Đại Đường Song Long Truyện
Chương 642 : Tìm đường sống trên dòng Lạc Thủy
Ngày đăng: 13:20 19/04/20
Đại Đường Song Long Truyện
Cửa chắn kèn kẹt nhấc lên. Khi vừa đủ cho chiếc bè gỗ lọt qua, Từ Tử Lăng phụ trách chèo bè vận kình tụ vào mái chèo, dùng lực khua mạnh một nhát. Phía đuôi ào lên một cột nước tung toé, bè gỗ xuôi theo dòng nước vọt qua cửa chắn nhanh như ngựa phi, lọt vào bóng đêm mênh mông bên ngoài thành.
Hai bờ sông tối đen, dường như hoàn toàn không có địch nhân. Nhưng ba người biết mười hai vạn đại quân vây thành của Lý Thế Dân đã bố trí phòng vệ nhiều lớp ở những nơi đất cao và những chỗ hiểm yếu của các con sông. Bất kể bọn họ đột vây theo hướng nào thì khó mà thoát khỏi tai mắt bọn chúng. Chỉ cần bị bất kỳ đội quân Đường nào níu chân, tiếp đó Lý Thế Dân thân chinh dẫn cao thủ tới tiếp viện thì bọn họ chỉ có chiến đấu đến kiệt lực mà chết, không còn khả năng nào khác.
Mấu chốt thành bại ở chỗ bên nào nhanh hơn.
Lạc Thuỷ là con sông thông thẳng tới Đại Hà, rộng nhất trong số các con sông chảy qua Lạc Dương. Theo Lạc Thuỷ vượt cửa quan là phương pháp đột vây trực tiếp, mau lẹ và thoả đáng nhất mà họ có thể nghĩ ra. Lý tưởng nhất, đương nhiên là có thể đi thẳng tới Đại Hà, lên bờ bắc. Dù có bị chặn đường thì vẫn có thể bỏ bè lên bờ, quyền chủ động vẫn nằm trong tay bọn họ, cơ hội đột phá vòng vây thành công vẫn rất lớn.
Xa xa phía trước có tiếng tù và nổi lên. Bốn mặt tám phương đều có tiếng vó ngựa vọng lại, đủ biết địch nhân đã sinh lòng cảnh giác, có những phản ứng điều động quân mã các nơi.
Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn đứng sừng sững giữa bè, dưới chân để ba thùng tên, ba chiếc thiết thuẫn. Gió đêm thổi mạnh làm y phục dạ hành của ba người bay phần phật, dán sát vào người.
Từ Tử Lăng trong lòng không kinh không sợ, toàn lực chèo bè, cố gắng chạy được càng xa càng tốt.
Trên không mây đen dày đặc, không thấy một ánh trăng sao. Khí trời vẫn chưa tốt hơn.
Khấu Trọng ung dung cười nói:
- Ngươi đoán xem thứ chúng ta gặp phải đầu tiên là cái gì? Ví dụ như một chiếc lưới lớn ngăn sông, dây sắt chặn sông hay là thuỷ sư thuyền của quân Đường?
Bạt Phong Hàn cười nhẹ:
- Lạc Dương là nơi tám sông tụ hội, hình thế sông núi phức tạp. Lý Thế Dân căn bản không thể dự đoán được lộ tuyến đột vây của bọn ta. Hắn càng không thể nghĩ ra được rằng tối nay bọn ta lên đường, ta dám khẳng định hiện giờ hắn đang luống cuống chân tay.
Khấu Trọng nhìn những bọt nước bắn tung lên trước mũi bè, trong lòng thầm khen Loa Hoàn chân khí của Từ Tử Lăng thâm hậu khôn lường, vô cùng vô tận. Gã trả lời:
- Khấu Trọng ta có thể đánh giá thấp bất kỳ ai, nhưng tuyệt không dám đánh giá thấp Lý Thế Dân. Phương pháp phong toả đường sông có thể phức tạp, cũng có thể đơn giản. Ví dụ như bố trí mấy chục chiếc máy bắn đá hai bên bờ, lại tăng cường thêm cung tiễn thủ thì bọn ta chỉ còn cách bỏ thuyền lên bờ.
Từ Tử Lăng ở phía sau khẽ quát:
- Cẩn thận bờ bên trái!
Bè gỗ lạng sang bờ phải. Bên bờ trái tiếng vó ngựa vang trời. Gần trăm kỵ sĩ men theo bờ sông đuổi đến, giương cung lắp tên nhưng bắn không trúng đích vì bè gỗ đã tránh sang bờ phải nơi tầm bắn tên không tới. Những mũi tên hết lực rơi xuống mặt nước cách bè gỗ hơn trượng.
