Đại Đường Song Long Truyện
Chương 535 : Tà Vương bản sắc
Ngày đăng: 13:18 19/04/20
Từ Tử Lăng rời khỏi dòng sông lên bờ tiếp tục lên đường, cả người có cảm giác như đã thoát thai hoán cốt.
Chưa lúc nào Từ Tử Lăng cảm thấy hòa nhập vào đại tự nhiên hơn khi ngâm mình trong dòng nước. Vừa rồi gã đã hoàn toàn thư giãn, tiến nhập cảnh giới nửa thức nửa tỉnh, tư duy ý thức vẫn hoạt động nhưng thân thể lại ở trong trạng thái nghỉ ngơi. Chân khí thể nội vận hành như nhật nguyệt, chu du lưu chuyển. Tiên thiên khí phân biệt từ huyệt Dũng Tuyền ở hai bàn chân trái phải không ngừng đổ vào, trái nhiệt phải hàn, âm dương điều hòa, khiến nội thương của gã lập tức khởi sắc.
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, tuy y phục ẩm ướt nhưng Từ Tử Lăng không hề cảm thấy lạnh. Gã lại hành khí liệu thương, hơi nước phát tán nhanh hơn, đến khi nhìn thấy khu rừng cạnh Kính Bạc hồ thì y phục gã đã hoàn toàn khô ráo.
Tuy liên tiếp gặp nạn, thương thế không ngừng nặng thêm song lại khiến cho tâm pháp liệu thương của gã tiến thêm một bậc, đưa cách hành công ngọa thiền tiến vào một cảnh giới mới.
Từ Tử Lăng dường như cảm nhận được từ khi hút được tinh hoa của Tà Đế Xá Lợi, đến giờ phút này tinh khí đó mới được triệt để dung hợp với thể nội chân khí.
Gã không dám nghĩ đến Sư Phi Huyên vì sợ tâm tình xáo động, chỉ quyết định tìm đến vị trí của Tà Đế Xá Lợi rồi tính tiếp.
Từ Tử Lăng băng qua rừng cây, thầm nghĩ vị trí của Tà Đế Xá Lợi không phải là Kính Bạc đình gần bờ hồ chứ? Tự nhiên gã nhớ lại cảnh tối qua cùng Khấu Trọng và Sư Phi Huyên trụ trên một cây to, từ xa bí mật giám thị Kính Bạc đình.
Đột nhiên hình ảnh Sư Phi Huyên ngồi xếp bằng trên một cây đại thụ đập vào mắt gã. Nàng quay đầu nhìn gã, tú mi khẽ chau lại, không cần nói Từ Tử Lăng cũng biết tâm ý của nàng muốn nói "Chàng thật là! Sao lại chạy đến đây?".
Từ Tử Lăng vui vẻ hẳn lên, nhưng lại cảm thấy khó hiểu.
---oOo---
Khấu Trọng và Khả Đạt Chí vẫn giữ tốc độ nhanh như cũ vì sợ Phi Vân cung của Thâm Mạt Hoàn sau lưng.
Khấu Trọng bạt xuất Tỉnh Trung Nguyệt, hướng về Khả Đạt Chí cười dài:
- Giết một tên hoàn vốn, giết hai tên có lời, vụ làm ăn này đáng làm lắm!
Khả Đạt Chí đột nhiên quay đầu nhìn lại, lộ xuất thần sắc ngạc nhiên.
Khấu Trọng cũng cảm thấy bất thường, nguyên là bọn người của Thâm Mạt Hoàn hốt hoảng ghìm cương khiến cho bầy ngựa dựng cả hai chân hý lên, tình huống hỗn loạn.
Hai người dừng chân, đám kỵ sĩ từ trong rừng đã chạy đến gần. Khấu Trọng định thần nhìn rõ giật mình nói:
- Là người của huynh đệ Cổ Nạp Thai!
Một giọng nói truyền đến:
- Lâu ngày không gặp, Thiếu Soái vẫn khỏe chứ!
Khấu Trọng nghe tiếng vui mừng đáp lời:
- Lão Bạt ngươi rốt cuộc chạy đằng nào! Khiến bọn ta lo lắng suốt mấy ngày nay.
Dẫn đầu đoàn kỵ mã, ngoài huynh đệ Biệt Lặc Cổ Nạp Thai và Bất Cổ Nạp Thai còn có một người đã lâu không có tin tức, Bạt Phong Hàn.
