Đại Đường Song Long Truyện
Chương 534 : Liệu thương kỳ pháp
Ngày đăng: 13:18 19/04/20
Khả Đạt Chí chợt “Ý!” lên một tiếng, vội tiến lên phía trước, cúi người nhặt từ dưới đất lên một miếng sắt màu bạc giống như vảy trên thân của một loài động vật nào đó.
Miếng sắt bạc đó có một bên nhọn, một bên dẹt.
Khấu Trọng bước lại gần hỏi:
- Đó là cái gì?
Khả Đạt Chí đưa miếng giáp sắt có một mặt sáng lấp lánh do phản chiếu từ ánh trăng trên trời đến trước mắt gã, vui vẻ nói:
- Đây là món đồ chơi mà ta đã đưa cho tên quái nhân Âm Hiển Hạc đó, để hắn dùng khi ra đến thành ngoại. Đặt vật này trên thảo nguyên, chỉ cần đứng ở trên cao, cách hai ba dặm vẫn nhìn thấy được do ánh sáng phản chiếu. Mũi nhọn này dùng để chỉ phương hướng, như vậy xem ra Âm Hiển Hạc không hề bị hại. Nhưng sao hắn không đặt miếng đầu tiên ở gần tường thành mà lại ném ở một nơi cách thành gần năm dặm thế này? Thật khiến người ta khó mà lý giải!
Khấu Trọng cẩn thận nhìn quanh thảo nguyên, phía trước chính là một khu rừng, nghe có tiếng nước chảy vọng ra. Gã thần sắc ngưng trọng nói:
- Hy vọng không phải là do kẻ địch tìm được vật này từ trong người y, rồi quăng một cái ở đây để dẫn dụ chúng ta là được rồi!
Song mục Khả Đạt Chí ánh lên một tia sát cơ:
- Cũng có thể Âm tiểu tử phát giác có địch nhân truy đuổi sau lưng. Hắn chạy đến đây mới thành công bỏ rơi địch nhân, chỉ đành để lại một miếng báo hiệu.
Khấu Trọng hít một hơi khí lạnh:
- Ta lại không lạc quan như vậy. Một khả năng khác là lão Âm đang bị bọn người Thâm Mạt Hoàn, Hàn Triều An, Hô Diên Kim đuổi theo đến nỗi thở không kịp. Hắn không còn biện pháp nào khác đành phải bỏ lại miếng giáp này, mong chúng ta lần theo mà ứng cứu.
Khả Đạt Chí tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, hiển nhiên là nhận thấy lời Khấu Trọng nói không phải không có lý. Âm Hiển Hạc chính là loại quái nhân, không phải đến lúc tối hậu quan đầu nhất định sẽ không chịu cầu người khác.
Khả Đạt Chí đột nhiên dùng lực đạo của hai chân tung mình nhảy thẳng lên không, đạt đến độ cao bảy, tám trượng khiến người thấy phải kinh hãi, sau đó xoay mình một cái rồi nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Khấu Trọng, hưng phấn chỉ về phía Tây Bắc nói:
- Ta đã tìm được miếng thứ hai rồi. Quả nhiên là lão Âm theo ước định mỗi dặm đặt một miếng, đầu nhọn chỉ phương hướng. Như vậy miếng đầu tiên trên tay ta là do y đích thân đặt xuống đó.
Khấu Trọng nói:
- Vậy sao còn nói lắm lời thừa làm gì, đi thôi!
Đoạn gã chạy thẳng theo hướng miếng giáp thứ hai, Khả Đạt Chí huýt lên một tiếng quái dị rồi cũng đuổi theo gã.
Bọn họ không cần thiết phải ẩn dấu hành tung nữa. Chuyện cấp bách trước mắt là lần theo miếng giáp mà truy đuổi địch nhân, từ phía sau đánh đến khiến chúng trở tay không kịp, thua đến mức tơi bời hoa lá.
