Đại Đường Song Long Truyện

Chương 608 : Kiêu hùng mạt lộ

Ngày đăng: 13:19 19/04/20


Sau khi Vương Bá Đương đi khỏi, Từ Tử Lăng kiên nhẫn im lặng chờ đợi Dương Văn Can và thủ hạ rút lui, nhưng gã đợi hồi lâu mà Dương Văn Can vẫn chẳng có vẻ gì là sắp ly khai.



Từ Tử Lăng không khỏi thầm kêu khổ, đúng lúc đang lưỡng lự xem có nên mạo hiểm lần nữa để thoát ra hay không thì Dương Văn Can lầm bầm giống như đang nói một mình:



- Ra đi! Hư Ngạn ra đi thôi!



Từ Tử Lăng hít vào một hơi, thiếu chút nữa đã phải đưa tay lên quệt những giọt mồ hôi lạnh ngắt trên trán. May mà gã quyết định ẩn thân trong một căn phòng tương đối xa để nghe trộm, nếu không nhất định chẳng thể thoát được tai mắt của Dương Hư Ngạn. Họ Dương công lực thực cao thâm, bản thân Từ Tử Lăng đến nửa điểm cũng không phát giác ra sự tồn tại của hắn, thực không hổ danh Ảnh Tử Thích Khách.



Lát sau giọng của Dương Văn Can lại vang lên:



- Lý Mật có trúng kế không?



Dương Hư Ngạn hừ lạnh đáp:



- Lý Mật hiện giờ cùng đường mạt lộ, chỉ cần có một tia hy vọng thì sẽ không đời nào bỏ qua đâu, sao đến lượt lão ta tin hay không chứ? Lý Mật đã không còn là Mật công tung hoành nam bắc Hoàng Hà trước đây nữa, cũng nếm đủ tư vị cay đắng khi ở dưới người khác rồi. Có ham muốn thì tất có chỗ sơ hở, làm sao lão không trúng kế được.



Dương Văn Can cười nói:



- Đúng là Lý Mật đã cùng đường rồi, vì vậy không ai dám đứng ra thuyết phục Lý Uyên giúp hắn. Nay được chúng ta khẳng khái giúp đỡ, thằng cha này chắc hẳn phải cảm kích đến rơi nước mắt.



Dương Hư Ngạn hờ hững hỏi:



- Có tin tức gì về hai tên kia không?



Trong bóng tối, Từ Tử Lăng lập tức thấy tinh thần phấn chấn, lớ nga lớ ngớ thế nào lại vô tình nghe lỏm được câu chuyện của hai kẻ này, gã chỉ biết thầm cảm tạ sự ưu ái của lão thiên gia.



Dương Văn Can đáp:



- Bản lĩnh lớn nhất của hai tên tiểu tử đó là giả thần giả quỷ. Nếu như chúng cố ý ẩn giấu hành tung, quả thực không dễ dàng gì mà phát giác.



Đoạn hắn lại hỏi:



- Trong lần phục kích Khấu Trọng tại Từ Giản, ngươi có dùng đến võ công tâm pháp Ngự Tẫn Vạn Pháp Căn Nguyên Trí kinh không?



Dương Hư Ngạn trầm giọng:



- Nếu ta thi triển hết toàn lực, bảo đảm Khấu Trọng chẳng thể sống sót mà về đến Trường An, có điều địch nhân lớn nhất của ta không phải là hắn mà là Thạch Chi Hiên. Hừ! Ngươi có biết lão ác quỷ Thạch Chi Hiên tối qua đã xuất thủ giết chết Toa Phương và hơn ba chục người tùy tùng, thật là gà chó cũng chẳng tha. Việc này đã khiến Đường thất chấn động, Lý Uyên hạ chỉ lập tức phong tỏa toàn thành, không cho ai lọt ra ngoài.



Dương Văn Can kêu thất thanh:



- Cái gì?



Dương Hư Ngạn nhận định:



- Đây rõ ràng là đòn cảnh cáo hướng vào ta. Hừ! Thạch Chi Hiên quá coi thường Dương Hư Ngạn này rồi! Lão vẫn cứ nghĩ rằng ta không biết mình chỉ được coi như một công cụ có giá trị lợi dụng. Tuy nhiên họ Thạch tính toán trăm mưu ngàn kế mà vẫn không ngờ nổi tên giặc già Dương Quảng ấy lại bại vong quá nhanh như vậy. Hơn nữa lão vì Bích Tú Tâm mà tinh thần rối loạn, dẫn đến bỏ lỡ mất cơ hội tốt, chẳng có cách nào đẩy ta lên làm Hoàng đế bù nhìn được. Ta chửi mười tám đời nhà lão! Nếu ngày đó không do lão tác oai tác quái, thiên hạ Đại Tùy ta sao có thể rơi vào cảnh chia năm xẻ bảy như hiện tại!



Lộ rõ tâm trạng khẩn trương, Dương Văn Can thở dốc rồi hỏi:



- Ngươi định đối phó thế nào?



Dương Hư Ngạn cười đáp:



- Ta chẳng cần làm gì cả, bởi vì đã có Khấu Trọng và Từ Tử Lăng vất vả thay rồi, nói không chừng còn có thể thêm cả Loan Loan vào nữa. Tốt nhất là tất cả bọn chúng tụ lại một chỗ rồi tiêu diệt lẫn nhau, chúng ta cứ việc rung đùi mà hưởng thành quả.



