Đại Đường Song Long Truyện
Chương 503 : Muốn đùa với lửa
Ngày đăng: 13:18 19/04/20
Khấu Trọng theo các võ sĩ Túc Mạt cưỡi ngựa về phía Ngũ thành, rồi từ Chu Tước môn nhập thành, trong lòng thấy như mình được quay lại Trường An ở Trung Thổ. Hai bên tả hữu nhà cửa san sát như rừng, chỉ có điều những vũ sĩ đi lại trên đường có điểm khác với Đường quân, khiến cho người ta không biết đâu là thật là giả nữa.
Lúc đến cổng lớn của cung thành là Thừa Thiên môn, một quan văn khoảng bốn mươi tuổi ra cửa tiếp đón, thi lễ xong tự mình giới thiệu:
- Bột Hải quốc hữu thừa Khách Tố Biệt, cung nghênh đại giá Thiếu Soái!
Khấu Trọng vội nhảy xuống ngựa hồi lễ.
Khách Tố Biệt tuy mặc trang phục của quan văn, nhưng xem ngoại hình và khí độ, hai bên thái dương huyệt lại gồ cao, có thể khẳng định là cao thủ võ công hạng nhất lưu. Người này ngũ quan đoan chính, tướng mạo bất phàm.
Khách Tố Biệt tỏ vẻ áy náy nói:
- Thật là không may, Đại Vương vừa rồi nghe tin Tú Phương đại tiểu thư đã đến thành ngoại, người không thể không lập tức xuất thành nghênh đón, nên không thể tới đón Thiếu Soái. Bởi vậy, Đại vương lệnh cho hạ quan chuyển lời xin lỗi tới Thiếu Soái, liệu có thể hẹn lúc nào đó kiến diện được không?
Khấu Trọng trong lòng chấn động, bụng kêu thầm rằng Thượng Tú Phương cuối cùng cũng đã đến. Lúc này gã làm gì còn tâm tình để trách Bái Tử Đình không tiếp đãi trọng thị chứ, huống hồ trước khi nắm chắc được số cung tên mà Mã Cát đã trù bị cho Bái Tử Đình đang ở đâu, gã căn bản chẳng có chút hứng thú nào mà gặp mặt Bái Tử Đình cả. Nghĩ vậy gã vội nói:
- Ngày mai được không?
Khách Tố Biệt vui vẻ nói:
- Đại Vương đã sớm có phân phó, nhất thiết tuân theo ý của Thiếu Soái. Vậy chọn giờ Dậu ngày mai đi, Đại Vương sẽ thiết yến để Thiếu Soái tẩy trần. Còn chỗ ăn nghỉ, hạ quan đã an bài sẵn sàng cho Thiếu Soái rồi.
Khấu Trọng cười nói:
- Tiểu đệ sẽ nhập cung bái kiến Đại Vương đúng giờ, còn vấn đề ăn ở thì không làm phiền Khách huynh đâu.
Sau vài câu khách khí, gã cáo từ rồi ly khai.
o0o
Từ Tử Lăng ngẩn ngơ nhìn Sư Phi Huyên, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Thạch Thanh Tuyền, tình cảm bấy lâu dành cho nàng chợt trào dâng.
Gã chưa từng đặt mình vào vị trí của Thạch Thanh Tuyền để tưởng tượng ra vết thương sâu đậm của nàng khi chứng kiến tình cừu của phụ mẫu. Đến thời khắc này, được chính miệng của Sư Phi Huyên nói ra sự thực tàn khốc đó, bất giác gã ngầm hạ quyết tâm, dù có phải chết cũng sẽ ngăn không cho chuyện này xảy ra. Đúng là thảm kịch nhân luân, gã tuyệt không thể để cho thiếu nữ xinh đẹp đáng thương đó phải chết trong ma thủ của phụ thân nàng.
Sư Phi Huyên than:
- Phi Huyên từng gợi ý Thanh Tuyền tới Tĩnh Trai lưu lại một thời gian, hoặc ẩn cư nơi vắng vẻ nào khác, nhưng cuối cùng đều bị nàng cự tuyệt. May ra Tử Lăng có thể khuyên nàng chăng?
Từ Tử Lăng cười khổ nói:
- Tính tình Thạch Thanh Tuyền mạnh mẽ, ta nói chỉ sợ nàng ấy nghe không lọt tai thôi.
Sư Phi Huyên ôn nhu nói:
- Tử Lăng có biết chàng chính là nam tử đầu tiên được Thanh Tuyền mời đến U Lâm Tiểu Trúc không?
