Đại Đường Song Long Truyện

Chương 638 : Khách đến từ Lạc Dương

Ngày đăng: 13:20 19/04/20


Tả Hiếu Hữu dẫn thủ hạ quay về Chung Ly. Lý Tử Thông tuy không nghi ngờ, nhưng vì thuỷ sư của hắn gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, tổn thất nghiêm trọng nên trách mắng Tả Hiếu Hữu thậm tệ, giáng họ Tả từ Đại tướng quân xuống còn Tướng quân. Điều đó khiến Tả Hiếu Hữu ôm đầy một bụng oan ức, lòng càng hướng về Khấu Trọng.



Mười ngày sau, Khấu Trọng chia quân làm hai đường, từ Đông Hải và Lương Đô xuất phát.



Một vạn đại quân từ Đông Hải ngồi trên bốn chục chiến thuyền theo đường biển tiến thẳng tới Giang Đô. Thống lĩnh cánh quân này là Tuyên Vĩnh, Trần Trường Lâm, Cao Chiếm Đạo, Ngưu Phụng Nghĩa, Tra Kiệt.



Một cánh quân khác theo hai đường thuỷ bộ Vận Hà xuôi Nam. Binh lực đạt tám ngàn người, gồm cả những chiếc Phi Luân thuyền đã làm Lý Tử Thông kinh hồn táng đởm.



Lý Tử Thông nghe tin tức đó giật mình kinh hãi, vội vã dẫn hai vạn quân thủ hạ rời khỏi Chung Ly để quay về phòng thủ Giang Đô. Chung Ly vẫn do Tả Hiếu Hữu trấn thủ, Cao Bưu do một đại tướng khác của Lý Tử Thông là Tần Siêu Văn chủ trì. Sáu mươi chiến thuyền còn lại tập trung hết về Giang Đô để ứng phó với cánh Thiếu Soái quân từ Đông Hải tới.



Thực ra, lúc này binh lực Chung Ly và Cao Bưu vẫn không thể xem thường được. Mỗi nơi đều có tới trên vạn người, có thể hỗ ứng lẫn nhau, đủ sức ngăn cản cánh quân xuôi Nam tiến đánh Giang Đô của Khấu Trọng. Về mặt chiến lược, Lý Tử Thông không hề sai lầm. Chỉ cần hắn có thể đánh bại thuỷ sư Thiếu Soái quân viễn chinh từ Đông Hải tới thì có thể hội sư ngược Bắc nghênh chiến Khấu Trọng và Từ Tử Lăng.



Nào ngờ, Tả Hiếu Hữu mở cửa thành nghênh tiếp Khấu Trọng, khiến Tần Siêu Văn ở Cao Bưu kinh hãi không dám xuất chiến. Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Bốc Thiên Chí và Trần Lão Mưu đưa hai mươi bốn chiếc Phi Luân thuyền thẳng tiến vào Hoài Thuỷ, qua Vận Hà tiến tới Giang Đô, cùng với thuỷ sư Thiếu Soái quân từ Đông Hải tới giáp kích thủy sư Giang Đô. Ở cửa sông Trường Giang, Khấu Trọng một lần nữa đánh bại Lý Tử Thông, làm số thuỷ sư thuyền còn sót lại của hắn ta bị tiêu diệt hoàn toàn.



Tổng binh lực quân Ngô phòng thủ Giang Đô và Duyên Lăng ở bờ bên kia khoảng bốn vạn người, thực lực vẫn hơn Thiếu Soái quân. Khấu Trọng tuyệt không tham công, sau khi cùng với đại quân của Tuyên Vĩnh hội hợp liền theo Vận Hà ngược Bắc tiến tới Cao Bưu, đi qua Giang Đô nhưng không tấn công. Tần Siêu Văn biết đại thế đã mất, bản thân hắn lại rất tôn kính tác phong của Khấu Trọng, vả lại cũng khiếp phục uy thế và binh pháp của gã nên đã dâng thành đầu hàng.



Tới lúc này, Chung Ly, Cao Bưu hai trọng trấn quân sự quan trọng của quân Ngô ở phía Bắc và hơn mười toà thành xung quanh đã rơi vào tay Khấu Trọng. Binh lực Thiếu Soái quân lên tới tới năm vạn người, thanh uy càng vang dội.



Khấu Trọng tiếp thu đề nghị của Hư Hành Chi, đưa Tần Siêu Văn và một nửa quân lính thủ hạ của hắn cùng gia đình già trẻ lớn bé đồng thời chuyển tới các thành ở Đông Hải quận. Cao Bưu do Tuyên Vĩnh và năm ngàn Thiếu Soái quân trấn thủ, phối hợp với Phi Luân thuyền của Bốc Thiên Chí, khống chế toàn bộ hai tuyến đường sông lớn là Vận Hà, Hoài Thuỷ.



