Đại Đường Song Long Truyện
Chương 488 : Vũ tôn tất huyền
Ngày đăng: 13:18 19/04/20
Địa hình đại thảo nguyên tuy cao nhưng bằng phẳng, đất đai rộng lớn, trong đó có hàng ngàn hồ lớn nhỏ, trải dài từ Hưng An Lĩnh ở phía Đông đến tận dãy A Nhĩ Thái Sơn ở phía Tây, phía Nam là rặng núi Âm Sơn, phía Bắc là hồ Bối Gia Nhĩ và thượng du của hai con sông Diệp Ni Thủy Hà, Ngạch Nhĩ Tề Tư Hà.
Từ Đông sang Tây khá dài, khoảng hơn ba ngàn dặm. Từ Nam lên Bắc cũng phải khoảng hai ngàn dặm. Cho dù dùng tuấn mã phi hết tốc lực, ngày đi trăm dặm không ngừng nghỉ đồng thời không gặp chướng ngại vật cũng phải mất một tháng. Không có chừng ấy thời gian thì đừng nghĩ tới chuyện vượt qua đại thảo nguyên.
Từ Khẳng Trì Sơn tới Hưng An Lĩnh, từ Oát Nan Hà đến Khiếp Lục Liên Hà và rặng núi Âm Sơn thực sự là một vùng rộng lớn, được tạo thành từ một quần thể bao gồm gò đất, bình nguyên và sa mạc.
Cát vàng mênh mông trên sa mạc Qua Bích kéo dài từ nửa phía Nam đến phía Tây đại thảo nguyên. Cả khu vực này nước nôi thiếu thốn, trở thành một mảnh đất không có dấu hiệu của sự sống. Tại đây khí hậu biến hóa kịch liệt, mùa xuân nhiều gió, mùa hạ thì phía Bắc có nhiều mưa nhưng phía Nam lại hạn hán.
Trong môi trường tự nhiên rộng lớn và độc đáo đó, trân quý nhất chính là cỏ, thứ hai là nước. Đó là những điều kiện tồn tại cơ bản, không thể thiếu một thứ nào. Một khi cỏ và nước cạn kiệt, thì sẽ phải di chuyển đến thảo trường khác để giải quyết vấn đề thức ăn nước uống cho gia súc, từ đó hình thành cuộc sống du mục gắn liền với nước và cỏ.
Gia súc chính là sinh kế, cỏ và nước chính là điều kiện cơ bản, các cuộc chiến tranh giữa các dân tộc trên đại thảo nguyên xẩy ra chủ yếu chỉ vì hai yếu tố này. Bắt đầu là Hung Nô rồi đến Tiên Ty, Nhu Nhiên và sau này là Đột Quyết là các dân tộc thay nhau trở thành bá chủ của đại thảo nguyên. Có một số dân tộc bị thôn tính, sau đó bị đồng hóa, một số khác thì chạy đến những vùng đất thật xa. Mọi thứ biến hóa rất nhanh, những Hán nhân như Khấu Trọng và Từ Tử Lăng thật khó tưởng tượng nổi.
Trong thực tế đó, những dân tộc có thể tồn tại đều dũng mãnh như thần, họ cổ súy võ học để bảo vệ nguồn nước cũng như cỏ và gia súc. Cao thủ như mưa, người tài vô số, tuy vậy kẻ có thể uy nhiếp đại thảo nguyên như Tất Huyền thì lại là điều hãn hữu và không dễ tìm thấy. Thế nhưng cuối cùng lão cũng đã tìm thấy một kẻ khiêu chiến có đủ tư cách làm đối thủ - Bạt Phong Hàn.
Hai trận chiến ở Hách Liên bảo và Bôn Lang Nguyên đã đẩy hai đại cao thủ vào thế giao phong trong một ngày không xa.
Trù phú nhất đại thảo nguyên là Hô Luân Bối Nhĩ mục trường, mảnh đất nằm giữa hai hồ lớn là Khoát Liên Hải và Bộ Ngư Nhân Hải, hiện thời chính là căn cứ của Hiệt Lợi. Nếu như Đột Lợi có thể xâm chiếm thành công khu vực này, hắn có thể thay thế Hiệt Lợi, trở thành bá chủ mới trên thảo nguyên.
Thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ rộng lớn và màu mỡ đang trải rộng vô tận trước mắt ba người. Với dân du mục đó chính là khu vực mỹ lệ vô cùng, hồ lớn hồ nhỏ lóng lánh như gương tô điểm, sông dài sông ngắn giao nhau, trên mặt đất cỏ mềm như tơ mọc xanh ngát tựa như một tấm thảm lớn, ngựa hoang kết thành từng đàn rong ruổi, lớp lớp hoa cỏ mọc lên khắp nơi giữa thảo nguyên, tất cả tạo nên một giấc mơ xinh đẹp bất tận.
