Đại Đường Song Long Truyện

Chương 514 : Vật quy nguyên chủ

Ngày đăng: 13:18 19/04/20


Mỹ Diễm phu nhân thu hồi ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên cất tiếng cười rồi khẽ nhún vai nói:



- Rốt cuộc cũng đã đến Long Tuyền! Thật tốt!



Từ lúc lên xe cho đến thời khắc này, Từ Tử Lăng ngồi bên cạnh thân thể thơm tho của Mỹ Diễm phu nhân mà vẫn không rõ trong hồ lô của nàng ta bán loại thuốc gì? Sự thực là tâm tư gã còn đang lấn cấn với lời chào “tạm biệt” của Sư Phi Huyên lúc sáng, nhất thời khó có thể dung nạp những việc khác.



Sư Phi Huyên cuối cùng đã muốn rời khỏi gã để quay về Tiên Sơn.



"Gia tại thử sơn trung, vân thâm bất tri xử."



Hai câu này như để mô tả một cách chính xác nhất chuyện ái tình của gã và Sư Phi Huyên. Vừa hiện thực lại vừa hư vô, phát sinh và kết thúc trong cùng một chớp mắt, khiến người ta không rõ bắt đầu như thế nào, kết thúc ra làm sao. Hoặc giả không có bắt đầu mà cũng chẳng có kết thúc, bởi vì bắt đầu và kết thúc dung hòa vào làm một.



Mẹ của ta ơi! Ai mà không mất hồn kia chứ!



Rốt cuộc gã là kẻ ngốc, hay là người may mắn đã lĩnh hội được cảnh giới cao nhất của tình yêu? E rằng gã vĩnh viễn không thể xác định được.



Mỹ Diễm phu nhân ngạc nhiên hỏi:



- Từ công tử có tâm sự ư?



Từ Tử Lăng cười nhạt đáp:



- Long Tuyền đúng là một thành thị kỳ lạ khiến người ta khó quên. Xin hỏi phu nhân có gì chỉ giáo?



Người đánh xe là một hán tử trẻ tuổi thể hình cao lớn khôi ngô, khí độ thần thái tuyệt không phải hạng tầm thường, có lẽ là cao thủ hộ vệ của vị Y Ngô mỹ nhân này. Hiện giờ hắn đang cho xe chạy chậm rãi trên con đường vắt ngang qua Tuyền Kiều hướng về phía Đông thành.



Mỹ Diễm phu nhân lần này trang điểm giản dị, y phục toàn thân một màu vàng điểm xuyết thêm chiếc khăn lụa trên vai. Mái tóc nàng cột lại thành búi, trâm ngọc cài hờ, tạo nên một vẻ đẹp thanh tân khác.



Có điều sắp đẹp của Mỹ Diễm phu nhân hoàn toàn bất đồng với một Sư Phi Huyên không nhiễm bụi trần nhân gian. Nàng ta toát ra một thứ quyến rũ từ trong xương tủy, bao hàm sự ngang ngạnh, đối với nam nhân có sức khiêu khích và quyến rũ cực lớn.



Mỹ Diễm phu nhân chợt hé miệng cười khẽ, liếc mắt nhìn gã nói:



- Từ công tử thật là tuấn tú, nô gia chưa bao giờ gặp qua nam nhân nào văn nhã tiêu sái hơn công tử, nữ nhân nào nhìn thấy mà chẳng động tâm!



Từ Tử Lăng lấy làm lạ lùng, tuy nói nữ nhân trên đại thảo nguyên phong cách phóng khoáng, mạnh dạn nhiệt tình, nói chuyện thẳng thắn, nhưng không ngờ nàng ta lại không tỵ hiềm, tùy tiện bình phẩm một nam nhân mới chỉ quen biết sơ qua. Cô nàng còn nói thẳng là mình đã động tâm, cách diễn đạt trực tiếp đến mức khiến người ta phải giật mình kinh ngạc.



Từ Tử Lăng gượng cười đáp:



- Chẳng qua phu nhân chưa gặp Đa Tình công tử Hầu Hy Bạch thôi, đó mới thực sự là một nhân vật nho nhã phong lưu đa tài. Tiểu đệ chỉ có thể chạy theo đuôi hắn mà thôi.



Mỹ Diễm phu nhân khúc khích cười rồi cất giọng đưa đẩy:



- Từ công tử nói chuyện rất thú vị. Đã có công tử ngồi cạnh, nô gia làm gì còn rảnh mà nghĩ đến người khác?



Xe ngựa đã chạy khỏi làn rồi dừng lại nơi bóng râm của một khu rừng ven hồ bên cạnh thạch kiều. Hán tử đánh xe yên lặng an tọa, tựa như biến thành một pho tượng đá.



Từ Tử Lăng tuy không có tâm tình cùng nàng ta cười đùa, nhưng từ tận đáy lòng không thể không thừa nhận mỗi cái cau mày hay mỉm cười của Y Ngô mỹ nhân này đều nảy sinh sắc xuân, dụ hoặc phi thường. Khẽ nhíu mày kiếm, gã hỏi thẳng:



- Phu nhân có chuyện gì, sao không nói luôn ra?