Dương Văn Can tỏ ra hoài nghi:



- Ngươi có đánh giá quá cao năng lực của bọn chúng không đấy? Thạch Chi Hiên xuất quỷ nhập thần, ai có thể nắm bắt được hành tung của lão chứ? Người duy nhất biết nơi Thạch Chi Hiên ẩn náu là lão béo An Long. Có điều hắn đã quay về Ba Thục rồi, hay là bắt lại rồi dùng nghiêm hình tra hỏi?



Dương Hư Ngạn nói:



- Đó là biện pháp cuối cùng, nếu không phải bất đắc dĩ thì tuyệt đối đừng có dùng tới. Việc ta phải làm bây giờ là uốn mình kheo khéo một chút, lừa cho Thạch Chi Hiên tưởng rằng ta vẫn là hảo đồ đệ của lão. Yên tâm đi, Loan Loan và bọn Khấu Từ quan hệ rất đặc biệt! Lúc không còn cách nào khác, ả sẽ thỉnh bọn chúng giúp đỡ một tay. Một khi chàng có tâm thiếp có ý, mọi chuyện sẽ dễ dàng được thương lượng. Loan Loan có thể đem bản thân mình ra làm mồi nhử, khiến cho con cá lớn là Thạch Chi Hiên xuất hiện.



Dương Văn Can hỏi:




Từ Tử Lăng nâng chén, cố gắng dùng cái giọng kim của Khuông Văn Thông nói:



- Văn Thông nếu biết không cần đứng bên ngoài cổng trông coi xe ngựa mà có thể vào đây uống rượu nghe nhạc, nhất định đã vội vàng quay về rồi. Ồ, ta và Nguyên Dũng vốn có ước hẹn với Nhĩ Văn Hoán và Kiều Công Sơn hai vị đại nhân, mới rồi phải cáo lỗi các vị đó và hủy bỏ ước hẹn.



Duẫn Tổ Văn cười nói:



- Văn Thông và Nguyên Dũng đều là những người bộc trực, tất cả hãy vì sự thẳng thắn không e dè của bọn họ mà cạn chén nào!



Mọi người lại nâng chén cùng uống.



Kỷ Thiến chỉ nhấp môi qua loa.



Không chịu bỏ cuộc, Tiết Vạn Triệt mỉm cười hỏi:



- Thiến tiểu thư và Văn Thông huynh đệ có quen biết nhau không?



Lôi Cửu Chỉ, Tống Sư Đạo và Nhậm Tuấn thầm giật mình, cuối cùng cũng nhận ra không khí khác thường giữa Kỷ Thiến và Từ Tử Lăng.



Hai gã kia thì đưa mắt ra hiệu cho nhau, đề phòng trường hợp xấu nhất.



Từ Tử Lăng hết quay sang Kỷ Thiến lại nhìn tới Hồ Tiểu Tiên, lộ ra vẻ mơ hồ không biết trong hai nàng ai là “Thiến tiểu thư”.



Khẽ nhún vai điệu đà, Kỷ Thiến nhíu mi xinh đáp:



- Tiết đại nhân không phải là người tốt! Có phải ngài muốn ép Kỷ Thiến phơi bầy bí mật cá nhân của người ta ra không?



Trì Sanh Xuân kinh ngạc nói:



- Kỷ tiểu thư sao lại chỉ trích Tiết đại tướng quân như thế?



Tiết Vạn Triệt cũng nghi hoặc hỏi:



- Điều này có liên quan gì đến chuyện riêng tư của Văn Thông huynh sao?



Khấu Trọng và Từ Tử Lăng thì lại nhìn thấy một lối thoát, bởi vì Kỷ Thiến thần tình phong lưu, giọng nói nhẹ nhàng, không có vẻ gì xem Từ Tử Lăng là địch nhân. Có điều cũng giống như Trì Sanh Xuân và Tiết Vạn Triệt, hai gã hoàn không hiểu hàm ý trong câu nói của nàng.



Những người khác cũng đều bị mấy lời của vị ca kỹ xinh đẹp này khơi dậy sự tò mò. Hồ Tiểu Tiên ranh mãnh cười hỏi:



- Tiểu Thiến đừng có đẩy sự việc lên cao trào được không? Nếu ngươi không phải là chỗ quen biết cũ với Khuông huynh, sao lại có thể biết được bí mật của huynh ấy chứ?



Tử Tử Lăng vò đầu bứt tai nói:



- Tiểu đệ mới là người muốn biết câu trả lời nhất, mong Thiến tiểu thư thẳng thắn chỉ điểm cho.



Sa Thành Công tỏ ra rất quan tâm đến Kỷ Thiến, nghe thấy thế liền nói đỡ mấy lời:



- Khuông huynh đừng lo lắng, chúng ta càng không nên quá hồi hộp, Kỷ tiểu thư chắc chắn sẽ giải đáp vấn đề này.



Kỷ Thiến mỉm cười không nói, cặp mắt long lanh đảo quanh nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của Nhậm Tuấn, nàng cất giọng thong thả:



- Sau khi ta nói ra, Tư Đồ đại lão bản là người phải lo nhất đấy!



Nhậm Tuấn ngây người hỏi:



- Sao ta lại phải lo lắng nhỉ?



Ánh mắt Kỷ Thiến lướt sang Từ Tử Lăng ở bên cạnh. Bằng một ngữ khí nhẹ nhàng pha chút tinh nghịch, nàng hỏi:



- Lúc nãy Khuông đại gia thật sự chỉ gặp qua Nhĩ đại nhân và Kiều đại nhân sao?



(