Hơn năm trăm chiến sĩ phóng đến như gió, tản ra theo hình cánh quạt, cùng với hơn ba trăm quân đang kết trận của Thâm Mạt Hoàn lập thành thế đối trì. Hai bên mạnh yếu đã phân định rõ ràng
Khấu Trọng và Khả Đạt Chí như được cải tử hồi sinh, lượm lại hai cái mạng nhỏ, đương nhiên là vui mừng không nói nên lời. Bạt Phong Hàn và Cổ Nạp Thai huynh đệ phóng ngựa đến bên cạnh Khấu, Khả, mục quang cả ba lấp loáng đánh giá Khả Đạt Chí, Khấu Trọng vội giới thiệu hai bên.
Bạt Phong Hàn xuống ngựa, dùng tiếng Đột Quyết để hai anh em Cổ Nạp Thai có thể hiểu được, cười ha hả nói:
- Nghe danh không bằng gặp mặt. Bạt Phong Hàn ta dù nghĩ nát óc vẫn không hiểu được vì sao hai ngươi lại đi chung với nhau. Bất quá chuyện này để sau hãy nói, xử lý Thâm Mạt Hoàn quan trọng hơn vấn đề này nhiều.
Biết anh hùng, trọng anh hùng. Tuy chưa rõ địch ta nhưng biểu hiện của Biệt Lặc Cổ Nạp Thai huynh đệ đối với Khả Đạt Chí vẫn rất thân thiện
Khả Đạt Chí đặc biệt chú ý Bạt Phong Hàn, nói:
- Có cơ hội tiểu đệ nhất định lĩnh giáo Trảm Huyền kiếm của Bạt huynh.
Bạt Phong Hàn mỉm cười:
- Cái đó đúng là tiểu đệ cầu mà không được. Bất quá kiếm này không còn là Trảm Huyền nữa mà đã đổi thành Thâu Thiên.
Bạt Phong Hàn bước đến cạnh Khấu Trọng, vui vẻ vỗ vai gã:
- Tên tiểu tử ngươi quả là mạng lớn. Bọn ta thủ ở đây tuyệt không phải do biết được ngươi bị người ta truy sát, mà là chuẩn bị phục kích cướp số cung tên của lão Bái. Chuyện ngươi đã giao, tiểu đệ nhất định làm tròn.
Tiếp đó song mục sát cơ đại thịnh, nhìn về phía địch trận cách đó khoảng nghìn bộ, trầm giọng:
- Lần này nên dùng chiến thuật gì để đánh cho địch nhân không còn manh giáp đây?
Biệt Lặc Cổ Nạp Thai chau mày nói:
- Bọn ta tuy đông hơn đối phương hai trăm người, chắc chắc sẽ thắng. Song Thâm Mạt Hoàn giỏi nhất là đào tẩu, nếu để hắn chạy vào rừng thì rất có khả năng là sắp thành công lại hư sự đó.
Khấu Trọng rà lại một lần thương thế trong nội thể, phát giác đã hồi phục sáu bảy thành công lực, phần lớn các vết thương đã khép miệng, trong lòng mừng rỡ vô cùng. Gã thầm nghĩ phương pháp vừa chạy vừa liệu thương này khẳng định là kỳ công do mình sáng tạo ra, xưa nay chưa từng có, bèn nói:
Chúc Ngọc Nghiên trầm mặc một lúc. Bà ta lại đang ngồi quay lưng về phía hai người nên họ không thấy được nét mặt, chỉ đoán là Chúc Ngọc Nghiên đại khái cũng như bọn họ cảm thấy nghi ngờ trước vở kịch này của Thạch Chi Hiên.
Thạch Chi Hiên ngạc nhiên hỏi:
- Ngọc Nghiên không phải rất thích nói chuyện với ta sao? Dù là đêm hôm khuya khoắt, chúng ta đều có chuyện nói mãi không hết. Nhớ lại những ngày tháng êm đềm vui vẻ năm xưa...
Chúc Ngọc Nghiên lạnh lùng ngắt lời:
- Câm miệng!
Thạch Chi Hiên không lấy làm giận mà nói:
- Đúng! Đúng! Chuyện xưa hãy để cho nó qua đi, mọi chuyện nhất thiết đều làm lại từ đầu. Thánh Xá Lợi đương nhiên là quà gặp mặt, xin Ngọc Nghiên nhận lấy.
Thánh Xá Lợi mà người trong Ma Môn nằm mơ cũng muốn có được lăn từ trong ống tay áo rộng của lão xuống, đến đúng chính giữa bàn thì dừng lại.
