Đại Đường Song Long Truyện
Chương 641 : Không còn đường lùi
Ngày đăng: 13:20 19/04/20
Vầng thái dương đã đi được hơn nửa đường. Cuối cùng, thành Lạc Dương hùng vĩ xuất hiện ở hướng Bắc phía trước.
Khấu Trọng ra lệnh cho đội vận lương tạm thời nghỉ ngơi. Gã cùng Dương Công Khanh, Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn chạy lên một chỗ cao quan sát tình hình bên ngoài thành Lạc Dương.
Dòng Y Thuỷ đang uốn lượn chảy phía bên trái họ về phía Lạc Dương, xuyên hẳn vào trong thành. Ba cửa thành Hậu Tái, Định Đỉnh và Trường Hạ ở hướng Nam đã đóng chặt. Bên ngoài thành, cách khoảng một dặm, quân Đường đang xây dựng mộc trại trên một ngọn đồi. Nhưng trại này rõ ràng mới xây xong chưa lâu, quy mô không lớn, chỉ có thể chứa được vài trăm người, không trở thành uy hiếp đối với bọn họ. Nhưng nếu họ muốn đánh phá mộc trại có sức phòng thủ mạnh mẽ đó cũng không dễ. Nếu lại khiến quân Đường tới cứu viện thì nói không chừng sẽ thất bại thảm hại. Vì vậy tình thế hiện tại là không ai làm gì được ai.
Khấu Trọng than:
- Nếu theo đúng kế hoạch thì lúc này Lăng thiếu gia sẽ dẫn Phi Vân kỵ trở về Trần Lưu, vận chuyển chuyến lương thực lần thứ hai. Nhưng giờ thì phương pháp đó rõ ràng không tiến hành được nữa.
Từ Tử Lăng gật đầu đồng ý. Trước tiên là Vô Danh bị đại bàng khắc chế, không thể phát huy tác dụng, vấn đề tiếp theo là nội gian. Đội hình vận lương hành động chậm chạp bất tiện, nếu hành tung bại lộ thì việc vận chuyển lương thực tới Lạc Dương không khác gì tự sát.
Bạt Phong Hàn ngạc nhiên thốt:
- Tử Lăng không theo bọn ta tới Lạc Dương sao?
Khấu Trọng đáp:
- Lăng thiếu gia trở về Lương Đô chủ trì đại cục. Ài! Việc cung ứng lương thực đó thật làm người ta đau đầu. Cứ theo như lời Huyền Thứ thì tuy rất nhiều người đã chạy khỏi Lạc Dương nhưng quân dân lưu lại trong thành vẫn vượt quá mười lăm vạn người. Những thứ chúng ta mang tới tối đa cũng chỉ đủ dùng một tháng.
Bạt Phong Hàn bật cười:
- Ngươi tính toán thế nào vậy? Năm trăm cỗ xe lừa, mỗi xe hai lừa kéo, tổng cộng là một ngàn con lừa to khoẻ. Mỗi ngày giết một trăm con thì có thể đủ ăn trong mười ngày. Sau khi giết lừa sẽ giết ngựa, kiểu gì cũng chống chọi được một tháng. Hơn nữa, Lạc Dương còn lương thực dự trữ có thể dùng được nửa tháng nữa. Vậy sẽ đủ thời gian để Đậu Kiến Đức đến giải vây rồi.
Từ Tử Lăng nghe xong lông tóc dựng ngược, gã và Khấu Trọng đưa mắt nhìn nhau. Khấu Trọng vỗ trán nói:
- Tại sao ta lại chưa từng nghĩ tới việc ăn thịt lừa nhỉ? Ài! Các chú lừa đáng yêu ơi! Thật không phải với các ngươi. Các ngươi đã khổ sở vận chuyển lương thảo cho ta, ta lại làm thịt các ngươi mà ăn nữa.
Bạt Phong Hàn lắc đầu cười khổ:
- Cho nên người Đột Quyết bọn ta mới nói người Hán các ngươi có cái tâm đàn bà, không đủ tàn nhẫn. Chiến tranh là thế, vì thắng lợi, có thể hy sinh bất cứ cái gì.
Hắn quay sang nói với Từ Tử Lăng:
- Tử Lăng theo bọn ta đến Lạc Dương đi! Sau khi giữ vững Lạc Dương, bọn ta sẽ đột phá trùng vây đến chỗ Đậu Kiến Đức cầu viện. Ba huynh đệ bọn ta kề vai tác chiến, đồng sinh đồng tử thật là thống khoái biết bao. Trong chiến tranh thì chỉ phân biệt hoặc địch hoặc ta, bất cứ tình cảm quỷ quái gì cũng không có tác dụng. Lý Thế Dân đại biểu cho Lý phiệt chứ không phải cho cá nhân hắn. Hắn đang đánh thiên hạ vì Lý Uyên và Lý Kiến Thành, hai người này chẳng có giao tình gì với ngươi cả. Trừ khi ngươi muốn để bọn chúng đến thống trị Trung Nguyên, nếu không thì phải lập tức hạ quyết tâm, thề phải dánh bại bọn chúng. Ta không phải là người giỏi dùng miệng lưỡi, mà chỉ nói những lời trong lòng ra thôi.
