Đại Đường Song Long Truyện
Chương 639 : Ám độ Trần Thương
Ngày đăng: 13:20 19/04/20
Từ Tử Lăng đứng trên đỉnh một ngọn đồi nhỏ bên bờ Vận Hà, không xa phía sau là Lương Đô. Bầu trời đầy sao, Vạn Lý Ban đang gặm cỏ gần đó.
Khấu Trọng vẫn đang ở trong thành chủ trì các hội nghị quân sự liên tiếp, dùng hết khả năng để an bài thoả đáng mọi chuyện trước khi lên đường vào sáng mai. Sau khi tham gia hội nghị nghiên cứu toàn thể hành động, Từ Tử Lăng cưỡi Vạn Lý Ban rời thành đến chỗ này nghỉ ngơi, hưởng thụ cảm giác yên tĩnh hoà bình một mình.
Gã nghĩ đến Sư Phi Huyên. Mỹ nữ đẹp như tiên đó sẽ nhìn gã thế nào? Hiện giờ, gã đã hoà nhập vào đại nghiệp tranh bá thiên hạ của Khấu Trọng. Nếu như có thể lựa chọn thì gã nhất định không muốn làm vậy vì điều đó tuyệt không phù hợp với tính cách như nhàn vân dã hạc, không muốn đấu đá với người của gã. Nhưng do tình huynh đệ thâm sâu với Khấu Trọng, vì hạnh phúc của trăm họ trong thiên hạ, gã không thể tụ thủ bàng quan.
Ở một chừng mực nào đó, gã cũng có điểm thất vọng đối với Lý Thế Dân. Gã không đồng ý nhất với thái độ coi gia tộc lên hàng đầu của hắn. Nếu Lý Thế Dân có thể chấp nhận quay đầu lại phản đối gia tộc đã bị Ma môn và người Đột Quyết gặm nhấm của hắn thì gã sẽ hết sức thuyết phục Khấu Trọng ủng hộ Lý Thế Dân. Tiếc là không được như mong muốn. Lý Thế Dân biểu lộ lòng trung thành với gia tộc, lại nhất định không buông tha cho Khấu Trọng, những điều đó khiến gã không còn lựa chọn nào khác.
Sư Phi Huyên có thể hiểu gã không?
Giờ Thạch Thanh Tuyền chắc đã tới nơi ở mới của nàng gần Dạ Đế miếu, bắt đầu một cuộc sống ẩn cư mới. Gã khao khát có thể buông bỏ tất cả, tới đó bầu bạn với nàng biết bao. Nếu nàng vẫn cự tuyệt, gã sẽ tuyệt không trách nàng mà chỉ trách tạo hoá trêu ngươi. Nếu Thanh Tuyền lựa chọn cuộc sống độc thân thì gã chỉ đành phải tôn trọng lựa chọn của nàng.
Vừa nãy, khi Khấu Trọng để lộ sự yếu đuối của gã, Từ Tử Lăng không những đồng tình mà còn thông cảm với gã. Áp lực của chiến tranh thực đáng sợ vì nó liên quan đến mọi giai tầng trong xã hội, trong đó đại đa số là bá tánh bình dân vô tội. Bất cứ quyết định nào của người lãnh tụ đều có thể gây ra những thương tổn không nhỏ đối với họ. Đúng như Khấu Trọng đã nói, chiến tranh là nơi tàn khốc, chỉ xem xem ai tổn thương nghiêm trọng hơn, ai không thể chịu đựng nổi.
Tình hình đáng sợ liên quan đến Lạc Dương do Vương Huyền Thứ miêu tả là việc mà người bình thường không muốn nghe đến, không muốn nhìn thấy. Khấu Trọng lại bị bức bách phải đối diện với tất cả những thứ đó.
Nơi Thạch Thanh Tuyền ẩn cư có thể là chốn an lành duy nhất, chỗ tỵ nạn duy nhất của gã. Nhưng gã lại phải lưu lại nơi ô uế, tham gia cuộc chiến tranh tàn khốc nếu không giết người thì bị người giết này.
---oOo---
Tiếng vó ngựa tiến lại gần. Từ Tử Lăng không cần quay đầu lại nhìn cũng biết là tiếng chân Thiên Lý Mộng.
Trên trời vang lên tiếng xé gió. Vô Danh hạ xuống đầu vai gã. Con liệp ưng khôn ngoan này, ngoài Khấu Trọng, cũng nghe mệnh lệnh của gã.
Từ Tử Lăng khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại trên lưng Vô Danh. Khấu Trọng đến bên gã, hưng phấn nói:
- Hảo tiểu tử! Lại dám trốn đến đây hưởng phúc. Ta thật là thảm quá! Hội nghị nhiều đến nỗi tối tăm đầu óc, cuối buổi thì ta chẳng còn biết mình đang nói gì nữa.
Từ Tử Lăng hít sâu một hơi luồng gió mát mẻ thổi tới, hỏi:
- Có quyết định quan trọng gì không?
Khấu Trọng đáp:
- Việc giả vờ tấn công Giang Đô do Tuyên Vĩnh phụ trách.