Tinh thạch vẫn trong suốt chiếu ra hoàng quang nhưng Từ Tử Lăng không cảm ứng được Tà khí dị lực ẩn trong đó nữa.
Trái tim gã đột nhiên như trầm xuống vực sâu vạn trượng, lại càng cảm thấy xấu hổ với vị tiên tử bên cạnh.
Thạch Chi Hiên đã thành công, Tà khí dị lực trong Thánh Xá Lợi đã hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của lão, trị khỏi liệt chứng và biến lão trở thành kẻ tà ma cười nói giết người như lúc trước khi gặp Bích Tú Tâm.
Lão công bố thoái xuất giang hồ một năm, khả năng rất lớn là chỉ để mê hoặc địch nhân.
Không! Gã tự thầm nhủ Từ Tử Lăng ta dù có chết cũng phải giúp Chúc Ngọc Nghiên trừ khử Thạch Chi Hiên.
Chúc Ngọc Nghiên thân hình khẽ run, song ngữ khí vẫn vô cùng bình tĩnh tựa như đã biết việc này từ sớm, nhẹ nhàng cất tiếng:
- Chi Hiên à! Huynh không phải vì tìm bình mỹ tửu đó mà vì hấp thụ cho hết Thánh khí trong Xá Lợi nên đến trễ. Ôi! Đến tận hôm nay huynh vẫn thốt lời dối trá với ta sao?
Thân hình Từ Tử Lăng khẽ run, chợt tỉnh ngộ ra. Khi nãy trong lúc đang chiến đấu với Phục Nan Đà, đến lúc khẩn trương quan đầu, gã chợt cảm ứng được Tà khí của Xá Lợi, nhất định có liên quan đến chuyện này. Sau đó do Thạch Chi Hiên đã dung hợp hết Tà khí của Xá Lợi nên mới không cảm ứng được nữa.
Nơi mà Thạch Chi Hiên hoàn thành việc hấp thu Tà khí có khả năng rất lớn chính là ở một nơi phụ cận của vùng hồ này.
Sư Phi Huyên ghé sát Từ Tử Lăng nói:
- Chúc hậu muốn ra tay rồi!
Thạch Chi Hiên cười khổ:
- Dối trá! Ai! Có vài chuyện không dối trá thì biết làm sao được? Chính vì lời nói dối là những lời mỹ lệ và dễ nghe nhất, thế nên ai cũng thích nghe. Người ta nói "Nhất dạ phu thê bách dạ ân", những ngày triền miên ân ái của chúng ta há chỉ là một đêm đó! Niệm tình nghĩa ngày xưa, sao hai ta không bỏ đi thành kiến, cùng bắt tay hợp tác, trùng chấn thanh uy của Thánh môn, ban ân khắp đại địa. Tùy triều của họ Dương đã sụp đổ, thiên hạ không ngừng loạn lạc, thực là cơ hội mà người trong Thánh Môn chúng ta chờ đợi suốt cả ngàn năm mới có.
Chúc Ngọc Nghiên kiều diễm cười nói:
- Những lời dối trá mỹ lệ của ngươi ta đã nghe chán rồi!
Thạch Chi Hiên nhìn về chỗ có rừng lá rậm rạp hai người đang ẩn thân thờ ơ liếc một cái, khiến cho Từ Tử Lăng và Sư Phi Huyên vốn nghĩ đã nấp rất kín đáo phải toát mồ hôi lạnh. Bọn họ biết rõ không qua mắt được lão nhưng cũng không có cách nào khác.
Chúc Ngọc Nghiên đương nhiên hiểu rõ tâm ý của Thạch Chi Hiên, bèn nhẹ nhàng nói:
- Hết cách rồi! Tà Vương ngươi muốn giết Ngọc Nghiên thì cách gì cũng phải có một chút mạo hiểm.
Một chỉ điểm ra hướng vào tinh cầu Xá Lợi ở giữa bàn.
Đại chiến như tên đã rời cung, không thể không bay đi.
--------------------------------
Mời quý vị thưởng thức đoạn thơ trên được chế tác bởi Thi Ca các chủ- hiếu sòn (hsol).
Kiếp người giữa trời đất
Tựa lữ khách phương xa
Rượu nhạt gợi nỗi vui
Chén nồng say chưa thỏa
Giang hồ trên lưng ngựa
Ta lãng du cuộc đời
(