Từ Tử Lăng thấy đau đớn trong lòng, chỉ nói:
- Nàng ấy mời ta không phải vì chuyện tình cảm nam nữ gì, chẳng qua chỉ vì muốn giải quyết vấn đề Bất Tử Ấn Quyển, để sau đó có thể an tâm ẩn cư mà thôi.
Miệng Sư Phi Huyên lộ ra một nụ cười dí dỏm:
- Chàng sao có thể khẳng định như thế? Tâm sự của một thiếu nữ, chàng có thể hiểu được bao nhiêu? Không biết đã từng bỏ chút công sức nào tìm hiểu hay chưa?
Từ Tử Lăng tỏ vẻ không bằng lòng trừng mắt nhìn nàng nói:
- Phi Huyên xem ra cố tình gán ghép ta và Thạch Thanh Tuyền. Phật gia không phải vẫn nói mọi việc tùy duyên sao, không hiểu trong lòng tiểu thư thật sự muốn gì?
Khuôn mặt thông minh của Sư Phi Huyên đỏ hồng lên. Nhìn gã với mắt đẹp long lanh như giọt nước, nàng nhẹ nhàng than:
- Là Phi Huyên không tốt, nói chuyện đó vào thời điểm này quả thực không thích hợp, chẳng trách đã làm Tử Lăng hiểu lầm lời khuyên của người ta. Chàng có thể bỏ qua những lời không phải vừa rồi của Phi Huyên không?
Từ Tử Lăng buột miệng:
- Không thể được!
Nói xong gã liền cảm thấy mình đã có phần bất kính với vị tiên tử này, nhưng lời đã thốt ra sao có thể thu hồi được. Chẳng hiểu có phải vì thấy nàng sắp sửa rời xa phàm trần, hoặc vì thần thái mê người cùng giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của nàng hay không? Điều này tự bản thân Từ Tử Lăng cũng chẳng hiểu rõ nữa.
Sư Phi Huyên không ngờ lại để lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng của nữ nhân, nàng cúi đầu tránh ánh mắt rực sáng của gã, vùng vằng nói khẽ:
- Tử Lăng sao lại như vậy? Sao có thể nói ra những lời vô lễ như vậy với Phi Huyên?
Từ Tử Lăng nhớ lại điệu bộ vô tình khi nàng mặc phật bào lúc gặp gã ở Trường An, trong lòng chợt nổi lên niềm vui tự gã cũng khó mà giải thích, đoạn hạ giọng:
- Tiểu đệ có một đề nghị lưỡng toàn kỳ mỹ.
Sư Phi Huyên dần bình tĩnh lại, ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt gã, nghiêm nghị nói:
- Nói thử xem nào!
Khấu Trọng cười ha hả nói:
- Ta thật sự đầu hàng rồi, nhưng là đầu hàng ngươi. Không đi thì không đi chứ sao!
Từ Tử Lăng chuyển qua chuyện khác:
- Không hiểu Đại Minh tôn giáo có biết được quan hệ của bọn ta và Ngọc Thành không nhỉ?
Khấu Trọng rùng mình đáp:
- Ta thật sự chưa nghĩ đến vấn đề này, xem ra chúng không biết thì hợp tình hợp lý hơn. Đặt giả thiết bọn người Đại Minh tôn giáo biết rõ mối quan hệ này, lại vẫn để cho Ngọc Thành có cơ hội gặp lại ta và ngươi, chứng tỏ chúng đã tin tưởng Ngọc Thành không còn hoài bão quay lại với bọn ta nữa. Con bà nó chứ, có phải Ngọc Thành đã là người của bọn chúng rồi không?
Từ Tử Lăng chợt nói:
- Còn nhớ những gì Sư Phi Huyên nói tại Sơn Hải quan không, Đại Minh tôn giáo bên dưới Đại Tôn và Thiện Mẫu còn có người gọi là Nguyên Tử, vậy mà Chúc Ngọc Nghiên không hề đề cập đến người này.
Khấu Trọng trầm giọng:
- Ngoài Nguyên Tử ra, còn có Ngũ Ma nữa. Là Chúc Ngọc Nghiên thực sự không biết, hay bà ta còn có ý che dấu?