Đôi mắt đẹp của Mỹ Diễm phu nhân như sóng nước lưu chuyển, nàng ta mỉm cười đáp:



- Từ công tử không nhẫn nại được à? Để nô gia nói ngắn gọn vậy, Ngũ Thải thạch phải chăng đang ở trên người công tử?



Từ Từ Lăng kêu thầm trong bụng, chỉ nói:



- Phải thì sao?



Mỹ Diễm phu nhân nhún vai nói:



- Sao công tử không mang Ngũ Thải thạch đưa cho Bái Tử Đình?



Từ Tử Lăng thản nhiên:



- Đêm nay chúng ta sẽ đưa Ngũ Thải thạch cho hắn như phu nhân đã giao phó.



Mỹ Diễm phu nhân xòe ngọc thủ nhỏ nhắn mềm mại, trong trắng đẹp đẽ khiến bất cứ kẻ nào sinh ra làm nam nhân cũng phải mơ mộng viễn vông, nói:



- Nô gia thay đổi chủ ý rồi! Thỉnh công tử vật quy nguyên chủ, nô gia đối với việc trượng nghĩa giúp đỡ của ba vị vĩnh viễn khắc ghi trong tim.



Ánh mắt Từ Tử Lăng bất giác hạ xuống trên bàn tay lay động lòng người của nàng. Đập vào mắt gã là những đường chỉ tay như được kẻ bởi người thợ khéo điêu khắc, chỉnh mà không rối. Gã chợt muốn tán dương những đường nét đó, nhưng đồng thời cũng cảm thấy đau đầu. Ngũ Thải thạch là vật trao đổi quan trọng trong kế hoạch giao dịch với Bái Tử Đình, trả lại nàng thì không cam lòng, mà không trả lại càng không xong, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.



Mỹ Diễm phu nhân thấy gã ngây ngốc nhìn tay ngọc của mình liền ôn nhu nói:
- Chu Lão Phương sắm vai Chu Lão Thán nói cho ta biết Kim Hoàn Chân bị Đại Minh tôn giáo bắt, chẳng phải là giá họa cho chính giáo phái của mình sao?



Từ Tử Lăng điềm nhiên đáp:



- Hư chính là thực, thực chính là hư, huống chi Đại Minh tôn giáo căn bản không sợ tội danh sát tử Phi Huyên. Chuyện này chỉ giúp chúng nhất cử thành danh. Bọn chúng cũng giống như Hiệt Lợi, không sợ bất kỳ hậu quả gì.



Sư Phi Huyên vẫn thắc mắc:



- Nói vậy nghĩa là Tử Lăng cho rằng Đại Minh tôn giáo hợp tác với Hiệt Lợi trong chuyện này ư? Nhưng tại sao Chu Lão Thán lại giết Chu Lão Phương?



Từ Tử Lăng lắc đầu:



- Khẳng định là Đại Minh tôn giáo đối lập với Hiệt Lợi.



Gã bất giác nhớ tới chuyện Liệt Hà tặng nhạc quyển cho Thượng Tú Phương.



Sư Phi Huyên lấy làm lạ nói:



- Vậy vì sao Chu Lão Phương lại có thể phối hợp hoàn mỹ vô khuyết như thế?



Từ Tử Lăng trầm giọng:



- Hắn hành sự theo mệnh lệnh của một kẻ đã biết rất rõ kế hoạch Hiệt Lợi. Người này rất có thể sở hữu hai thân phận. Thân phận bí mật chính là Đại Tôn hoặc Nguyên Tử của Đại Minh tôn giáo. Thân phận lộ ra bên ngoài là hắc đạo đại hào ở Đông Bắc, huynh đệ kết bái của Đỗ Hưng. Trên mình hắn tập hợp cả hắc ám lẫn quang minh.



Sư Phi Huyên nhẹ thở ra một tiếng:



- Hứa Khai Sơn!



Từ Tử Lăng hai mắt phát sáng như sao, chậm rãi nói:



- Bang chủ An Lạc bang nhân vì phát hiện ra bí mật này của hắn, nên toàn gia mới gặp phải đại họa diệt vong.



---------------------------------------------------------------



Tạm chú thích:



"Gia tại thử sơn trung, vân thâm bất tri xử.": Nhà ở trong núi này, sâu trong mây không biết chỗ



Xem thêm:



Tùng hạ vấn đồng tử



Ngôn sư thái dược khứ



Chỉ tại thử sơn trung



Vân thâm bất tri xứ.



(Thơ của Giả Đảo (793-865))



Dịch Nghĩa



Dưới cây tùng hỏi thăm tiểu đồng, (tiểu đồng) nói rằng thầy đã đi hái thuốc. Chỉ ở trong núi này thôi, nhưng mây dày nên chẳng biết chỗ nào.



Dịch Thơ



Tìm ẩn sĩ không gặp



Gốc thông hỏi chú học trò



Rằng: thầy hái thuốc lò mò đi xa



Ở trong núi ấy thôi mà



Mây che mù mịt biết là đi đâu.



Tản Đà dịch.



Nguồn: (do bạn naihaichannhan cung cấp).



(