Đại Đường Song Long Truyện
Chương 502 : Bộc lộ chân tình
Ngày đăng: 13:18 19/04/20
Từ Tử Lăng giờ đã hiểu ý tứ câu nói “người trong mộng” Chúc Ngọc Nghiên tặng cho gã trước lúc từ biệt, vì đáp án chính là Sư Phi Huyên vừa xuất hiện. Nàng thân vận nam trang, thần sắc tự nhiên ngồi xuống bên cạnh gã, điềm tĩnh nhẹ nhàng hỏi:
- Huynh cùng Chúc Ngọc Nghiên có giao dịch gì vậy?
Trong lòng Từ Tử Lăng chợt cảm thấy nhói đau, Sư Phi Huyên đối với gã rõ ràng hiểu lầm ngày càng sâu. Câu nói đó mới nghe có vẻ như lời thăm hỏi bình thường, nhưng hiểu ra thì ý tứ lại vô cùng khinh miệt coi thường, bất quá làn môi quyến rũ kia không thể thốt ra những lời nặng nề mà thôi.
Tâm sự bấy lâu gã vẫn giấu chặt trong lòng trỗi dậy, ánh mắt hướng về ngọc dung tĩnh tại như mặt hồ của nàng, nhún vai tiêu sái đáp:
- Chỉ là rỗi rãi nói chuyện mấy câu thôi.
Đôi mắt tú lệ của Sư Phi Huyên chợt buồn bã nhìn gã:
- Tử Lăng huynh lời nói có vẻ như đang cáu giận, phải chăng có việc bất bình ở trong lòng?
Từ Tử Lăng không ngờ được thiếu nữ này lại có thể khám phá ra nỗi lòng của mình, gã gượng cười đáp:
- Lời nói của ta có gì cáu giận ư? Đúng là bọn ta với Chúc Ngọc Nghiên có một giao dịch lớn thật, mục tiêu chính là sát tử Thạch Chi Hiên.
Sư Phi Huyên khẽ thở dài:
- Quan hệ giữa hai người chúng ta sao lại biến thành căng thẳng như vậy chứ?
Từ Tử Lăng nhấc một chén trà ở giữa bàn đặt nhẹ trước mặt Sư Phi Huyên, rót cho nàng một chén thật đầy, rồi nói:
- Trong lòng Tử Lăng này, Sư tiểu thư vĩnh viễn là người mà ta tôn kính.
Làn mi tú mỹ của Sư Phi Huyên chợt nhướng lên, lộ ra biểu tình đau đớn như muốn nói “Cho dù tôn kính thì sẽ thế nào đây?”. Thần tình như vậy hiếm khi xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, vì thế càng làm cho người ta rung động. Sư Phi Huyên nâng chén trà nhấp một ngụm nhỏ, đoạn cất giọng nhu nhã:
- Ba người các ngươi đại náo Tái Ngoại một phen long trời lở đất, ngay cả thường dân ta gặp ở trên đường cũng không thể không nhắc đến mấy người. Lần này đến Long Tuyền, không phải muốn đem Ngũ Thải thạch đưa cho Bái Tử Đình chứ?
Trong lòng Từ Tử Lăng cảm xúc trào dâng mãnh liệt. Gã rất muốn giải thích cho nàng hiểu rằng mình không hề làm trái lại lời hứa sẽ tách ra không đi cùng Khấu Trọng, không giúp đỡ gã trong sự nghiệp tranh bá, nhưng như vậy sẽ khiến bí mật của Dương Công bảo khố bại lộ, những lời vừa ra đến đầu lưỡi đành phải nuốt lại:
- Ngũ Thải thạch đúng là đang ở trên mình ta, tuy nhiên vẫn chưa quyết định sẽ xử trí thế nào. Sư tiểu thư sao lại đến đây vậy?