Tại nơi này, dân tộc hung mãnh nhất chính là Đột Quyết, một dân tộc tự xem mình là lang sói. Đây là mãnh thú hung ác nhất trên thảo nguyên, thường sống thành bầy đàn cùng tìm kiếm thức ăn, chỉ cần nghe chúng hú lên là đã làm cho người ta hồn bay phách lạc.
Hai hồ lớn nhất là Hô Luân và Bối Nhĩ, do con sông Ô Nhĩ Tốn tạo ra. Từ phía Đông đi vào thảo nguyên, hai bờ sông chính là nơi các dân tộc du mục thường cư trú. Nước sông chỗ mặn chỗ nhạt, vì vậy ngư sản thực sự phong phú.
o0o
Sau khi chia tay đại quân của Đột Lợi, ba người cố ý đi vòng qua khu vực này. Một mặt là khiến những kẻ ngầm theo dõi Ngũ Thải Thạch cũng như bọn muốn lấy tính mạng của họ không thể lần ra tung tích, nhưng nguyên nhân chủ yếu là để cho hai du khách phương xa như Khấu Trọng và Từ Tử Lăng có thể thưởng ngoạn những cảnh sắc lay động lòng người của đại thảo nguyên.
Khấu Trọng chỉ mười cỗ lều dựng bên cạnh một chiếc hồ nhỏ ở xa, xung quanh có hàng đàn dê ngựa và mấy người du mục đang nhàn hạ chăn thả gia súc, rồi hỏi:
- Đây là lều trại của bộ tộc nào thế?
Bạt Phong Hàn đưa mắt nhìn lướt qua rồi đáp:
- Phàm những lều có lông thú treo khắp nơi, kiểu dáng ở giữa cao và thấp dần xuống ở bốn phía, thì chính là lều của người Đột Quyết ta. Nếu như Thiếu Soái có nhã hứng, cuối ngày hôm nay chúng ta cứ ở lại tá túc một đêm, để ngươi có thể thể hiểu được phong tình của dân tộc ta.
Từ Tử Lăng có vẻ không an tâm:
- Đây không phải là đất của Hiệt Lợi sao? Làm sao bọn họ có thể hoan nghênh chúng ta?
Bạt Phong Hàn bật cười trả lời:
- Trên đại thảo nguyên đều có các tiểu bộ lạc sinh sống quây quần cách biệt với bên ngoài. Nơi đây tin tức không lưu thông, hàng năm cũng chưa đến tai ngoại nhân. Nếu như họ gặp khách lạ thì đối đãi đặc biệt nhiệt tình, tìm mọi cách hỗ trợ. Sở dĩ ta tối hận mã tặc, bởi vì tất cả những gì bọn chúng làm trên thảo nguyên chỉ là tàn phá và chiếm đoạt. Đối với ta mà nói, tiêu diệt bọn chúng chính là cách mà ta chuộc lại quãng thời gian từng làm mã tặc của mình.
Khấu Trọng vui vẻ nói:
- Chi bằng chúng ta qua đó xem thử quanh đây có mối làm ăn diệt mã tặc nào không, nếu có thì nhận một hai mối thử chơi.
Bạt Phong Hàn lắc đầu:
- Nếu ngươi có ý định đó thì sẽ phải thất vọng mà thôi, bởi vì mã tặc tuyệt không dám phạm vào đất của Hiệt Lợi. Trên thảo nguyên, Hiệt Lợi chính là một thế lực mã tặc mạnh mẽ nhất, một thế lực mã tặc có thể đoạt quốc, diệt tộc.
Khấu Trọng mơ màng nhìn về phía trước nói:
Trước khi quyền kiếm giao phong một sát na, thân thể hùng vĩ của Tất Huyền đã tiến lại gần, hai chân đạp nhẹ xuống đất rồi bất ngờ nhảy lên vài thốn, quyền hóa thành chưởng biến thành từ trên cao chụp lấy kiếm phong. Bạt Phong Hàn không kịp biến chiêu, chỉ biết giương mắt nhìn biến hóa đột nhiên sinh ra của Tất Huyền, hoàn toàn không có cách gì xoay chuyển, đành phải chấp nhận thua thiệt một chiêu.
"Choang!"
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng trong lòng thất kinh. Trảm Huyền kiếm của Bạt Phong Hàn bị chấn động rung loạn lên, phát ra những tiếng kêu "O o". Thân thể y như bị điện giật, lùi lại vào giữa hai huynh đệ, khóe miệng rớm máu.
Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng lập tức như thiểm điện xuất ra, tựa như vung đao chặt xuống nước bách lùi những cơn sóng nhiệt từ hai bên ép lại, nhằm thẳng ngực Tất Huyền chém tới. Từ Tử Lăng cũng không chút chậm trễ kích phát Bảo Bình Ấn, đánh thẳng vào những làn sóng đó.
