Đại Đường Song Long Truyện

Chương 572 : Kết minh với ma vương

Ngày đăng: 13:19 19/04/20


Khấu Trọng và Vương Huyền Thứ cưỡi ngựa rời khỏi Hoàng cung, phi ra đường phố Lạc Dương, trong lòng gã không khỏi bùi ngùi.



Kiêu binh tất bại.



Thanh thế hiện tại của Vương Thế Sung đang lên đến đỉnh điểm. Nguyên nhân chủ yếu là nhờ việc đánh bại quân Ngõa Cương của Lý Mật, hùng cứ tại Đông Đô Lạc Dương, trung tâm chiến lược của Trung Nguyên. Thêm vào đó là chiến thắng trong cuộc đấu tranh ở tiểu triều đình Đông Đô, trục xuất được Độc Cô phiệt. Bây giờ lão được thể bức bách Dương Đồng nhường lại đế vị. Tất cả thù trong giặc ngoài thoáng chốc đều được giải quyết triệt để.



Nhưng về mặt chiến lược thì việc xưng đế của Vương Thế Sung tuyệt không khôn ngoan. Nhân vì điều đó có thể khiến Đậu Kiến Đức phát sinh phản cảm mà hủy bỏ hiệp ước liên minh. Bất quá, đó cũng chỉ là trào lưu chung vì hiện tại bá chủ các phương như Lâm Sĩ Hoành, Lưu Vũ Chu, Lương Sư Đô, Lý Uyên, Tiêu Tiễn đều trước sau xưng đế. Vương Thế Sung nếu cứ mãi giương cao ngọn cờ “Dương Tùy”, lấy danh nghĩa của họ thì sẽ khó có thể hiệu triệu được quần chúng. Khi mới đánh bại quân Ngõa Cương, thanh thế của họ Vương như mặt trời chính ngọ, thêm vào đó là sự xúi giục của bọn Vương Huyền Ứng, khiến cho lão sinh ra cao ngạo tự mãn, từ đó mới gặp phải sai lầm này.



Lúc này ở phía nam Hoàng Hà, tất cả thành trì đều thuộc về Đại Trịnh. Nếu Vương Thế Sung có thể đẩy lui đại quân chinh Đông của Lý Đường, sẽ dẫn tới cục thế độc bá Trung Nguyên. Vì thế, cũng dễ hiểu vì sao dã tâm đã che mờ lý trí của lão. Ngay cả đối với những thứ tạo thành thanh thế hiện thời, lão hồ ly này cũng không thèm lưu tâm.



Nhưng Khấu Trọng lại khẳng định, nếu để Vương Thế Sung quyết chiến với Lý Thế Dân thì cuối cùng kẻ bại tất yếu sẽ là họ Vương.



Nguyên nhân quan trọng nhất dẫn đến thất bại chính là tính cách cố hữu của Vương Thế Sung. Lão bề ngoài tuy ăn ngon nói ngọt, dễ lọt tai nhưng sự thật là kẻ giảo trá phản phúc, khí độ hẹp hòi, chỉ tin dùng người trong Vương tộc. Kiểu người như vậy, sao có thể làm nên nghiệp lớn! Với tính cách đó, Vương Thế Sung căn bản không thể thành tâm đối đãi với mọi người, khó mà khiến người ta bán mạng cho lão. Đối mặt với những kẻ độ lượng khoáng đạt, giỏi thu phục nhân tâm như Lý Thế Dân, kết quả thế nào cũng có thể tưởng tượng ra. Bằng không, nếu bọn Tần Thúc Bảo và Trình Giảo Kim còn vì họ Vương mà xuất lực, hươu chết về tay ai, rõ ràng vẫn chưa thể biết được.



Đối với thuộc hạ chư tướng, Vương Thế Sung không luận công ban thưởng một cách công bằng, vì vậy đừng nói là hy vọng người ngoài nghe danh đến quy phục, thậm chí ngay cả thủ hạ còn có thể bị bức bách mà bỏ đi đầu hàng địch nhân. Điểm này chính là sai lầm lớn nhất của kẻ mới tự xưng Trịnh đế.



---oOo---



Đội kỵ binh ruổi ngựa lên Thiên Tân kiều.



Vương Huyền Thứ khẽ ho một tiếng khiến Khấu Trọng giật mình thoát khỏi thế giới suy tư quay lại thực tại. Hắn dò hỏi:



- Thiếu Soái đang nghĩ gì vậy?



Khấu Trọng cười nhăn nhó:



- Ta đang nghĩ liệu có phải đã mất công một phen không?



