Đại Đường Song Long Truyện

Chương 625 : Chân tâm đối thoại

Ngày đăng: 13:20 19/04/20


Ở một bến cảng trên sông Đại Hà bên ngoài Quan Ngoại, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng tìm được chiếc thuyền buồm mà mấy người Tống Sư Đạo đang ngồi. Đây là chuyện xảy ra năm ngày sau khi bọn gã chia tay Loan Loan ở Trường An.



Hai bên gặp lại đương nhiên là vô cùng vui mừng.



Vạn Lý Ban đã lâu không gặp Từ Tử Lăng và Khấu Trọng, thấy hai gã liền gõ móng cồm cộp rồi hý vang làm Khấu Trọng bất chợt nhớ tới con ngựa yêu Thiên Lý Mộng của mình. Gã hận không thể mọc cánh mà bay về Bành Lương.



Cả nhóm bỏ thuyền lên bộ, cho những người đi theo ngồi thuyền đó trở về Trường An. Lý do là vì Đại Hà thông tới Lạc Dương đã bị Lý Thế Dân phong toả, tất cả thuyền bè qua lại đều bị thuỷ sư Lý quân kiểm tra.



Sau khi tiến vào một khu rừng sát bờ sông, năm người kiếm chỗ ngồi xuống nói chuyện.



Mặt trời sau giờ Ngọ chiếu ánh sáng rực rỡ, bốn phía chim hót líu lo, sinh cơ tràn ngập đất trời.



Khấu Trọng đem tất cả những chuyện xảy ra sau khi chia tay kể lại. Nghe tới đoạn cứu được Trầm Lạc Nhạn, ba người kia vô cùng vui mừng, nhưng cũng cảm thán cho tay kiêu hùng một thời là Lý Mật nay đã lành ít dữ nhiều. Khi biết được hành động đối phó Thạch Chi Hiên thất bại toàn diện, bọn gã còn bị lão đáp trả lại một vố, ba người vô cùng khiếp sợ đến kinh tâm động phách.



Tống Sư Đạo nhíu mày:



- Có một chỗ không hợp tình hợp lý! Với tài trí mà Thạch Chi Hiên đã thể hiện, lão đã phá thủng nóc nhà cố ý gọi Lý Uyên đến thì đúng ra sau đó phải nhảy xuống cầm chân các ngươi, đợi khi bọn Lý Uyên đuổi tới hẵng bỏ chạy mới phải chứ. Lúc đó, vì Từ Tử Lăng và Loan Loan đều bị trọng thương, các ngươi chắc chắn sẽ không còn may mắn gì nữa. Thạch Chi Hiên làm sao có thể sai sót như vậy? Lão sơ xuất để cho các ngươi một cơ hội theo bí đạo chạy thoát, sao nghe giống như là ngấm ngầm giúp các ngươi một tay vậy?



Lôi Cửu Chỉ lên tiếng:



- Có thể Thạch Chi Hiên hữu tâm vô lực. Cuộc chiến trong thiện thất dù lão thoát thân được nhưng trong mình đã bị nội thương, chỉ là bọn tiểu Trọng không nhìn ra thôi. Vì vậy lão mới không dám trở lại trong phòng, chắc sợ bị cầm chân thì cũng sẽ hãm thân trong trùng vây.



Khấu Trọng gật đầu nói:



- Đó là cách giải thích hợp lý. Ài! Thạch Chi Hiên tinh minh đến mức vượt ra ngoài dự đoán của bất kỳ ai, hại bọn ta chút xíu thì không thấy mặt trời hôm nay nữa.



Tống Sư Đạo vẫn thắc mắc:



- Ta cảm thấy sự tình không chỉ đơn giản như thế. Dường như Thạch Chi Hiên muốn bức bách các ngươi phải theo bí đạo rời đi, nếu không lão đâu cần kêu lớn để lôi kéo Lý Uyên đến. Trong bối cảnh đó, chỉ cần Lý Uyên có thời gian phát hiện bí đạo trong thiện thất rồi phái người xuống điều tra thì các ngươi vẫn không thoát khỏi được. Nếu Thạch Chi Hiên không cố ý lôi kéo Lý Uyên từ trong thiện thất chạy tới thì các ngươi sẽ chẳng dám mạo hiểm theo bí đạo bỏ chạy. Vì thế ta mới nghi ngờ là họ Thạch có ý giúp đỡ. Việc này làm người ta thật khó mà giải thích.



Từ Tử Lăng nói:



- Cũng có thể Thạch Chi Hiên đoán Loan Loan mang theo Thiên Ma quyết. Vì không muốn bí điển trọng yếu của Ma môn rơi vào tay Lý Uyên nên mới làm ra hành vi mâu thuẫn cổ quái đó.



