Đại Đường Song Long Truyện
Chương 393 : Phong môn đoạn lộ
Ngày đăng: 13:17 19/04/20
Lý Uyên thở ra một hơi hàn khí nói:
- Cũng may đại ca võ công cái thế, không để Thạch Chi Hiên và Chúc Ngọc Nghiên có cơ hội. Hừm! Chỉ cần ta tra ra được hành tung của hai người này, chắc chắn sẽ làm bọn chúng phải ôm hận tại Trường An.
Từ Tử Lăng lạnh lùng xẵng giọng:
-Tiểu Đao ngươi chắc là ở trong thâm cung quá lâu, suy nghĩ như đứa con nít ba tuổi. Trước tiên, chưa cần nói đến Thạch Chi Hiên, chỉ nói Âm Quý Phái từ lâu đã trứ danh hành tung ẩn bí, tất nhiên sẽ có cách để che giấu. Chỉ xem việc bọn chúng muốn đến thì đến, muốn đi là đi, đã thấy quan phòng của Đại Đường ngươi thực không có tác dụng gì. Nên biết, bọn chúng khả năng còn có thân phận bí mật khác để che đậy. Cho dù ngươi có huy động nhân thủ thế nào cũng đừng mong phát giác được.
Từ Tử Lăng hiện là người duy nhất trong thiên hạ dám giáo huấn Lý Uyên thẳng mặt như vậy.
Cho dù với thân phận phiệt chủ Lý Phiệt hay quân chủ Đại Đường của ông ta, các vị đại thần thân tín muốn trung ngôn can gián cũng phải quỳ dưới đất, lo lắng sợ sệt, rào trước đón sau, rồi mới thốt nên lời. Tuyệt không ai giống như Từ Tử Lăng, nói ra bằng giọng điệu ấy.
Lý Uyên xấu hổ đến toát mồ hôi trán đáp:
-Đại ca giáo huấn đúng lắm.
Từ Tử Lăng vẫn giữ tư thế chắp tay sau lưng, nhìn tuyết rơi trên đình viện mà nói chuyện với Lý Uyên đang cung kính đứng đằng sau:
- Nhạc mỗ vốn không muốn nhúng tay vào quản chuyện trong nhà ngươi. Bất quá, hôm qua đã thu được một tin tức, không thể không nói với ngươi. Tiểu Đao nên biết Đại Đường đang đứng bên bờ vực diệt vong đó.
Long thân Lý Uyên khẽ run, song mục xạ xuất thần quang lăng lệ trầm giọng hỏi:
-Đại ca sao lại nói như vậy?
Từ Tử Lăng đáp:
-Những lời ta và ngươi nói với nhau lúc này tuyệt không thể để người thứ ba biết, hiểu rõ
Lý Uyên gật đầu:
-Tiểu đệ hiểu rõ.
Từ Tử Lăng nói:
-Hôm qua Đảo Hành Nghịch Thi Vu Ô Quyển đã đến tìm ta, nhờ ta giúp hắn đối kháng với người của Thạch Chi Hiên, tranh đoạt Tà Đế Xá Lợi. Sau khi nói một hồi, hắn tiết lộ một âm mưu kinh thiên đối phó với Đại Đường ngươi.
Lý Uyên chau mày:
-Tiểu đệ đang rửa tai lắng nghe.
Từ Tử Lăng tiếp tục:
-Trước khi nói ra âm mưu này ta có vài câu muốn hỏi ngươi.
Lý Uyên tựa hồ như biết trước gã muốn hỏi gì, không còn cách nào khác chỉ đành thở dài đáp:
-Xin đại ca cứ hỏi!
Từ Tử Lăng nói:
- Lời đồn không thể tin hết, thế nhưng không có lửa làm sao có khói. Khi ta tái xuất giang hồ, thường nghe người ta nói Đại Đường có thể lập quốc ở Quan Trung là do con trai thứ của ngươi Thế Dân tài cao hơn người, chịu vào sinh ra tử, lập nhiều kỳ công. Tiểu Đao ngươi trước đã từng hứa sẽ đem Hoàng vị truyền cho y, sau lại bị bọn hậu cung mê hoặc, gần Kiến Thành, Nguyên Cát mà xa Thế Dân, làm cho trong cung đình phát sinh tranh đấu giữa các hệ phái. Có phải có chuyện đó không?
Lý Uyên trầm ngâm một lát đoạn cười khổ:
-Sự thật so với lời đồn đương nhiên có khác biệt. Chuyện nhỏ Lý Uyên ta không cần biện bác, chỉ nhìn từ chuyện lớn. Kiến Thành là con trưởng, trước nay không có lỗi gì lớn, công trạng tuy không bằng Thế Dân, nhưng vì y thân là Thái tử sao có thể đem quân chinh chiến bên ngoài, do đó không thể nói là tài không bằng Thế Dân. Nhìn bề ngoài thì Thế Dân tài hoa hơn người, công lao hiển hách, uy chấn tứ hải, lại được lòng người. Sự thật, tình thế bây giờ rất giống với tình thế của Dương Quảng năm đó. Phế trưởng lập ấu không hợp với luân thường, chỉ e sẽ tái diễn cảnh thảm biến cung đình như triều trước mà thôi.
Từ Tử Lăng không ngờ Lý Uyên lại nói những lời này. Gã tuy thiên về Lý Thế Dân, nhưng cũng chỉ là đứng ở vị trí của mình mà nghĩ. Lý Uyên đứng ở lập trường của ông ta, nghĩ như vậy cũng không phải không có đạo lý.
