Đại Đường Song Long Truyện

Chương 607 : Kinh doanh tiền bạc

Ngày đăng: 13:19 19/04/20


Từ Từ Lăng thơ thẩn trên con phố chính của khu Bắc Lý ngày đêm náo nhiệt, rạng rỡ ánh đèn, ngựa xe nhộn nhịp. Đột nhiên gã có cảm nhận sâu sắc đối với sự cô độc mà Khấu Trọng đã trải nghiệm đêm đó.



Không biết có phải vì những phiền não cứ nảy sinh hết lần này đến lần khác hay không mà tâm trạng Từ Tử Lăng bắt đầu chán nản, gã cảm thấy thế chủ động một lần nữa lại không nằm trong tay bọn gã. Dù là đối phó Thạch Chi Hiên hay Trì Sanh Xuân thì bọn gã cũng chỉ có thể chờ đợi cơ hội một cách bị động.



Thân thì đang ở khu Bắc Lý không biết đến khái niệm ban đêm của Trường An, Từ Tử Lăng lại nhớ đến Sư Phi Huyên đang ở nơi thâm sơn nào đó, nhớ đến Thạch Thanh Tuyền ở đất Ba Thục xa xôi. Nhưng gã chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng tất cả mọi thứ, cô độc một thân một mình gặm nhấm nỗi thống khổ nhớ nhung. Bí mật nội tâm này, gã không thể đem ra thổ lộ với bất cứ người nào, kể cả Khấu Trọng.



Đúng lúc này, một người cưỡi ngựa lao vọt qua bên cạnh gã, rồi rẽ luôn vào một ngõ gần đó. Từ Tử Lăng nhìn sau lưng kẻ cưỡi ngựa đó liền nhận ra đấy là Vương Bá Đương, thủ hạ hàng đầu thuộc loại thân tín nhất của Lý Mật ở Trường An. Gã chợt thấy hứng thú trong lòng, vội thu nhiếp tâm thần, tung mình đuổi theo.



---oOo---



Trì Sanh Xuân tự mình giới thiệu "Thái Nguyên Dũng" tức Khấu Trọng với mọi người trong bữa tiệc. Sau khi yên vị, họ Trì thần thái cung kính hướng về Đại Tiên Hồ Phật hỏi:



- Tiểu Tiên vẫn chưa đến sao?



Hồ Phật mỉm cười, thong thả trả lời:



- Nha đầu hỗn láo đó rất khó quản giáo, ta tuy là cha nó nhưng cũng không trả lời nổi câu hỏi của ngài.



Câu trả lời hài hước của ông ta làm mọi người đồng thanh bật cười.



Khấu Trọng giờ mới biết chiếc ghế trống bên cạnh là để dành cho Hồ Tiểu Tiên. Trong lòng gã thầm tán thưởng sự già dặn của Hồ Phật, có thể không biểu lộ ra ngoài một chút nào sự cố kỵ bên trong đối với Trì Sanh Xuân.



Lôi Cửu Chỉ nhìn Khấu Trọng, chau mày hỏi:



- Văn Thông ở nơi nào?



Khấu Trọng giả bộ khiếp sợ, trước tiên đưa mắt ra hiệu với Trì Sanh Xuân, rồi đáp:



- Hắn tình cờ gặp bằng hữu thân thiết, à …!



Nhìn cung cách nói chuyện không thành thật của “Thái Nguyên Dũng”, tất cả mọi người đều biết gã đang bịa chuyện để bao biện cho Khuông Văn Thông, thực sự là hắn đang bỏ bê nhiệm vụ.



Trì Sanh Xuân hiểu ý, vội vàng giải vây:



- Trường An có nhiều danh thắng, Tư Đồ huynh đã đi du ngoạn những địa phương nào rồi?



Tư Đồ Phúc Vinh, tức Nhậm Tuấn, dùng cái kiểu nói rời rạc từng tiếng của hắn hỏi lại:



- Trường An có nơi nào đáng để đi thăm vậy?



