Đại Đường Song Long Truyện
Chương 489 : Thâu thiên hoán nhật
Ngày đăng: 13:18 19/04/20
Bạt Phong Hàn trước khi xuất chiêu đã từng nghĩ qua tất cả các phương pháp ứng phó của Tất Huyền, bao gồm cả việc đối phương sẽ lăng không phóng lên, chỉ là nghĩ sót một điểm, đó là Viêm Dương Khí đột nhiên tiêu tán đến một tia nhỏ cũng chẳng còn.
Cao thủ giao chiến, cho dù bịt cả hai mắt vẫn có thể dựa vào biến hóa vi diệu trong kình khí của đối phương mà phán đoán sự tiến thoái động tĩnh của đối thủ. Sự chính xác của loại cảm ứng này còn rõ ràng hơn cả ánh sáng của ngọn đèn trong đêm đen, khiến song phương có thể hiểu được sự chuyển biến trong công và thủ, không thể có bất kỳ sơ sót nhỏ nào.
Nhưng bất ngờ là Tất Huyền lại có thể hoàn toàn thu liễm chân khí, loại cảm giác này so với bị Viêm Dương Khí của lão áp chế đến động đậy không được còn khó ứng phó hơn. Tuy nhìn rõ các động tác của đối phương, nhưng cũng như từ chỗ có ánh mặt trời chiếu sáng rơi vào nơi ngục thất tối đen, đưa tay nhìn không thấy ngón, đột nhiên tất cả mọi thứ đều không thể nắm bắt được. Sự kinh hãi và chấn nhiếp trong đó có thể khiến người ta phát cuồng.
Hữu cước của Tất Huyền từ phía trên thần tốc mạnh mẽ, nhằm vào y như nặng như nhẹ đá tới. Chỗ xuất thần nhập hóa trong đó, nếu không phải tận mắt trông thấy, tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi đơn giản một cước lại có khả năng đạt tới cảnh giới như vậy.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nhìn thấy bất giác từ từ tiến lại gần áp trận. Nếu Bạt Phong Hàn thực sự gặp nguy hiểm, bọn gã sẽ bất chấp tất cả mà toàn lực xuất thủ. Hai người tịnh không hiểu biến hóa cuộc chiến cũng như cảm thụ của Bạt Phong Hàn lúc này, chỉ thấy Bạt Phong Hàn mới bắt đầu tấn công, thì Tất Huyền đã bay lên, hiển nhiên đã khám phá ra đường lối công thế của Bạt Phong Hàn.
Cao thấp phân biệt thế nào, không nói cũng biết.
Bạt Phong Hàn đột ngột không thể thu kiếm, chính vì kiếm thế đã xuất, cải biến chỉ là tự làm cho mình trận cước đại loạn, không phải kế hay. Hắn hừ lạnh một tiếng, chuyển nhanh sang trái, Trảm Huyền kiếm chém lên, kiếm ảnh dày đặc như mưa kích thẳng vào hạ bàn của Tất Huyền, lúc này thân đang ở trên không.
Tất Huyền cười to một tiếng, hữu cước vẫn giữ nguyên không đổi tiến vào màn mưa kiếm.
Một cước tưởng chừng đơn giản, nhưng hiển thị tinh hoa công lực tu luyện một đời, trước xuyên phá màn kiếm, sau đó gót chân bất động còn mũi chân quét ngang, mũi giày da trâu không sai một ly đá trúng vào mũi kiếm.
Bạt Phong Hàn lập tức cảm thấy toàn thân kinh mạch phát nhiệt căng phồng, phát sinh cảm giác kinh người không cách gì vận khí thổ khí. Y toàn thân chấn động, tư thế di chuyển ngang qua biến thành mất tự chủ loạng choạng lùi lại, trọng tâm không vững, không còn cách nào tiếp tục thi triển sát chiêu.
Tất Huyền tựa như cây xuân thẳng đứng đáp thẳng xuống mặt cỏ, hai ống tay áo trước sau phất ra, phảng phất như một đôi hồ điệp đang đùa giỡn, nhưng khí thế khiếp người, không cho Bạt Phong Hàn chút cơ hội lấy hơi nào.