Từ Tử Lăng ngạc nhiên:
- Không dùng ta sao?
Khấu Trọng đáp:
- Giết gà cần gì dùng dao mổ trâu? Sáng sớm mai, Thiếu Soái quân của chúng ta bắt đầu huy động quân đội, tập kết thuỷ sư và quân dã chiến ở Cao Bưu, chuẩn bị công cụ đánh thành. Đó gọi là dương đông kích tây. Trong lúc không biết hư thực của quân ta, nói không chừng Lý Tử Thông sẽ như chúng ta dự đoán, chuyển hết lương thực và binh lính ở Duyên Lăng về Giang Đô. Chúng ta có thể lấy được Duyên Lăng. Việc này không cần đánh đấm, mà chỉ là một lần thực tập điều binh khiển tướng nữa của chúng ta, để Tuyên Vĩnh có thêm cơ hội chỉ huy tác chiến hai cánh thuỷ, lục Thiếu Soái quân.
Từ Tử Lăng nhíu mày hỏi:
- Vậy ta làm gì? Phải chăng muốn ta theo ngươi đến Lạc Dương?
Khấu Trọng cười đáp:
- Ta sao lại không biết đến tình huynh đệ vậy chứ? Đã biết ngươi không muốn chính diện giao phong với Lý tiểu tử mà vẫn bức bách ngươi phải đến đánh sống đánh chết với hắn?
Từ Tử Lăng trách:
- Tình cảm của ngươi dao động quả là lớn. Mới rồi còn như một người đã mất hết đấu chí. Giờ lại có bộ dạng đắc ý thoả mãn như đã nắm chắc thắng lợi thế.
- Chúng ta đã tránh được tai mắt của địch nhân rồi thì bọn chúng có lơi lỏng đề phòng cũng là chuyện đương nhiên thôi mà!
Từ Tử Lăng nói:
- Huyền Thứ công tử lần này đến Lương Đô phải chăng đã gặp một phen nguy hiểm?
Vương Huyền Thứ ngây người, gật đầu đáp:
- Chúng ta nhân lúc quân Đường chưa bố trí vây hãm xong xuôi, lợi dụng đêm tối đột vây mà chạy, dùng mã khoái để cắt đuôi truy binh. Quá trình đó quả là vô cùng nguy hiểm.
Khấu Trọng vỗ đùi nói:
- Ta hiểu ý tứ Lăng thiếu gia rồi. Với tài trí của mình, Lý Thế Dân tất đoán được Lạc Dương sẽ cầu viện Thiếu Soái quân của ta nên ít nhiều phải tăng cường trinh sát dải đất này. Chúng ta bằng vào Vô Danh trên cao quan sát mà tránh được tai mắt đối phương, nhưng chúng ta không thể tránh được việc địch nhân nhìn dấu chân ngựa mà truy tìm. Lý Thế Dân cũng dựa vào đó mà phán đoán ra lộ tuyến và thời gian chúng ta tới Lạc Dương. Đợi khi chúng ta binh tướng mệt mỏi, lại sắp thấy thành công sẽ đánh một kích trí mạng. Y Thuỷ hoàn toàn yên tĩnh là do Lý Thế Dân không muốn đả thảo kinh xà.
Dương Công Khanh biến sắc:
- Nếu Tử Lăng đoán không sai thì lúc qua sông sẽ là thời khắc nguy hiểm nhất.
Vương Huyền Thứ mất cả hồn vía hỏi:
- Vậy làm thế nào đây?
Hai mắt Khấu Trọng sáng như điện, chậm rãi nói:
- Phương pháp duy nhất là tìm ra toán quân đột kích của địch trước, với thế lôi đình vạn quân đánh tan chúng. Nếu ta đoán không sai thì địch nhân đang ẩn thân ở chỗ nào đó trên thượng du. Vô Danh có thể dễ dàng tìm được vị trí của chúng. Việc này do ta và Tử Lăng thực hiện. Bọn ta men theo sông tìm kiếm chắc sẽ có phát hiện.
Từ Tử Lăng nói:
- Chậm đã! Nhìn Vô Danh kìa!
Hai người ngửa mặt lên nhìn. Vô Danh đang bay múa, chứng tỏ từ thượng du có người tiến lại gần họ.
Khấu Trọng gãi đầu hỏi:
- Thế thì không hợp lý. Quân Đường sao lại đường hoàng đến đánh như thế?
Một lát sau, phía thượng du thấp thoáng có tiếng vó ngựa truyền tới, mau chóng lại gần.
Khấu Trọng nhíu mày:
- Chỉ có một người. Ồ!
Rồi gã vỗ ngựa vọt ra khỏi rừng, chạy về phía thượng du.
Dương Công Khanh và Vương Huyền Thứ nhìn nhau, không hiểu là chuyện gì.
Từ Tử Lăng cũng lộ vẻ vui mừng, cười nói:
- Không cần lo lắng, là người mình.
Nói xong, gã cũng giục ngựa đuổi theo Khấu Trọng.
(