---oOo---
Từ Tử Lăng lần này có thể nói là đang đánh một canh bạc, tiền đặt cược chính là tính mạng của mình, đánh cá Liệt Hà khi không nắm chắc được mười phần tuyệt không dám xuất thủ giết gã. Chỗ dựa vào chính là đạo “Phạm Ngã như nhất” vừa lĩnh ngộ được từ Phục Nan Đà.
Đó chính là cảnh giới người và đại tự nhiên hợp nhất hay “Thiên Nhân hợp nhất”, cũng là mục tiêu mà người tọa thiền tu phật truy cầu. Cảnh giới đó có thể có nhiều tên, chẳng hạn như “Phạm Ngã bất nhị”, “Kiếm Tâm Thông Minh”, “Tỉnh Trung Nguyệt”, điểm chung là tất cả cùng chỉ một sự kiện, tùy theo kinh nghiệm, trí tuệ và tu vi của từng cá nhân mà có nhiều điểm khác nhau.
Sách lược của Đại Minh tôn giáo đối với hai gã biểu hiện bên ngoài thì thân thiện nhưng bên trong thì thâm độc. Nguyên nhân là do không muốn bị người ta khám phá ra bọn chúng âm mưu câu kết với Bái Tử Đình. Lỡ như bị lộ mà Bái Tử Đình lại thất bại, Đại Minh tôn giáo nhất định sẽ bị người Đột Quyết báo thù, lúc đó thảo nguyên tuy lớn nhưng bọn chúng không còn chỗ dung thân nữa.
Do vậy, nếu có thể giết chết Từ Tử Lăng thì bọn chúng không phải lo gì nữa. Song lỡ như để Từ Tử Lăng chạy thoát thì Liệt Hà và Đại Minh tôn giáo sẽ không trốn khỏi trách nhiệm này. Đột Lợi làm sao có thể bỏ qua cho cừu nhân giết huynh đệ của mình, lúc đó thật không phải chuyện đùa.
Từ Tử Lăng chính là nhìn ra tâm lý này của Liệt Hà, lại biết rõ cơ hội tránh được cái mũi của hắn thật không nhiều, đành phải mạo hiểm một phen.
Hai chân Từ Tử Lăng vừa chạm đất, Liệt Hà từ trong rừng phóng ra, hạ xuống cách gã khoảng hai trượng, song mục xạ xuất tà quang lấp loáng đánh giá Từ Tử Lăng.
Từ Tử Lăng một tay chắp sau lưng, một tay tạo thế "Nhất chỉ đầu thiện", ung dung cười nói:
- Liệt huynh rốt cuộc nhịn không được đã để lòi đuôi hồ ly ra rồi. Muốn đến lấy mạng của tiểu đệ ư, lời thừa không cần nói. Để ta xem xem ngươi có bản lĩnh đó không?
Thân hình Liệt Hà khẽ run lên, song mục ngưng trọng, tập trung đánh giá tình hình thực sự của Từ Tử Lăng, lắc đầu nói:
- Tử Lăng huynh hiểu lầm rồi. Kẻ ngu muội này chỉ muốn đuổi theo xem có thể giúp gì hay không chứ tuyệt không có ý hãm hại?
Giọng nữ nói:
- Để bọn chúng sống thêm một ngày nữa vậy. Có Đại Tôn và Thiện Mẫu đích thân chủ trì đại cục, há để cho chúng hoành hành vô kỷ! Chúng ta đi thôi!
Tiếng người đi xa dần.
Từ Tử Lăng từ dưới tảng đá trồi lên, đến mặt nước thì chuyển người nằm ngửa, hít thở không khí trong lành của rừng cây. Gã để mặc cho dòng nước đẩy thân mình xuống hạ du, tâm thần như cùng với vạn vật hòa hợp, nhân dịp này chuyên tâm liệu thương, tranh thủ hồi phục một cách nhanh nhất.
---oOo---
"Vèo!“
Tiếng tên bay xé gió lướt tới.