Bè gỗ kéo theo một đám sóng nước cao phía đuôi, lao vùn vụt sát bờ sông như đang lướt trên mặt nước, lướt qua từng khúc quanh của con sông, đua tốc độ với kỵ binh địch bên bờ trái. Tình thế vô cùng căng thẳng.
Hai người Khấu, Bạt đồng thời lấy cung ra. Khấu Trọng cười nói:
- Chỉ bờ trái có địch, bờ phải không người. Ý tứ của Lý Thế Dân là định dụ bọn ta lên bờ phải. Con mẹ nó! Lão tử sẽ không trúng kế của hắn.
Bạt Phong Hàn gật đầu đồng ý:
Bạt Phong Hàn cười nhẹ:
- Nếu cứ thế này mà chạy thẳng được tới Đại Hà thì ngày mai chúng ta đã có thể đi bái phỏng Đậu Kiến Đức với tâm tình du sơn ngoạn thuỷ rồi.
Từ Tử Lăng ngửa mặt nhìn trời, giật mình thốt:
- Bọn ta tính toán trăm bề, nhưng vẫn tính sót mất một điểm. Đó là tử địch của chúng ta không chỉ là quân Đại Đường mà còn có bằng hữu cũ là Khang Sao Lợi nữa.
Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn nghe thế cũng ngửa mặt nhìn lên, lập tức biến sắc.
Một chấm đen đang bay lượn trên không cách Lạc Thuỷ sáu, bảy chục trượng. Chính là một con liệp ưng.
Khấu Trọng cười khổ:
- Nếu pháp nhãn của ta không sai thì đó chính là con súc sinh lông dẹt của Khang Sao Lợi. Ài! Con mẹ nó! Đây gọi là cơn sóng này chưa dứt, cơn sóng khác đã ập tới. Kẻ đang truy sát chúng ta chính là Lý Nguyên Cát. Tên tiểu tử này lần trước bị chúng ta đùa giỡn trong lòng bàn tay, không còn chút mặt mũi trước mặt Lý Uyên nên tối nay hắn muốn lấy lại thể diện đây mà.
Từ Tử Lăng lắc đầu:
- Cứ xem khí thế điều động quân vừa qua thì người chủ trì đại cuộc chính là Lý Thế Dân, Lý Nguyên Cát chỉ là phó thủ của hắn. Chúng lại huy động toàn lực. Như vậy, đoạn đường này tuyệt không dễ đi đâu.
Bạt Phong Hàn gạt đi:
- Bọn ta bỏ bè rồi trở lại bè, đốt cháy chiến thuyền địch đã hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của chúng. Chỉ cần thay nhau toàn lực chèo bè thì cho dù bọn chúng biết vị trí của chúng ta, nhưng trước khi đuổi kịp thì chúng ta đã tới Hoàng Hà rồi. Có gì mà phải lo lắng thế? Ồ!
Nói chưa dứt lời, đáy bè vọng lên âm thanh sắc nhọn bị ma sát và đứt đoạn kinh tâm động phách, rất khó nghe. Bè gỗ dường như đâm phải những vật cứng rắn sắc nhọn nào đó dưới lòng sông.
Ba gã trong lúc không đề phòng đều trợn mắt ngây người. Khấu Trọng kinh hãi hô lớn:
- Là tiêm mộc trận. Mau chạy!
Ba gã phóng vọt khỏi bè gỗ. Khi nhìn rõ mấy chục trượng dưới lòng sông cắm đầy những cây gỗ dài đầu vót nhọn thì bè gỗ đã vỡ tan. Thuẫn bài cũng chìm xuống lòng sông. Chiếc bè gỗ được kết rất chắc chắn trong nháy mắt đã biến mất.
Ba gã hạ mình xuống bờ trái. Nhìn sang phía Tây, Lạc Dương đã biến thành một quầng sáng mờ mờ nhỏ như lòng bàn tay. Hai đội kỵ binh mỗi đội hơn ngàn người đang men theo hai bờ Lạc Thuỷ phóng tới, cách bọn gã không tới một dặm.
Bạt Phong Hàn chỉ về cánh rừng già trên vùng đồi núi cách chỗ bọn gã khoảng năm dặm, nói:
- Đó là chỗ tỵ nạn của chúng ta.
Nói xong, hắn dẫn đầu phóng đi. Hai gã cũng vội bám sát theo sau.
(