Có câu “phụ tử chi gian, nhân sở nan ngôn” (chuyện giữa cha con, người ngoài khó mà xen vào). Trong tình huống này, Từ Tử Lăng chỉ có thể biết đủ mà lui, điểm đến là dừng, không thể bức bách Lý Uyên tiếp thu cách nhìn của mình được.
Gã làm ra vẻ lạnh lùng:
- Chuyện của Lý gia ngươi, Tiểu Đao đương nhiên hiểu rõ hơn ta. Thế nhưng chính vì hệ phái tranh đấu nghiêm trọng, ngoại nhân mới thừa cơ gây rối. Theo ta thấy, lời của Vu Ô Quyển rằng Thạch Chi Hiên và Triệu Đức Ngôn kết thành liên minh, muốn lật đổ Đại Đường hoàng triều của ngươi, chắc cũng không xa sự thật là mấy.
Khấu Trọng không còn cách nào khác đành phải đem câu hỏi lúc nãy lặp lại một lần.
Ôn Ngạn Bác nhàn nhã đáp:
- Hiện tại có bốn tộc mạnh nhất ở phương bắc là Đông Đột Quyết, Tây Đột Quyết, Hồi Hột và Tiết Duyên Đà. Ngoài ra còn có Bạt Dã Cổ và Phó Cốt, nhưng quốc thế nhỏ hơn nhiều.
Khấu Trọng nói:
-Bốn nước lớn đó tiểu nhân có biết, mấy nước kia thì chưa từng nghe qua. Hắc! Mấy tên đó thực là khó nhớ.
Lưu Chánh Hội xen vào:
-Mạnh nhất ở phía tây là Cao Xương và Quy Từ.
Khấu Trọng nghe đến tên Quy Từ chợt nghĩ về mỹ nữ Linh Lung Kiều và nhạc vũ của Quy Từ. Gã cảm thấy hứng thú bèn hỏi:
-Quy Từ phải chăng nổi tiếng về mỹ nhân biết ca múa?
Ôn Ngạn Bác cười đáp:
-Thì ra tiên sinh kiến thức quảng bác như vậy. Vũ nhạc của Quy Từ quả là danh truyền Tây Vực. Nói về mỹ nữ thì nổi tiếng nhất là nước Ba Tư. Ngoài ra, bọn họ còn có bảo thạch, hổ phách, san hô, ly thủy tinh, chén pha lê, chung mã não mạ vàng, rất được Đại Đường ta ưa chuộng.
Khấu Trọng bị gợi nhớ lại chuyện Vân Soái, trong lòng thoáng chút lo lắng cho sinh tử của y. Lúc này gã thật có cảm giác nuốt không trôi.
Lưu Chánh Hội không hổ là người thích đàm luận, hỏi tiếp:
-Quốc thế của Ba Tư như thế nào? Thương gia Ba Tư biết làm ăn như vậy ắt nền kinh tế rất cường thịnh phồn vinh.
Ôn Ngạn Bác đáp:
-Hiện tại Ba Tư do vương triều Tát San làm chủ, bất quá tình thế không được lạc quan lắm. Gần đây có một nhóm thương gia Ba Tư tới Trường An. Nghe bọn họ nói, lân bang của họ-nước Đại Thực, quốc thế cực thịnh-đã bốn lần xuất quân xâm lược, hình thành uy hiếp rất lớn đối với Ba Tư.
Khấu Trọng tâm niệm nhất động, hỏi vội:
- Những người Ba Tư đó đến Trường An thì trú ở đâu?
Ôn Ngạn Bác đáp:
-Bọn họ ngụ tại Hồ tự duy nhất của Ba Tư ở Trường An, do những người Ba Tư cư ngụ tại Trường An, sau khi được Lưu đại nhân đây phê chuẩn, đã xây nên.
Lưu Chánh Hội không nhịn được cười:
-Ôn đại nhân lại cười ta rồi. Không được Hoàng Thượng gật đầu, Chánh Hội có tư cách gì mà phê chuẩn chứ?
Khấu Trọng nghĩ thầm, nếu Vân Soái chưa chết nhất định đến Trường An quan sát tình thế, bèn vui vẻ nói:
-Lại có người ngoại quốc đến đây xây chùa sao. Vậy ta nhất định sẽ đến đó xem thử, không biết chùa đó ở đâu?
Lưu Chánh Hội đáp:
-Ở phía tây của Chu Tước đại nhai, phía đông kênh Thanh Minh trong ngõ Sùng Đức, cực kỳ dễ tìm. Trong ngõ còn có mười mấy hộngười Hồ xứ Ba Tư đang mở cửa hàng bán đồ Ba Tư ở Đông, Tây lưỡng Thị
Ôn Ngạn Bác đang định lên tiếng thì có một viên thị vệ vội vã chạy đến thi lễ:
-Hoàng thượng có chỉ, Lưu đại nhân lập tức nhập cung kiến giá.
Lưu Chánh Hội giật mình, lật đật đứng dậy chạy đi.
Tim Khấu Trọng chợt chùng xuống. Nói không chừng, chuyện gã tự mình đi xem tông quyển của Công bộ đã truyền ra ngoài khiến Lý Uyên phát sinh cảnh giác, nên mới triệu Lưu Chánh Hội đến hỏi.
Nếu thực sự như vậy, không những đại kế tầm bảo của gã phải tuyên bố chấm dứt, ngay cả việc có thể thoát thân không cũng là vấn đề.
(