Vương Huyền Thứ giật mình nói:



-Thiếu Soái ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy. Phụ hoàng không phải vừa mới nói là đánh giá rất cao Thiếu Soái sao?



Khấu Trọng than thở:



- Ta cũng đánh giá rất cao Lý Thế Dân. Nhưng đánh giá cao thì sao chứ? Ài! Ta không muốn nhắc lại những việc khiến người ta nhụt chí này. Liệu Khấu mỗ có thể quay lại chỗ cũ không? Ngôi nhà đó khá tốt, ta thích nhất là sự thanh tĩnh của nó.



Lúc này, điều gã muốn hỏi nhất là tình hình Dương Công Khanh thế nào? Nhưng cho dù là đối với người có hảo cảm với gã như Vương Huyền Thứ, Khấu Trọng cũng không thể mở miệng mà hỏi được. Bằng không, nếu sự việc mà truyền đến tai Vương Thế Sung, tên lão hồ ly này không hoài nghi quan hệ giữa hai người mới là chuyện lạ.



Vương Huyền Thứ không hề do dự đáp ứng:



- Việc đó không có vấn đề gì.



Khấu Trọng vội nói:



- Ta không cần bất kỳ ai phục vụ. À, dạo này tình hình những chiến hữu cũ của ta ở đây thế nào rồi?



Vương Huyền Thứ vui vẻ đáp:



- Hai vị lão đại tướng quân Dương, Trương hiện đều đang ở Lạc Dương. Sau khi thu xếp ổn thỏa xong cho Thiếu Soái, ta sẽ sai người đi báo cho bọn họ. Hai người này nhất định sẽ rất vui mừng gặp lại Thiếu Soái hàn huyên chuyện xưa.



Khấu Trọng nhẹ cả người, thầm nghĩ chỉ cần gặp Dương Công Khanh sẽ có thể nắm được hoàn toàn tình thế hiện tại của Vương Thế Sung. Khi đó, gã có thể xem xem có phương pháp nào để có thể xoay chuyển càn khôn, khiến cho Vương Thế Sung “thắng thảm” trong trường chiến tranh ác liệt quyết định vận mệnh thiên hạ này.



---oOo---



Từ Tử Lăng tiến vào trong sân của Đa Tình Oa. Lần đầu tiên, gã cảm thấy hối hận vì đã chọn nơi này làm chỗ trú chân, nhân vì Hầu Hy Bạch đã trở nên nổi tiếng nên không thể nói Đa Tình Oa là một nơi bí mật được nữa. Chính vì gã đến Đa Tình Oa, cho nên trước sau đã bị Loan Loan và Thạch Chi Hiên phát giác. Tình hình sau này càng khó mà lường được.



Trong không khí phảng phất mùi hương thơm tho của nữ nhân, khiến Từ Tử Lăng hồi tưởng lại tình cảnh mê người khi bơi thuyền trên sông cùng Trầm Lạc Nhạn. Gã thầm than một hơi, cởi bỏ mặt nạ rồi đẩy cửa tiến vào tiền sảnh.



Lưng thon mê đắm lòng người của Trầm Lạc Nhạn hướng về phía gã, nàng đang nhìn ra ngoài cửa sổ, ôn nhu nói:



- Ta đang rất phiền lòng, muốn tìm người khác để giải khuây.



Từ Tử Lăng hiểu rằng mỹ nhân này đã hiểu lầm mình là Hầu Hy Bạch. Gã chậm rãi cất bước tiến lại phía sau nàng, cách xa năm thước, hờ hững hỏi:



- Trầm quân sư có chuyện gì phiền não vậy?
- Cho đến bây giờ, ta vẫn không hiểu vì sao Mật công hàng Đường, từ lãnh tụ quân khởi nghĩa biến thành quan lại Đường thất. Hai vạn quân Ngõa Cương theo ông ấy nhập quan do đó cũng trở thành Đường quân. Đội quân chính nghĩa hùng mạnh thảo phạt bạo Tùy từng được thiên hạ kính ngưỡng đã hoàn toàn biến chất. Hiện tại rốt cuộc ông ta cũng hối hận rồi!



Tiếp đó xoay hẳn người lại hỏi:



- Trầm Lạc Nhạn ta nên làm gì bây giờ?



Từ Tử Lăng hiểu rằng sau khi nhập quan, Lý Mật tịnh không thoải mái. Lão ta được phong cho một chức hữu danh vô thực, sự thật là được cho ngồi chơi xơi nước. Ngược lại, đại tướng thủ hạ là Lý Thế Tích lại được trọng dụng. Như thế lão làm sao mà thấy vui vẻ được?