Sư Phi Huyên chậm rãi nói:
- Lúc Chu Lão Thán đến Sơn Hải quan, đáng tiếc là Kim Hoàn Chân đã rơi vào tay của bọn người Đại Minh Tôn Giáo. May mắn là lão có phương pháp tìm kiếm tung tích của vợ, nên đã đuổi thẳng đến nơi này. Ta cũng chỉ vừa mới vào thành sáng nay thôi.
Từ Tử Lăng biến sắc:
- Không ngờ lại liên quan đến Đại Minh tôn giáo! Truy tung pháp của lão như thế nào mà thần kỳ như vậy?
Sư Phi Huyên đáp:
- Phu thê Chu Lão Thán chắc chắn có quan hệ mật thiết với Đại Minh tôn giáo. Năm đó, để trốn tránh sự truy sát của Âm Quý Phái, lão đã đến Hồi Hột núp dưới bóng của Thiện Mẫu. Sau khi quay lại Trung Nguyên, lão vẫn lo sợ nên phải xin cầu cứu nơi Vinh Giảo Giảo, vì thế mới có chuyện Kim Hoàn Chân bị bắt.
Từ Tử Lăng lại hỏi:
- Sư tiểu thư cũng biết Vinh Giảo Giảo là người của Đại Minh tôn giáo sao?
Sư Phi Huyên giải thích:
- Ta cũng chỉ nghe được qua lời kể của Chu Lão Thán thôi. Vinh Giảo Giảo chính là Diệu Phong Minh Tử trong Ngũ Minh Tử, là một trong những nhân vật lãnh đạo của Đại Minh Tôn Giáo. Tích Trần lão yêu cũng là một minh hữu cực kỳ thân cận của Đại Minh tôn giáo ở Trung Nguyên. Bọn này câu kết với nhau lớn mật làm càn, hô phong hoán vũ.
Từ Tử Lăng nói:
- Nói như vậy, giáo phái này chắc cũng muốn chiếm đoạt Tà Đế Xá Lợi. Đại Tôn thật ra là ai?
Sư Phi Huyên đáp:
- Đại Tôn thân phận thần bí, e rằng chỉ có những nhân vật lãnh đạo ở Đại Minh tôn giáo là biết thôi. Còn thân phận hiện tại của Thiện Mẫu Toa Phương chính là đại phi được sủng ái nhất của Hầu cân Thời Kiện của bộ tộc Hồi Hột. Ả nói gì bày kế gì Thời Kiện cũng đều răm rắp nghe theo.
Từ Tử Lăng không thể không lo lắng cho Bồ Tát, vội hỏi:
- Thiện Mẫu có đích thân tham gia vào cuộc tranh đoạt Xá Lợi này không?
- Có thể là vì nơi đây cách Trung Thổ xa quá, xa đến nỗi khiến cho ta cảm thấy tất cả những chuyện phát sinh ở Trường An giống như một giấc mộng không có thực. Cũng có thể vì ta cảm nhận được nàng tuyệt không bán đứng chúng ta, đem chuyện này nói với Lý Thế Dân.
Đôi mắt tuyệt đẹp của Sư Phi Huyên bỗng lộ vẻ dịu dàng ôn nhu như ánh trăng, nàng nhẹ nhàng lắc đầu rồi cất tiếng, giọng êm như nước chảy mây trôi:
- Phi Huyên đương nhiên sẽ không nói. Ài! Người ta đã cố hết sức rồi, trong cái dòng xoáy tranh giành thiên hạ này không hề có chỗ dung thân cho Phi Huyên. Kết thúc chuyện này, người ta sẽ quay lại Tĩnh Trai, trừ phi có chuyện bất đắc dĩ, sẽ không bước chân vào nhân thế nữa.
Từ Tử Lăng thất thanh kêu lên:
- Cái gì?
Sư Phi Huyên chớp mắt ngưng thần nhìn gã, đoạn cất giọng ôn nhu:
- Tử Lăng có thể nghe một lời khuyên của Phi Huyên không?