Tiết Vạn Triệt cười nói:



- Tại buổi tiệc này, Ôn đại nhân đúng là người có tư cách nhất để trả lời câu hỏi của đại lão bản, bởi vì những tiết mục du lãm của khách bên ngoài đến Trường An đều là do đại nhân an bài.



Ôn Ngạc Bác sửng sốt cười nói:



- Tiết đại tướng quân lại chơi khó ta rồi. Những chỗ giá trị tại Trường An này đối với mỗi người một khác, đối với ta mà nói thì ngồi tại Thượng Lâm uyển cũng đã mãn nguyện tâm ý lắm rồi, không cần phải đi đến địa phương nào khác nữa.



Duẫn Tổ Văn cười ầm:



- Không ngờ Ôn đại nhân lại dễ dàng thấy thỏa mãn như vậy. Với ta thì có đôi chút khác biệt, sau khi đã mãn nguyện tại Thượng Lâm uyển, ta vẫn phải qua Minh Đường Oa hoặc Lục Phúc đổ quán ở bên kia đường tìm kiếm một vài sự sung sướng khác.



Mấy câu nói của hắn mập mờ đầy vẻ ngụ ý khiến cho mọi người có mặt lại phá lên cười.



Khấu Trọng thoải mái trở lại, cảm nhận được sở thích phong lưu tiêu sái từ lời nói của những người giao tiếp lão luyện như Duẫn Tổ Văn và Ôn Ngạn Bác. Quan trong hơn cả là Tiết Vạn Triệt cuối cùng cũng đã thôi không tập trung để ý đến gã, rõ ràng là không hề nảy sinh nghi ngờ đối với Thái Nguyên Dũng.



Sa Thành Công không có cơ hội để mở miệng nãy giờ, vội vàng tranh thủ lên tiếng:
Hồ Tiểu Tiên duyên dáng cười nói:



- Tâm sự của nữ nhân chỉ có thể nói với nữ nhân thôi, Ôn đại nhân đã nói ra thì phải giữ lời đấy nhé.



Sau một hồi nói cười vui vẻ, không khí càng thêm thân mật.



Nhậm Tuấn cuối cùng cũng phục hồi lại vẻ bình thường, hắn vốn đang tìm chuyện để nói, bèn quay sang hỏi Hồ Tiểu Tiên:



- Hồ tiểu thư lúc nãy nói rất khó khăn mới thoát thân khỏi Hoàng cung, thật ra là có chuyện gì vậy?



Hồ Tiểu Tiên lộ vẻ rầu rĩ đến não lòng, liếc ngang nhìn Nhậm Tuấn một cái, đợi đúng lúc hắn đang ngây dại như bị điện giật, liền duyên dáng tươi cười nói:



- Còn không phải là vì chuyện cử hành trận đấu mã cầu quan trọng trong cung vào ngày mai! Không biết có phải tâm trạng của Hoàng thượng rất vui vẻ hay không mà ban nãy đã luyện tập suốt cả một thời thần, Tiểu Tiên sao dám ly khai?



Nhậm Tuấn ngạc nhiên hỏi:



- Chơi mã cầu?



Đôi mắt xinh đẹp của Hồ Tiểu Tiên lại đá sang Khấu Trọng ở phía bên trái, tủm tỉm cười nói:



- Ở đây chúng ta có một vị cao thủ chơi mã cầu đó. Khoan! Phải nói là hai vị, Tư Đồ lão bản muốn biết mã cầu là gì, quá dễ dàng rồi còn gì? Vừa rồi còn có người nhắc đến hai vị trước mặt Hoàng thượng.



Ánh mắt của mọi người đổ dồn về Khấu Trọng.



Khấu Trọng, Lôi Cửu Chỉ, Tống Sư Đạo và cả Nhậm Tuấn trong bụng đồng thời kêu hỏng bét. Nghe giọng điệu Hồ Tiểu Tiên, rồi lại nhìn nhãn thần của nàng ta cùng với phản ứng của mọi người trong bữa tiệc thì hai vị cao thủ mã cầu ấy rõ ràng là chỉ Thái Hành Song Kiệt, Thái Nguyên Dũng và Khuông Văn Thông. việc này chỉ chút ứng phó không tốt thì sẽ lập tức bại lộ thân phận.