Gã nhẹ giọng hỏi:



- Ông ta còn có thể làm gì?



Khóe miệng xinh xắn của Trầm Lạc Nhạn khẽ hé một nụ cười cay đắng, nàng nói:



- Ông ta đương nhiên nghĩ rằng mình lại Đông Sơn tái khởi.



Nàng dừng lại một chút rồi lại than thở:



- Vương Bá Đương tuy danh nghĩa được phong là Tả Vũ Vệ đại tướng nhưng cũng là có chức mà không có quyền, do đó phát sinh tư tưởng rã đám. Hắn thường nói với Mật công xui Lý Thế Tích chiếm cứ Lê Dương, Trương Thiện Tường giữ La Khẩu. Trên một dải Trung Nguyên, các bộ hạ cũ của Mật công vẫn người đông thế mạnh. Vào lúc như Đường Trịnh giao chiến thế này, chỉ cần rời khỏi Trường An, chạy về Sơn Đông, chiêu tập bộ hạ cũ, nhất định có thể tạo ra một cục diện mới, chấn hưng thanh uy của quân Ngõa Cương. Ôi! Trung ngôn nghịch nhĩ. Ta một mực nhiều lần khuyên Mật công bỏ ý đồ này đi nhưng lần nào cũng không lay động nổi ông ta. Ngươi bảo ta phải làm gì bây giờ?



Nghe đến tên của Vương Bá Đương, trong lòng Từ Tử Lăng dâng lên một cảm giác không sao diễn tả nổi. Bất quá Tố Tố đã mất rồi, nên oán hận vì Vương Bá Đương xâm phạm nàng đã sớm tan thành mây khói. Giờ nhìn hai kẻ từng hô phong hoán vũ như Lý Mật và Vương Bá Đương lại rơi vào tình huống khốn khổ như thế này, gã cũng chẳng hứng thú gì hành hạ thêm bọn họ nữa.



Gã hỏi:



- Tại Quan Nội, còn bao nhiêu bộ hạ tình nguyện đi theo ông ta?



Trầm Lạc Nhạn gượng cười đáp:



- Ngay cả ta cũng không nguyện đi theo cùng chết với Mật công, ngươi bảo có bao nhiêu người đặt niềm tin ở ông ta đây?



Từ Tử Lăng hỏi tiếp:



- Phải chăng nàng quyết chí phân định giới tuyến với ông ta?



Trầm Lạc Nhạn đáp:



- Nếu thật sự là người tuyệt tình như vậy, ta hiện tại đâu có cần phải phiền não.



Tiếp đó lại kiều mỵ lườm gã rồi nói:



- Hiện tại tâm tình ta đã khá lên nhiều rồi, đáng ra những việc phiền não này không nên nói cho Tử Lăng. À, ngươi đến Trường An làm gì, không phải là vẫn chưa từ bỏ ý định với cái đống đồng nát sắt vụn ở trong cái gọi là ‘bảo tàng” đó chứ? Sau khi Lý Uyên khai quật được cái đống tài bảo chẳng ra sao ấy, vẫn để mặc cho cái đống binh khí mốc meo rỉ sét dưới đất. Hiện tại chẳng ai có hứng nhắc đến Dương Công bảo khố nữa rồi, chỉ coi đó là một trò đùa khôi hài thôi.



Từ Tử Lăng đáp lời:



- Ta đến Trường An để đối phó với một người. Đợi khi sự việc có chút chuyển biến, ta sẽ kể tường tận cho nàng, được không?



Gã cố ý nói thật hàm hồ vì không muốn nảy sinh những việc ngoài ý muốn.



Trầm Lạc Nhạn không hề phật ý, nói:



- Có thể kinh động đến Từ công tử của chúng ra, kẻ này chắc cũng không phải tầm thường. Thiếu chút nữa quên nói cho ngươi một việc, hảo bằng hữu trường chủ Thương Tú Tuần của các ngươi vài ngày nay đang ghé thăm Trường An. Duẫn Đức Phi đặc biệt muốn ta bồi bạn với nàng ấy. Ta nghe nói Lý Kiến Thành rất thích Thương Tú Tuần.



Từ Tử Lăng chấn động thốt:



- Cái gì?



----------



Chú thích:



* Quan tâm tắc loạn: gốc là thành ngữ “sự ất quan tâm quan tâm tắc loạn”. Ý nói người trong cuộc sẽ lo lắng quá mức bình thường, dẫn đến khi xử lý vấn đề và liên kết các sự việc sẽ có sai sót, dẫn đến đại loạn.



(