Từ Tử Lăng phân tích:
- Chúc Ngọc Nghiên về lý mà nói không thể làm hại chúng ta. Cứ như lời nói thì kẻ địch lớn nhất của bà ta là Thạch Chi Hiên. Không có chúng ta giúp đỡ, bà ta có muốn cùng Thạch Chi Hiên đồng quy ư tận cũng chẳng có khả năng. Nay quan hệ của Chúc Ngọc Nghiên với Đại Minh tôn giáo từ hợp tác biến thành đối địch, đương nhiên là do thế lực của Đại Minh Tôn Giáo không ngừng bành trướng, ảnh hưởng đã lan vào Trung Thổ, khiến bà ta sinh lòng lo sợ rằng một ngày giáo phái này sẽ vượt qua Âm Quý Phái. Vì thế, bà ta tuyệt không vì Đại Minh tôn giáo mà che dấu gì đâu.
Khấu Trọng chợt hỏi:
- Nguyên Tử của Đại Minh tôn giáo là ai nhỉ?
Từ Tử Lăng đáp:
- Chúng ta có thể kiếm một người mà hỏi cho rõ.
Khấu Trọng buột miệng:
- Sư Phi Huyên?
Từ Tử Lăng gạt đi:
- Không phải Sư Phi Huyên, mà là Chu Lão Thán, lão được an bài tại một tư gia ở phía Đông. Chúng ta xử lý chuyện của Ngọc Thành xong lập tức đi tìm lão, sau đó hẵng đi gặp Việt Khắc Bồng.
o0o
Con thuyền nhỏ đi ngang qua một cây thạch kiều, rồi chuyển sang một đoạn uốn khúc. Hai bên bờ rất nhiều cây phần du soi bóng nhuộm xanh cả mặt nước, khiến người ta tinh thần phấn chấn. Cây cầu có khắc ba chữ “Nam Tuyền Kiều” xuất hiện ở phía trước, hai bên tả hữu có nhiều trang viên rất quy mô, bốn phía tường cao, đình đài lầu các ẩn hiện sau rừng cây xanh ngắt, cảnh trí tuyệt đẹp.
Tiểu Hồi viên mà hai gã cần tìm chỉ cách dòng sông có một con đường, trước cửa là một bến đò, có mấy chiếc thuyền to nhỏ neo đậu tại đó. Đoạn sông này mặt nước mở rộng ra, chiều ngang đạt tới ba trượng.
Một con thuyền lớn hơn gấp đôi chiếc mà Khấu Từ đang ngồi từ bến đò đi ra, hướng về phía bọn họ.
Cả hai gã liền chăm chú nhìn qua, thấy người lái thuyền là một đại hán người Hồi Hột, ba người còn lại chính là Đoạn Ngọc Thành cùng với hai yêu nữ Thủy Sá Nữ, Hỏa Sá Nữ lúc nào cũng quanh quẩn bên hắn.
Hai con thuyền nhanh chóng tiếp cận. Đoạn Ngọc Thành và hai ả kia cũng nhìn về phía bọn gã.
Khấu Trọng nhấc nón trúc ra, để lộ khuôn mặt, nhìn thẳng về phía thuyền bên kia.
Đoạn Ngọc Thành vừa trông thấy gã, thân người hơi run lên, nhưng không hề cất tiếng gọi. Còn những đôi mắt đẹp của hai ả kia thì đồng thời sáng rỡ, hẳn đã bị tướng mạo đường đường của Khấu Trọng làm cho mê hoặc.
Lúc Khấu Trọng đặt nón trúc xuống, hai thân thuyền lướt qua nhau, rồi nhanh chóng tách ra xa dần.
Hai ả kia không kìm được quay đầu nhìn lại, Đoạn Ngọc Thành thì giống như biến thành một tảng đá, không hề cử động.
Khấu Trọng hít sâu vào một hơi nói:
- Là rồng hay là rắn, tất cả do chính Ngọc Thành quyết định thôi.
Từ Tử Lăng gật đầu đồng tình:
- Nếu hắn chưa biến chất, chắc sẽ lưu ám ký ở cửa Nam để tìm cách liên lạc với bọn ta.
Trước đây bọn gã đã thống nhất thủ pháp truyền tin bí mật. Nếu Ngọc Thành vẫn còn coi mình là thành viên của Song Long bang, hắn sẽ tự biết thông qua ám ký để liên lạc với hai gã.
Khấu Trọng chèo thuyền rẽ vào thủy đạo bên trái, qua một khu vườn nhỏ rồi đi vào nhánh sông phía Đông thành. Gã đề xuất:
- Tìm Chu Lão Thán uống trà bàn chuyện nhé?
Từ Tử Lăng thầm nghĩ “không chừng lại có cơ hội gặp Sư Phi Huyên”, trong lòng liền cảm thấy nhộn nhạo bừng bừng như lửa cháy.
(