Khấu Trọng xuất thân hàn vi, đối với loại trò chơi thịnh hành trong giới quyền quý này đừng nói là đến một khiếu cũng không thông mà thậm chí chẳng biết chút gì. Thử hỏi làm thế nào mà gã có thể giải thích mã cầu là cái thứ gì với ông chủ Tư Đồ của gã được chứ.



Nhậm Tuấn thì hối tiếc đã đưa ra câu hỏi, nhưng Lôi Cửu Chỉ lại hối hận đã bảo hai người đóng vai Thái Hành Song Kiệt lắm rắc rối này.



Khấu Trọng đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Tống Sư Đạo, rồi ra vẻ khiêm tốn nói:



- Ta chỉ là thích chơi mã cầu, nhưng đối với lịch sử và nguồn gốc của môn này thì không biết rõ lắm, hắc!



Đây không phải là câu trả lời đúng nghĩa một câu trả lời, mà là đá quả bóng sang cho Tống Sư Đạo, người có xuất thân thế tộc.



Tống Sư Đạo trong lòng ngầm tán thưởng sự nhanh trí của Khấu Trọng, thong thả nói với Nhậm Tuấn:



- Trò chơi mã cầu khởi nguồn từ Thổ Phồn, sau đó truyền sang Ba Tư, rồi lan đến phương Bắc. Người tham gia thi đấu cưỡi ngựa tranh đoạt quả mã cầu rỗng làm bằng gỗ có sơn vẽ hoa văn màu đỏ, dùng một cây côn cầu cong đánh trái cầu lọt vào một cái lỗ rộng gần một xích ở bên dưới tấm ván gỗ của đối phương là thắng. Bên ngoài sân tổ chức thi đấu có người đánh trống chơi nhạc để cổ vũ, vô cùng sôi động náo nhiệt, không chỉ rèn luyện nghiên cứu kỹ năng đánh cầu, mà còn cần phải có kỵ thuật khéo léo, thiếu một cũng không được, vì vậy còn được gọi là ‘trò chơi trong quân đội’.



Duẫn Tổ Văn tán thưởng:



- Thân huynh vốn là là giám thưởng gia danh vang thiên hạ, không thể ngờ được đối với các khoản trò chơi cũng có hiểu biết uyên thâm thấu đáo như vậy. Ta vốn không biết trò mã cầu vốn xuất xứ từ Thổ Phồn, vẫn cứ nghĩ rằng đó là trò chơi phổ biến của người Đột Quyết.



Khấu Trọng ngấm ngầm thở dài một tiếng, giờ đây gã mời hiểu rõ ánh mắt đầy hàm ý của Hồ Tiểu Tiên khi mới ngồi xuống, trong lòng thầm biết việc này sẽ có hậu họa. Nếu Lý Uyên yêu cầu ‘Thái Hành Song Kiệt’ nhập cung biểu diễn tài nghệ, bọn gã biết phải xoay xở thế nào?



Hồ Phật đột nhiên cười nói chen vào:



- Tiên nhi! Sao không đem cái món đồ chơi nhỏ gia gia tặng con nhân dịp sinh nhật năm nay ra để Thân huynh xem qua.



Tống Sư Đạo hơi chút sửng sốt, biết rằng Hồ Phật rất giỏi về giám thưởng, muốn khảo nghiệm công phu của bản thân mình về phương diện này. Hồ Phật đương nhiên không biết Tống Sư Đạo trước đây đã từng đại triển thần uy gián tiếp đánh giá tranh cho Lý Uyên, nếu không thì đã không có cái màn này.



Trong sự chờ đợi của mọi người, Hồ Tiểu Tiên duyên dáng e lệ nhẹ nhàng mở chiếc cổ áo xinh xinh, để lộ ra cái gáy ngọc ngà cao và trắng mịn, sau đó ngọc thủ lần mò bên trong cổ áo bằng một động tác quyến rũ khiến người ta phải suy nghĩ xa xôi.



(