Hai chỗ còn khuyết trong Bát trấn đại tướng của Thiếu Soái quân do Dương Công Khanh và Tả Hiếu Hữu bổ sung vào. Sau đó lại tăng thêm hai trấn tướng nữa là Tần Siêu Văn và Lạc Kỳ Phi, trở thành Thập trấn đại tướng. Thứ tự sắp xếp là Dương Công Khanh đứng đầu, tiếp đó là Tuyên Vĩnh, Bốc Thiên Chí, Cao Chiếm Đạo, Trần Trường Lâm, Bạch Văn Nguyên, Tiêu Hoành Tiến, Tả Hiếu Hữu, Tần Siêu Văn và Lạc Kỳ Phi.



Vì có biểu hiện xuất sắc nên Ngưu Phụng Nghĩa và Tra Kiệt cũng được thăng chức. Ngưu Phụng Nghĩa trở thành Binh Bộ đốc giám của Lục Bộ đốc giám. Tra Kiệt giữ chức Hình Bộ đốc giám, chia sẻ chức vị vốn do Hư Hành Chi kiêm nhiệm.



Hư Hành Chi ngoài phụ trách Lại Bộ và Hình Bộ, còn được phong làm Quân sư hàng đầu của Thiếu Soái quân, có thể lĩnh quân xuất chinh.



Nhân y có biểu hiện xuất sắc hơn người về tài năng quân sự trong chiến dịch ở khe núi Vận Hà nên mọi người đều tâm phục khẩu phục, không có dị nghị gì đối với sự sắp xếp này.



Nhậm Mị Mị và Trần Lão Mưu vẫn chia nhau giữ chức đứng đầu Hộ, Công hai bộ.



Tổ chức của Thiếu Soái quân càng lúc càng nghiêm chỉnh, tướng sỹ bên dưới đều được thăng thưởng nên sỹ khí vốn đã rất cao càng được khích lệ hơn.



Khấu Trọng cũng tiếp thu đề nghị luận công ban thưởng của Hư Hành Chi. Do quốc khố sung túc nên toàn quân từ trên xuống dưới đều được khen thưởng.



Sau khi an bài tất cả xong xuôi, Khấu Trọng dẫn quân trở lại Lương Đô. Lúc này, tin Hổ Lao thất hãm cũng truyền tới. Vương Huyền Ứng khiếp đảm, không đánh đã chạy, coi như hắn hai tay dâng Hổ Lao cho Lý Thế Tích, chạy về Lạc Dương.



Khấu Trọng biết thời biết thế, một khi Lạc Dương thất thủ, đại quân Lý Thế Dân xuôi Đông, với chiến lược siêu phàm của Lý Thế Dân và sự tấn công bằng nhiều hướng của các mãnh tướng nhiều như mây cùng với quân đội tinh nhuệ của nhà Đường, Thiếu Soái quân bề ngoài thanh thế cực thịnh lúc này của gã cũng chỉ còn cách chờ chết, tuyệt không thể chống chọi đến mùa xuân hoa nở sang năm được.



Cách duy nhất để giải cứu là nhanh chân một bước đánh chiếm được Giang Đô. Khi cần thì rút lui về phương Nam. Chỉ cần có thể giữ vững hai trấn Chung Ly và Cao Bưu thì có thể bảo vệ Giang Đô không bị mất.



Một mặt, gã sai Tuyên Vĩnh và Tả Hiếu Hữu tăng cường phòng thủ Cao Bưu và Chung Ly, xây dựng bảo trại ở những nơi hiểm yếu bên bờ sông. Gã cũng đầu tư nhân lực, vật tư để xây dựng chiến thuyền, tăng số Phi Luân thuyền để tăng cường sức chiến đấu của thuỷ sư. Mặt khác, Khấu Trọng cũng khẩn trương chuẩn bị để công hãm Giang Đô.



Uy thế quân đội bây giờ không như trước nữa. Quế Tích Lương và Hạnh Dung cuối cùng cũng thuyết phục được các lãnh tụ khác của Trúc Hoa bang toàn lực giúp đỡ Thiếu Soái quân, làm mạng lưới tình báo của Lạc Kỳ Phi mở rộng ra tới phía đông Trường Giang và các địa phương Giang Nam.



---oOo---



Ngày hôm đó, Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Hư Hành Chi, Lạc Kỳ Phi, Cao Chiếm Đạo, Trần Lão Mưu, Nhậm Mị Mị, Bạch Văn Nguyên, Tiêu Hoành Tiến tập trung trong phòng nghị sự của Thiếu Soái phủ để nghiên cứu hành động tấn công Giang Đô.




- Ta không biết. Lý tiểu tử là người duy nhất trên thế gian này có thể làm ta mất hết lòng tin. Bất kể là ngươi nghĩ chu đáo thế nào đi nữa, một nước cờ của hắn có thể ăn hết tất cả những gì ngươi có trong tay. Ài! Có một việc ta chưa nói cho ngươi biết. Ngọc Trí đến giờ vẫn không bỏ qua cho ta.