Khấu Trọng liếc nhìn Từ Tử Lăng vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng không để lộ suy nghĩ trong lòng ra nữa.



Từ Tử Lăng bực mình nhìn gã một cái, biết thừa tên này định nói chuyện nhạc phụ với tiểu tế cái con bà nó gì đó.



Giơ tay nắm vai Từ Tử Lăng, Khấu Trọng chỉ cười rộ chứ không nói gì, ra vẻ rồi đây sự thật sẽ chứng minh suy nghĩ của ta là đúng.



Lôi Cửu Chỉ nói sang chuyện khác:




Lý Thế Dân giật mình kinh hãi thốt:



- Điều ta lo sợ nhất đã xảy ra rồi! Chẳng lẽ hảo bằng hữu tri tâm nhất của ta cũng biến thành địch nhân sao?



Từ Tử Lăng gượng cười đáp:



- Cho dù ta trở thành địch nhân của ngươi, nhưng cũng chỉ là một địch nhân luôn nghĩ tốt cho ngươi. Chừng nào còn mối họa Khấu Trọng thì lệnh tôn vẫn không thể triệu ngươi về Trường An, thiên hạ chia rẽ vẫn còn hơn là rơi vào tay Ma môn hoặc người Đột Quyết. Vì thế tuy biết mình mâu thuẫn vô cùng nhưng ta không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn. Có điều Thế Dân huynh cứ yên tâm, ta sẽ không tham gia vào cuộc chiến giữa hai người đâu. Nếu đánh không được Giang Đô thì ta chỉ còn cách tìm một nơi nào đó không thể nghe thấy bất kỳ tin tức nào về chiến trường rồi trốn biệt ở đó.



Lý Thế Dân nói:



- Trong lúc huynh đệ của Tử Lăng ở vào thế nước sôi lửa bỏng đối mặt với họa sát thân mà huynh có thể nói rút là rút được hay sao?



Từ Tử Lăng lắc đầu than:



- Đó gọi là tạo hoá trêu ngươi mà!



Ngửa mặt nhìn trời cười lớn, Lý Thế Dân hào khí can vân nói:



- Được! Đây gọi là ai vì chủ nấy, huynh đệ cũng có thể tương tàn, bằng hữu đương nhiên cũng có khi đánh đến ngươi chết ta sống. Nhưng bất kể trong tương lai tình thế phát triển ra sao, Từ Tử Lăng vĩnh viễn là người bạn tốt nhất của Lý Thế Dân ta.



Từ Tử Lăng chấn khởi tinh thần nói:



- Hy vọng ngày đó sẽ không bao giờ đến. Giờ ta phải lập tức lên đường đến Ba Thục, Thế Dân huynh nên hiểu người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết. Chỉ cần thấy những việc mình làm là vì thiên hạ thương sinh thì người khác nhìn nhận thế nào cũng không cần lý tới.



Lý Thế Dân từ tốn đáp:



- Ta sẽ ghi nhớ lời đề tỉnh của Tử Lăng vào lòng. Hy vọng lão Thiên gia mở cho một mặt lưới, đừng bắt chúng ta phải dùng đao kiếm gặp nhau trên chiến trường.



Từ Tử Lăng trầm giọng hỏi:



- Thế Dân huynh không trách ta quay lưng lại với mình sao?



Vươn tay nắm chặt lấy vai gã, Lý Thế Dân lắc đầu đáp:



- Hoàn toàn không! Thật ra, cho tới tận giờ phút này, Tử Lăng vẫn ưu ái giúp đỡ Lý Thế Dân ta rất nhiều. Nội tình ra sao thì trong lòng chúng ta đều hiểu. Điều ngươi hướng tới không phải Lý Thế Dân, cũng chẳng phải Khấu Trọng, mà là thiên hạ thương sinh. Nếu không hiểu rõ điểm này thì ta sao xứng làm bằng hữu của ngươi được. Chỉ tiếc là Lý Thế dân này xuất thân thế tộc, từ nhỏ đã mang trong đầu tư tưởng thâm căn cố đế lúc nào cũng coi bản tộc là trên hết. Ta không thể quay đầu lại đối phó với gia tộc của mình, chỉ có thể tìm cách mà thay đổi nó. Chia tay ở đây, không biết có còn cơ hội gặp gỡ nói chuyện thẳng thắn như thế này nữa không. Tử Lăng bảo trọng!



Từ Tử Lăng đưa tay vỗ vai hắn, đoạn thúc ngựa chạy xuống chân đồi phi thẳng về phía Nam.



(