Khấu Trọng miễn cưỡng nhảy sang một bên, tránh mũi tên đoạt mệnh đầu tiên do Phi Vân cung bắn ra.
Thân pháp gã chậm đi một chút, lập tức rớt lại sau Khả Đạt Chí gần nửa trượng.
Lúc này hai người cách mục tiêu rừng cây không quá một dặm, thế nhưng lại là khoảng cách không thể nào vượt qua được. Chỉ cần khoảng mười tiễn thủ đuổi kịp uy hiếp bọn họ, lại thêm Phi Vân cung trong tay Thâm Mạt Hoàn thì hai người dù muốn quay lại nghênh địch, chỉ e cũng không tránh được số kiếp vạn tiễn xuyên thân.
Khấu Trọng chưa kịp hồi khí. Bỗng “Vèo!” một tiếng, lại một Phi Vân tiễn như điện phóng tới.
Khấu Trọng nghĩ trong lòng "ta cũng có ngày này sao". Lúc trước dùng Diệt Nhật cung bắn địch không biết thống khoái đến dường nào. Hiện tại Thâm Mạt Hoàn ăn miếng trả miếng, gã lại không có cách gì phản kích.
Khả Đạt Chí chợt lui lại sau Khấu Trọng, Cuồng Sa đao chém mạnh về phía sau.
„Keng!“
Đao phong chém trúng mũi tên khiến mũi kình tiễn này bay dạt ra ngoài.
Khả Đạt Chí vỗ một chưởng sau lưng Khấu Trọng, giúp gã tăng tốc, bản thân hắn như mũi tên đuổi theo Khấu Trọng, khiến cho khoảng cách với địch nhân tăng thêm một chút.
Khấu Trọng không thể vừa chạy vừa vận khí liệu thương được nữa, quả thật đã hết sức, bèn hạ quyết tâm nói:
- Khả huynh hãy báo thù cho ta.
Khấu Trọng đang định quay đầu nghênh địch thì Khả Đạt Chí đã nắm tay gã, đỡ gã cùng nhảy về phía trước vượt qua một đoạn khoảng bảy trượng. Giọng hắn vang lên giận dữ:
- Hiện tại đâu phải là lúc nổi máu anh hùng, muốn chết thì chết chung.
Khấu Trọng cảm động trong lòng, không ngờ Khả Đạt Chí biểu hiện bên ngoài vô cùng lãnh khốc, xử sự bất chấp thủ đoạn lại có tình có nghĩa như vậy.
Rừng cây trước mặt chỉ cách có nửa dặm nhưng hai người phí lực tháo chạy điên cuồng, lại phải phí lực né tránh Phi Vân tiễn, sớm đã rơi vào thế cung cứng giương hết đà.
Địch kỵ đuổi đến mỗi lúc một gần, chỉ nghe một giọng nữ lảnh lót vang lên, nói tiếng Thất Vi. Tuy không biết thị đang nói gì nhưng Khấu, Khả cũng đoán được là thị đang hối thúc thủ hạ truy đuổi hai người.
Khả Đạt Chí hú lên một tiếng, kéo mạnh tay Khấu Trọng, gia tăng cước lực vọt đi.
Khấu Trọng thầm kêu khổ, biết Khả Đạt Chí dù tổn hao chân nguyên cũng phải chạy vào trong rừng. Song nếu cứ như vậy, dù bọn họ vào được trong rừng, chỉ e đứng cho vững cũng là vấn đề, nói gì đến việc bảo mệnh đào sinh.
Rừng cây chỉ còn cách khoảng hơn bốn mươi trượng.
Đột nhiên trong rừng vang lên tiếng reo hò, một đoàn chiến sĩ đếm không xuể lao về phía hai người.
Khấu, Khả thầm kêu mạng ta hết rồi. Ai mà ngờ được địch nhân cao minh đến vậy, lại bố trí phục binh ở phía trước.
(