Vào lúc sinh tử quan đầu, Bạt Phong Hàn hiển lộ thành quả của nhiều năm tu luyện, tư thế toàn thân đột nhiên biến đổi, mũi kiếm phân biệt điểm vào hai ống tay áo Tất Huyền.
"Bùng! Bùng!" liên tiếp, Bạt Phong Hàn xoay người phóng ra. Tất Huyền bám sát như hình với bóng.
Họ Bạt đột nhiên quay lại, Trảm Huyền kiếm toàn lực đánh tới, kiếm thế như sóng vỡ bờ phong tỏa Tất Huyền.
Tất Huyền cười lớn “Hảo kiếm", rồi ung dung tiến thoái dùng tay áo ứng phó.
Thấy Bạt Phong Hàn có khả năng từ thế yếu chuyển sang có công có thủ, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cùng thở phào một hơi.
Chỉ người trong cuộc như Bạt Phong Hàn mới hiểu được mạng y sẽ sớm gặp nguy hiểm, bởi vì tình thế này là do Tất Huyền ban cho. Một mặt Tất Huyền muốn thấy bản lĩnh của y, nhưng quan trọng hơn là lão không muốn Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nhận ra được Bạt Phong Hàn đang lâm vào hiểm cảnh để can thiệp ngăn trở.
Bạt Phong Hàn hoàn toàn loại bỏ ra khỏi trí não ý nghĩ đầy cám dỗ là kêu hai gã viện thủ, tâm tĩnh như thủy, tận lực thi triển sở trường, lấy mạng đổi mạng, hy vọng có khả năng phát sinh kỳ tích.
Thình lình Trảm Huyền kiếm của Bạt Phong Hàn kích thẳng vào giữa tụ ảnh của Tất Huyền, mắt thấy sắp sửa đánh trúng điểm yếu hại trước ngực của đại tông sư không ai sánh nổi này, nhưng ngực đối phương bỗng nhiên biến thành bờ vai, trường kiếm đâm vào một thốn lập tức phản chấn bật ra.
Động tác diễn ra cực nhanh như làn khói tan biến.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cùng hét lên phi thân tới, Tất Huyền một cước giáng thẳng vào đan điền yếu hại của Bạt Phong Hàn. Họ Bạt văng ra như con diều đứt dây, thân hình đập mạnh đến "bình" một tiếng xuống lớp cỏ mềm trên thảo nguyên.
Gương mặt đen như đồng hun của Tất Huyền thoáng hiện sắc hồng. Lão tức tốc phóng đi, cười lớn nói:
- Hai vị sau khi chôn cất hắn xong, hãy nhanh chóng rời khỏi thảo nguyên về Trung Thổ, kẻo lại nói Tất Huyền ta không biết tiếc nhân tài.
Trong nháy mắt, Tất Huyền đã biến thành một điểm nhỏ phía chân trời.
Hai gã đau đớn tột cùng, nhào xuống cạnh Bạt Phong Hàn, chỉ thấy hắn tai mắt mũi miệng đều rỉ máu, hô hấp đã tuyệt. Khấu Trọng kiểm tra vết thương, thất thanh nói:
- Tâm mạch huynh ấy chưa đứt, bọn ta lập tức chữa trị.
Từ Tử Lăng đỡ Bạt Phong Hàn ngồi dậy, Trường Sinh khí cuồn cuộn không ngừng truyền vào lưng hắn.
Khấu Trọng nắm lấy hai tay Bạt Phong Hàn, cùng hợp lưu với Trường Sinh khí của Từ Tử Lăng, sau khi vận chuyển ba vòng chu thiên tại nội thể hắn, Khấu Trọng nhiệt lệ trào ra:
- Ài! Bọn ta nên cứu hay là để huynh ấy ra đi đây? Chân khí của huynh ấy hoàn toàn bị Tất Huyền đánh tan, kinh mạch chủ đứt đoạn bảy tám nơi, cứu lại chỉ sợ một đời trở thành phế nhân bất động.
Từ Tử Lăng nước mắt chảy ướt đẫm vạt áo, nhưng thần tình vẫn kiên định, trầm giọng:
- Trước phá sau xây, trước bại sau thành. Lão Bạt có khả năng tái chiến Tất Huyền hay không, tất cả phụ thuộc vào việc Hoán Nhật Đại Pháp liệu có thực sự linh diệu như trong truyền thuyết không.