Từ Tử Lăng tuy biết rõ rốt cuộc chuyện này đến một ngày nào đó sẽ xảy ra, chính là việc Sư Phi Huyên quay lại Tĩnh Trai tiềm tu Thiên đạo vĩnh viễn không bước chân vào chốn phàm trần nữa, nhưng khi đối diện với sự thật, lại không có cách nào khống chế được tình cảm nổi lên mãnh liệt như trời đất đảo điên trong lòng, cảm giác vĩnh viễn mất đi nàng khiến tâm hồn gã tan nát.
Sư Phi Huyên cúi đầu, nhẹ nhàng nói:
- Đã hiểu ra chưa, Từ Tử Lăng? Phi Huyên thật sự vui mừng khi thấy chàng để lộ chân tình như thế. Chàng chỉ có một khuyết điểm, chính là phiền muộn gì cũng không lộ ra mặt, cứ chôn giấu tình cảm của mình vào sâu trong lòng, đã không nói ra, lại càng không tranh thủ tiến tới. Đó chính là lời Phi Huyên muốn nói với chàng.
Từ Tử Lăng ngẩn ngơ nhìn nàng, lát sau hít sâu một hơi rồi ngập ngừng hỏi:
- Phi Huyên không phải muốn cổ vũ rằng, trước khi nàng quay lại Tĩnh Trai, tiểu đệ phải toàn lực theo đuổi đó chứ?
Hai má của Sư Phi Huyên bỗng đỏ ửng lên, ra vẻ không vui lườm gã một cái, như giận mà không phải giận, thần thái khiến người ta không thể không động lòng, đôi mi tú lệ hơi nhướng lên:
- Chàng thật là…! Sao có thể suy luận ra như thế chứ, người ta muốn nói đến chuyện giữa chàng và Thạch Thanh Tuyền cơ. Ài! Thật không ngờ chàng lại có thể nói ra được những lời như vậy.
Từ Tử Lăng giống như đang lơ lửng trên mây sảy chân rơi thẳng xuống phàm trần, gã cười gượng gạo:
- Lần đầu tiên bộc lộ chân tình đã bị trách là miệng lưỡi khinh bạc, xem ra giữ lại trong lòng vẫn tốt hơn.
Nét mặt của Sư Phi Huyên đã trở lại bình thường, nàng mỉm cười dịu dàng nói:
- Thuốc đắng giã tật, sự thật mất lòng. Phi Huyên đối với Tử Lăng cuối cùng đã vượt qua đạo bằng hữu rồi. Chàng là người đầu tiên khiến người ta như vậy.
Từ Tử Lăng bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm như được giải thoát, không biết là vì đã có thể nói ra những điều thầm kín trong lòng, hay là vì Sư Phi Huyên đối với gã không hề vô tình như vẻ bề ngoài. Câu nói cuối cùng của nàng khiến tim gã đập loạn cả lên.
Tuy vậy gã vẫn làm bộ cười một tiếng, ung dung nói cứng:
- Ta không có ý định tranh thủ, cũng như không dám để lộ chân tình, bởi vì ta không muốn miễn cưỡng khiến người khác khó nghĩ. Đây không phải gọi là cái mà mình không muốn thì đừng nên đẩy cho người khác đó hay sao?
Sư Phi Huyên nhún đôi vai nhỏ nhắn, chuyển sang chuyện khác:
- Tử Lăng có biết nếu Thạch Chi Hiên thật sự có thể dựa vào Tà Đế Xá Lợi để bổ sung khiếm khuyết thì người lão muốn giết nhất là ai không?
Từ Tử Lăng biến sắc hỏi:
- Là ai?
Sư Phi Huyên lườm hắn một cái rồi nói:
- Tử Lăng đã đoán ra rồi, phải không?
Từ Tử Lăng hít một hơi thật sâu, giọng gã lộ vẻ kinh hãi:
- Chẳng lẽ lại chính là con gái của lão ư?
Sư Phi Huyên trầm giọng nhấn mạnh từng chữ:
- Thạch Thanh Tuyền chính là hóa thân của Bích Tú Tâm, điểm yếu duy nhất của Thạch Chi Hiên.
(
------------------------------------------------------