Hai đại cao thủ trẻ tuổi đã toàn lực giao chiến với nhân vật đứng đầu nội ngoại tam đại tôn sư, Vũ Tôn Tất Huyền.
Tất Huyền vội di chuyển, hai mắt rực sáng lấp lánh, tựa như luồng sét từ trên trời được lưu lại nằm sẵn trong người đồng nhân này vậy. Hai tay áo lão phất ra, như công mà không phải công, nhằm Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng và Bảo Bình Ấn của Từ Tử Lăng phất đến.
"Bùng!Bùng!"
Thế công của hai người hoàn toàn bị phong tỏa, kinh mạch toàn thân nóng như lửa đốt. Cả hai cảm thấy trong người khó chịu khôn tả, vô thức hú lên như dã lang tru trong đêm trăng. Một cảm giác vô cùng khủng khiếp, cả hai gần như muốn thổ huyết.
Tất Huyền cười lên một tiếng rồi lắc mình lùi lại.
Bạt Phong Hàn dang tay đón lấy thân thể bị đẩy lùi của hai gã, song mục xạ xuất thần sắc kiên định bất di bất dịch hướng về đại địch.
Tất Huyền an nhàn đứng ngoài hai trượng, khuôn mặt lãnh khốc lộ xuất nụ cười đầy vẻ mãn nguyện hài lòng, lão lắc lắc đầu thở dài cảm khái:
- Bốn mươi năm nay, kể từ sau trận chiến với lão Ninh, giờ mới lại được thống khoái như vậy. Bạt Phong Hàn ngươi đỡ được một chưởng toàn lực của bổn nhân, có thể nói là thanh danh được lưu muôn thuở.
Sắc mặt Bạt Phong Hàn vô cùng nghiêm trọng, nhỏ giọng hướng sang Khấu Từ hai gã:
- Trận này là của ta! Nếu như họ Bạt này bất hạnh chiến tử, hai ngươi hãy hỏa táng ta tại túp lều đó, còn ngựa của ta thì thả ra thảo nguyên.
Trái tim của Khấu Trọng và Từ Tử Lăng như chìm xuống. Bạt Phong Hàn vốn dĩ cao ngạo tự phụ, lúc này đã quyết định như thế, nói qua nói lại cũng chẳng để làm gì. Vấn đề ở chổ với võ công mà Tất Huyền vừa mới thi triển, cho dù ba người liên thủ cũng chưa chắc đảm bảo chiến thắng. Vì thế giờ Bạt Phong Hàn một mình quyết chiến, thì làm sao có chuyện may mắn sống sót được. Lời nói này của y không khác gì di ngôn trước lúc lâm chung.
Cảnh giới võ công của Tất Huyền vốn dĩ đã đạt đến độ hoàn mỹ, không có chút khiếm khuyết, cũng chẳng có một cơ hội để chống đỡ. Đối phương tuy ở ngoài hai trượng, nhưng ba người thực sự không cảm nhận được gió mát của đại thảo nguyên, mà như đang bị thiêu đốt trên sa mạc. Có thể thấy Tất Huyền đang vận dụng Viêm Dương đại pháp khóa chặt bốn bề, có muốn đào thoát cũng khó mà làm được.
Ai có thể tưởng tượng được trên thế gian có một loại võ công kinh thiên động địa, quỷ khấp thần kinh như vậy. Bọn họ thực sự không biết cách hóa giải chống đỡ, càng không biết làm cách nào để đả thương đại tông sư võ học này.
Bạt Phong Hàn đứng thẳng người lên, thân hình bình ổn như núi, tiến ba bước về phía Tất Huyền.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng chỉ biết nhìn theo, cả hai không rét mà toàn thân nổi gai. Đột nhiên hơi nóng tiêu tan, gió đêm lại nhè nhẹ thổi tới, Viêm Dương khí của Tất Huyền tập trung toàn bộ trên thân người Bạt Phong Hàn.
Viêm Dương đại pháp tựa như mặt trời chiếu trên sa mạc, vốn không có hình dạng, cũng không nơi nào tránh được, cuối cùng có thể làm người ta chết khô biết thành một đống xương trắng.
Bạt Phong Hàn cầm kiếm trong tay, thần sắc kiên định lạnh lùng nói:
-Xin chỉ giáo!
Trảm Huyền kiếm tựa như chém xuống, đột nhiên lại bay ngược lên, người và kiếm phóng tới như cầu vồng, nhanh như tên bắn ra khỏi cung nhằm Tất Huyền bay tới, chứa đầy ý niệm một đi không trở lại.
Tất Huyền lộ xuất thần sắc tán thưởng, lão lập tức nhảy lên, phóng đến phía trên Bạt Phong Hàn.
Cuộc chiến mà Bạt Phong Hàn cả đời mong đợi đột nhiên trở thành hiện thực ngay trước mắt.
(