---o0o---
Mặt trời lên cao, ánh nắng tràn ngập thảo nguyên.
Bạt Phong Hàn ngạc nhiên mất một lúc, trầm giọng hỏi:
- Có truy binh sao?
Khấu Trọng biết không cách gì giấu y, nếu không đã không cần rời y từ lều ra đây, bèn thuật lại chuyện đêm hôm trước.
Bạt Phong Hàn kiên quyết nói:
- Bọn ta phải lập tức khởi trình, bằng thuật "nhân mã như nhất" toàn lực lên đường, đó là cách duy nhất để bỏ rơi truy binh.
---o0o---
Từ Tử Lăng đột nhiên kêu lớn:
- Dừng lại!
Khấu Trọng dẫn theo con ngựa quý Tháp Khắp Lạp Mã Can của Bạt Phong Hàn vội vã quay lại, thấy sắc mặt tái nhợt như xác chết của Bạt Phong Hàn, không kìm được toàn thân chấn động, hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Bạt Phong Hàn nhắm mắt, cúi xuống dựa vào lưng Từ Tử Lăng, đáp:
- Ta váng đầu quá.
Từ Tử Lăng nói:
- Không có chuyện gì đâu, nghỉ một lát sẽ tốt thôi.
Khấu Trọng xuống ngựa, đến bên Từ Tử Lăng, đỡ Bạt Phong Hàn xuống, để y nằm trên thảm cỏ nghỉ ngơi.
Trời đã quá trưa, trên thảo nguyên tuy không thấy bóng dáng địch nhân, nhưng bọn chúng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Vài con dã ưng lượn vòng bên trên một hồ nhỏ trong cánh rừng thưa xa xa, thật khiến người ta tưởng tượng sợ hãi, nghi thần nghi quỷ.
Bạt Phong Hàn nhắm chặt mắt, bất ngờ chìm vào giấc ngủ. Khấu Trọng lo lắng hỏi:
- Không phải có gì xấu chứ!
Từ Tử Lăng bắt mạch cổ tay của Bạt Phong Hàn, sắc mặt vui vẻ nói:
- Đừng lo lắng, ngược lại nên vui mừng, Hoán Nhật Đại Pháp đã tiến nhập đệ nhị giai đoạn, lấy thiên địa tinh hoa bồi bổ bổn thể. Lão Bạt không phải vì hành trình gian khổ không chịu nổi, mà là chịu ảnh hưởng của dương quang địa khí, tự nhiên phải nằm xuống ngọa thiền. Ta vốn không có lòng tin huynh ấy có thể hoàn toàn hồi phục công lực, hiện tại thì có rồi!
Khấu Trọng vẫn còn lo lắng, bèn hỏi:
- Đây có phải là hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa không, lợi hại thế sao?
Từ Tử Lăng đáp:
- Không phải hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa, mà là hấp thụ tiên thiên chân khí của thiên địa, cũng giống như Trường Sinh khí của bọn ta.
Khấu Trọng cười khổ:
- Hy vọng huynh ấy không không ngủ liền bảy ngày bảy đêm, lúc đó thì chỉ chờ người ta tới làm thịt bọn ta nữa thôi.
Từ Tử Lăng chấn động nói:
- Hỏng rồi!
Khấu Trọng nhìn theo hướng Từ Tử Lăng đang nhìn, chỉ thấy từ hướng địch nhân bỏ đi tối hôm trước bụi bốc lên mù mịt, ẩn hiện có nhân mã đang tiến lại.
-------------------------------------------
"ký tòng nhất niệm hoàn tòng nhất niệm diệt;sanh diệt diệt tẫn xử, diệt diệt sanh ki khởi":
theo dịch giả DD dịch: đến từ ý nghĩ rồi theo ý nghĩ mà đi, sinh rồi diệt diệt tới tận cùng, diệt xong lại tạo ra sinh cơ.
theo bạn Hồng Thất Công: theo một niệm sinh thì một niệm diệt, chỗ sinh và diệt đều bị diệt hết, thì diệt bị diệt hết nên sinh cơ lại khởi. (câu này chắc liên quan đến kinh Phật).