sáu khu dựa theo sáu hào của quẻ Càn trong “Chu dịch”, theo đó xây Hoàng cung ở vị trí cửu nhị làm nơi ở của Hoàng tộc. Ở vị trí cửu tam lập ra trăm ty, ứng với số các lộ quân. Vị trí cửu ngũ là quý địa, không cho dân thường ở mà bố trí Huyền Đô quan và Hưng Thiện Tự để trấn giữ. Thực chất là muốn khống chế trọng điểm của thành nội, để các kiến trúc trọng yếu nằm ở vùng đất cao.



Khấu Trọng nghe một hồi thành ra nói hai chưa hiểu nổi một, nhưng không thể không bội phục cao kiến và tri thức của Lưu Chánh Hội về lĩnh vực này. Gã bèn hỏi:



-Lúc đó có phải do Dương Kiên đích thân giám sát việc xây dựng không?



Lưu Chánh Hội đáp:



-Danh nghĩa là do Dương Kiên giám sát, thực tế lại giao cho Vũ Văn Khải một mình làm hết. Khi cần vật liệu thì báo qua Dương Tố phê chuẩn.



Khấu Trọng nghe nói tới Dương Tố lập tức hưng phấn tinh thần. Gã thật muốn hỏi trực tiếp Lưu Chánh Hội xem có trạch viện nào vốn là của Dương Tố không, nhưng lại sợ hỏi một cách trắng trợn như vậy sẽ làm Chánh Hội sinh nghi, chỉ đành đi đường vòng:



- Các kiến trúc khác trong thành nội có phải đều được xây dựng vào lúc kiến lập đô thành không?



Lưu Chánh Hội đáp:



-Được lần lượt xây dựng trong khoảng thời gian hai mươi năm kể từ khi đô thành được kiến lập. Khi Dương Quảng đăng vị, hảo đại hỉ công, bất cứ kiến trúc nào nhìn không vừa mắt là hạ lệnh đập bỏ xây lại, cực kỳ hao tốn tiền của và sức dân.



Khấu Trọng bắt đầu nhận ra nếu muốn tra cứu theo niên đại, thời gian thật không đơn giản, nhất thời bối rối nói:



-Tiểu nhân đối với những kiến trúc bên bờ kênh Vĩnh An, chỗ từ Phúc Tụ Lâu có thể nhìn thấy, rất có hứng thú, Lưu đại nhân có thể giới thiệu sơ qua không?



Lưu Chánh Hội vui vẻ đáp:



-Ta nhất định vì tiên sinh mà bỏ công nghiên cứu một phen. Mời tiên sinh!



Khấu Trọng theo y tiến vào phòng bên, chỉ thấy bốn bề là giá sách cao đến tận nóc nhà chứa đầy thư quyển. Hai nhân viên công bộ cung kính đứng một bên, bộ dạng như chỉ chờ để được thị hầu Khấu Trọng.



Giữa phòng có một chiếc bàn hình chữ nhật, bên trên bày mấy quyển đồ trục.



Lưu Chánh Hội nói:



-Đây là đồ hình của các khu vực bên kênh Vĩnh An. Chỉ là phía bờ đông của Dược Mã Kiều, bao gồm các phường Duyên Khang, Sùng Hiền, Duyên Thọ, Quang Đức, đã có gần vạn mảng kiến trúc. Tiên sinh nhìn trúng trạch viện nào thì có thể bảo bọn họ đem tông quyển đến để xem. Tiểu đệ còn có công vụ phải làm, lát nữa sẽ cùng tiên sinh đến Phúc Tụ Lâu ăn trưa.



Khấu Trọng thầm kêu cha gọi mẹ, lần đầu tiên nghĩ đến từ bỏ việc tìm bảo khố, bởi vì chuyện này thật quá gian khổ.



(