Khấu Trọng im lặng không nói gì.
Từ Tử Lăng ngưng thần nhìn toà đô thành vĩ đại đang lấp lánh dưới ánh mặt trời, trong lòng sóng gió nổi lên. Một quyết định lúc này sẽ đưa vận mạng của gã theo một phương hướng hoàn toàn khác. Gã phải làm sao đây?
Dương Công Khanh gật đầu nói:
- Phong Hàn nói đúng là sự thật rõ ràng. Nội bộ Lý phiệt đã bị Ma môn ăn sâu vào rồi. Lý Thế Dân chỉ là công cụ tác chiến, không còn năng lực tự chủ nữa.
Khấu Trọng cuối cùng cũng lên tiếng. Gã xoè tay ra cười khổ nói:
Khấu Trọng nghiêm trang nói:
- Ta đang nghe đây.
Từ Tử Lăng tiếp:
- Việc tương lai không ai biết được. Ta chỉ hy vọng việc gì ngươi cũng lấy hạnh phúc của trăm họ trong thiên hạ làm đầu, không nên như một người có dã tâm, cuối cùng lấy lợi ích bản thân làm trọng, bị quyền lực và danh vọng làm cho mê muội.
Khấu Trọng gật đầu:
- Những lời này, Khấu Trọng ta sẽ ghi sâu trong lòng, không bao giờ dám quên.
Từ Tử Lăng trầm xuống.
Khấu Trọng hỏi:
- Lăng thiếu gia hãy nghĩ giùm ta xem trong số những đầu lĩnh Thiếu Soái quân, ai là người đã bán đứng ta?
Từ Tử Lăng nhíu mày đáp:
- Người biết bọn ta vận lương đi Lạc Dương không ít. Bọn ta rất khó phân biệt ai là nội gian trong đó.
Khấu Trọng phân tích:
- Chỉ có nhân vật cỡ Thập trấn đại tướng và Đốc giám lục bộ, hoặc các tướng lĩnh cao cấp cỡ Trần Gia Phong, Tạ Giác, Cao Chi Minh, Chiêm Công Hiển mới biết rõ việc vận lương. Vì thế cũng không khó đoán lắm đâu.
Từ Tử Lăng trầm ngâm không nói gì.
Khấu Trọng lộ vẻ suy tư:
- Ngày chúng ta đánh lén Chung Ly, thiếu chút nữa đã rơi vào bẫy của địch nhân, ta đã nghi có nội gian. Ta còn cho là Tích Lương và tiểu Dung bán đứng bọn ta, sau đó mới biết là hiểu nhầm. Tên tiểu tử Hương Ngọc Sơn tuy có chút quỷ quyệt, nhưng chưa tới cảnh giới liệu sự như thần được. Vì thế chắc chắn lúc đó trong quân chúng ta có nội gian ngấm ngầm thông tin với hắn. Ài! Người đó là ai đây?
Từ Tử Lăng nói:
- Dương công và Ma Thường tuyệt không có vấn đề, có thể bỏ họ ra ngoài vòng hoài nghi. Chí thúc, Mưu lão, Chiếm Đạo, Phụng Nghĩa và tiểu Kiệt quan hệ sâu xa với bọn ta, nhiều lần cùng chung hoạn nạn cũng không có vấn đề. Tuyên Vĩnh và hai đại tướng thủ hạ của hắn là Cao Chí Minh, Chiêm Công Hiển xuất thân từ hệ thống của Trác Nhượng, chỉ xem họ trung thành không thay đổi với Đại tiểu thư là biết họ không phải là loại người đó. Chỉ còn lại Hư Hành Chi, Nhậm Mị Mị, Lạc Kỳ Phi, Trần Trường Lâm, Bạch Văn Nguyên, Tiêu Hoành Tiến, Trần Gia Phong và Tạ Giác. Trong lòng ngươi có hoài nghi ai không?
Khấu Trọng đáp:
- Ta thật không muốn hoài nghi bất cứ ai trong họ. Bọn ta và Hư Hành Chi tuy chỉ là bình thủy tương phùng, nhưng ta cảm thấy y là bậc trí giả có hoài bão cứu thế, sẽ không làm những chuyện vô sỉ. Trường Lâm huynh là người quân tử, hoài nghi hắn sẽ làm ta cảm thấy có tội. Về Bạch Văn Nguyên, bọn ta từng cứu mạng hắn, theo lý thì hắn sẽ không lấy oán báo ân. Tiêu Hoành Tiến từng cùng ta cùng chung sinh tử, lại là người chính trực, ta không nghi ngờ hắn là nội gian. Nhưng đối với Nhậm Mị Mị, Trần Gia Phong và Tạ Giác thì ta không có lòng tin như vậy. Nói cho cùng, họ từng là người của Bành Lương bang. Bành Lương bang luôn không có tiếng tốt, lại có quan hệ lằng nhằng với Ba Lăng bang. Ài! Việc này thật làm người ta đau đầu.
Bạt Phong Hàn xuất hiện ngoài cửa, điềm đạm nói:
- Các huynh đệ! Thời gian tu hành đến rồi!
(