Từ Tử Lăng ngạc nhiên.



Khấu Trọng lộ thần sắc mất mát, không muốn nói tới nữa. Gã chán nản thốt lên:



- Nếu sự tình phát triển đến mức đó thì Lăng thiếu gia sau khi giải tán Thiếu Soái quân nên đến nơi Thạch Thanh Tuyền ẩn cư, bồi bạn với nàng cho tới cuối đời, không cần hỏi tới bất kỳ chuyện gì của thế nhân nữa. Con mẹ nó! Cái gì mà Thạch Chi Hiên, Ma môn Lưỡng phái Lục đạo, Hương Ngọc Sơn, Trì Sanh Xuân, Đại Minh tôn giáo, Đoạn Ngọc Thành… không cần lý tới nữa. Ài! Điều duy nhất ta không thể yên tâm là tiểu Lăng Trọng. Nhưng Đại tiểu thư sẽ nuôi dạy nó tốt thôi. Một ngày còn có Từ Tử Lăng ngươi thì không một ai dám làm thương tổn tới nó.



Từ Tử Lăng thở dài:



- Tại sao ngươi lại biến thành như gà trống bại trận thế? Không cần nói những lời buồn bã đó được không?



Khấu Trọng cười khan một tiếng, rồi lại chán nản thốt:



- Ta vì nhớ tới Trí Trí, bỗng có cảm giác tâm tàn ý lạnh. Thầm nghĩ chết đi cũng tốt, như thế thì tất cả cũng kết thúc.



Từ Tử Lăng ngạc nhiên:



- Nhìn bộ dạng ngươi thì có vẻ như ngươi thật lòng yêu nàng, muốn có nàng, vì thế nàng mới trở thành thương tổn và đả kích nghiêm trọng như thế đối với ngươi.



Khấu Trọng nhăn nhó cười đáp:



- Còn phải nói nữa ư? Những ngày này ta mới thực sự hối hận đã đi tranh đoạt con bà nó thiên hạ này. Tại sao không theo đuổi để giành được nàng mà không hề bị công lợi trói buộc như thế này. Hàng đêm, ôm tấm thân thơm tho ngà ngọc của nàng mà ngủ; đùa giỡn nàng, để nàng đùa giỡn ta, sống con mẹ nó cuộc sống hạnh phúc chỉ làm uyên ương không làm tiên. Không bị nàng oán hận cả đời như bây giờ. Thê thảm nhất là trước mặt thủ hạ ta lại phải giả vờ ra bộ dạng kiên cường vô địch. Thực ra, ta còn rõ hơn ai hết là chúng ta không thể chống chọi được đến mùa xuân hoa nở sang năm. Nếu không có ngươi kịp thời trở lại thì đến Lý Tử Thông và Hương Ngọc Sơn ta cũng không đấu lại rồi.



Hơn ai hết, Từ Tử Lăng hiểu tâm sự Khấu Trọng. Đây chỉ là do tình cảm phát tiết nhất thời chứ không phải gã đã mất hết đấu chí. Từ Tử Lăng cười khổ:



- Mau triệu tập thủ hạ đến mở hội nghị đi. Ngươi sẽ mau phục hồi thôi.



Khấu Trọng hít sâu một hơi, loạng choạng đứng lên nói:



- Nói thật thì ta bị tình hình người chết đầy đường do Huyền Thứ miêu tả làm cho sợ hãi. Ài! Bạt tiểu tử rốt cuộc là đến chỗ nào rồi? Ta cần một người kiên cường như hắn ở bên cạnh để cùng nhau tử thủ Lạc Dương.



Từ Tử Lăng để gã vịn vào vai mình, hỏi:



- Có trở lại phòng hội nghị không?



Khấu Trọng đáp:



- Đi đâu cũng được! Ài! Ngươi không biết khi Trí Trí nói với ta những lời tuyệt tình, ta thê thảm tới mức nào đâu. Đến giờ phút đó, ta mới ý thức sâu sắc được rằng sai lầm mà mình đã mắc phải nghiêm trọng đến mức nào. Lại biết rõ dù miệng mình có nở hoa sen thì cũng không thể làm nàng thay đổi suy nghĩ đối với ta. Ta cảm thấy vô cùng cô đơn. Tối hôm đó, cả đêm ta trăn trở trên giường. Hổ thẹn, tự trách và hối hận dày vò ta, giống như bị Bất Tử Ấn pháp của Thạch Chi Hiên đánh vào, trốn không được mà đỡ không xong. Ngươi có thể dẫn ta tới chỗ nào không có ai để cho ta khóc một trận có được không?



Từ Tử Lăng điềm đạm nói:



- Thiếu Soái! Xin lỗi. Thời gian không nhiều. Sáng mai ngươi phải tới Lạc Dương rồi. Giờ là lúc ngươi phải điều binh khiển tướng.



(