Đại Đường Song Long Truyện

Chương 645 : Vượt qua Đại Hà

Ngày đăng: 13:20 19/04/20


Tỉnh Trung Nguyệt rời vỏ, tinh khí thần đang ngưng tụ cao độ và chân khí của Khấu Trọng như tập trung hết vào lưỡi đao, làm Tỉnh Trung Nguyệt như biến thành một bộ phận của cơ thể gã, có sinh mệnh và linh cảm, thông linh như thần.



Từ bên phải đánh tới là kiếm của Lý Nam Thiên, mâu của Sử Vạn Bảo, đao của Khang Sao Lợi, thương của Mai Tuần, kiếm của Phùng Lập Bản và đao kiếm của ba viên tướng không biết tên. Đám người này đều là cao thủ hạng nhất.



Mục tiêu tấn công của Lý Nam Thiên và Sử Vạn Bảo là Bạt Phong Hàn, muốn hắn ba mặt thụ địch mà thảm bại mất mạng. Sáu người còn lại công kích Khấu Trọng một cách mãnh liệt, mục đích là khiến gã không có cách nào phân thân bảo vệ mé phải cho Bạt Phong Hàn.



Đâm tới đầu tiên là Kim thương của Mai Tuần. Y là kẻ có võ công cao nhất nhì trong mấy người này. Chẳng biết có phải vì Tống Khuyết đánh chiếm đảo Hải Nam làm Mai Tuần nhà tan cửa nát hay không mà y tỏ ra vô cùng căm hận Khấu Trọng. Thương đó đâm tới với khí thế một đi không trở lại, chưa thắng chưa về, trở thành chỗ lợi hại nhất trong thế công của địch. Do nước lớn, thuyền bồng bềnh rất mạnh nên sự tấn công của bọn chúng có sức uy hiếp càng lớn.



Từ bên trái Mai Tuần, kiếm của Phùng Lập Bản theo một một góc độ xảo diệu chém xả xuống chỗ yếu hại trên vai Khấu Trọng. Chiêu này chỉ chậm hơn thế công của Mai Tuần một chút, khiến Khấu Trọng dù đỡ được thương của Mai Tuần thì cũng không tránh được kiếm của y.



Ba viên tướng còn lại không lao vào đánh giáp lá cà mà thừa cơ vòng ra sau lưng Khấu Trọng và Từ Tử Lăng để phát động tấn công chặn đường lùi của ba gã.



Với sự chênh lệch về thực lực giữa hai bên như vậy, trận chiến vừa mới bắt đầu cả ba đã rơi ngay vào thế khổ chiến liên miên không nghỉ.



Lần đầu tiên Khấu Trọng hiểu được trọn vẹn ý tứ những gì mà Tống Khuyết muốn truyền thụ. Đúng vào lúc sinh tử quan đầu này gã đã không cần dùng mắt để nhìn nữa, Tỉnh Trung Nguyệt chính là sự nối dài cảm quan của gã, là công cụ giết địch hữu hiệu nhất. Đao khí phát ra bao trùm toàn bộ địch nhân, mọi sự thay đổi về tốc độ cũng như kình khí của đối phương đều theo Tỉnh Trung Nguyệt truyền vào Linh Đài sáng láng của gã một cách rõ ràng và trọn vẹn, như thể gã nắm rõ trong lòng bàn tay sự tấn công hay thoái thủ của địch.



Đao theo ý đến, ý tuỳ đao đi, cuối cùng Khấu Trọng đã đạt tới cảnh giới Thiên Đao của Tống Khuyết. Người và đao là một chỉnh thể duy nhất không gì có thể tách rời, thần kỳ đến cực điểm.



Gã hiểu rõ nếu để một kiếm một mâu của Lý Nam Thiên và Sử Vạn Bảo có cơ hội tấn công, dưới sức ép từ ba mặt, Bạt Phong Hàn khẳng định sẽ tóe máu đương trường. Cho dù hắn chỉ bị thương chứ không chết thì năng lực tác chiến cũng giảm mạnh, dưới sự tấn công ồ ạt từ bốn phương tám hướng của địch, việc bại vong chỉ là vấn đề thời gian, không còn cơ may nào để hy vọng nữa. Nhưng nếu gã phân thân chống đỡ thế công của Lý Nam Thiên và Sử Vạn Bảo thì cũng khó tránh được tai kiếp dưới Kim thương của Mai Tuần.



Ngay tại ranh giới giữa sự sống và cái chết, Khấu Trọng lao vọt lên phía trước thoát khỏi sự uy hiếp của Phùng Lập Bản, sau đó trở tay chém ngược lại một đao vào ngọn thương đang không ngừng biến hóa của Mai Tuần, đồng thời miệng hô khẽ:



- Biến trận, lão Bạt lùi!



Trước mắt Bạt Phong Hàn tràn ngập đao quang kiếm ảnh. Hắn quát lớn một tiếng, Thâu Thiên kiếm trên tay trong nháy mắt đâm về phía trước bốn nhát, lần lượt đánh trúng Liệt Mã thương của Lý Nguyên Cát, Thái Hư kiếm của Bàng Ngọc, đao của La Sĩ Tín và trường kiếm của Lý Thế Tích. Bốn thứ binh khí đó vốn từ những góc độ khác nhau đánh tới với khí thế cực kỳ lợi hại, nhưng lúc này giống như tạo điều kiện cho Bạt Phong Hàn luyện kiếm vậy.



Nghe Khấu Trọng nói vậy, Bạt Phong Hàn thầm hiểu gã không thể trụ được trước sức tấn công như bài sơn đảo hải từ bên phải, trong khi đó bản thân mình do phải ngăn chặn thế công của bốn đại cao thủ từ mé trái và phía trước đánh tới nên đã dùng hết một lượt chân khí, nhất thời vẫn chưa kịp tái tạo. Hắn vội lùi lại giữa Khấu Trọng và Từ Tử Lăng rồi lướt về phía sau, mượn chút thời gian nhỏ nhoi đó đề tụ công lực, xoay người vung Thâu Thiên kiếm toàn lực đánh chặn ba viên tướng đang nhân cơ hội từ phía sau công tới.



Kình khí bùng lên. Đầu ngón tay Từ Tử Lăng điểm trúng đồng côn của Tiết Vạn Triệt, đồng thời chưởng trái vỗ trúng bảo kiếm của Lý Thần Thông, chuẩn xác đến mức không thể tin nổi.



Hai đại cao thủ bên địch cảm thấy binh khí trong tay bất chợt lâng lâng hư thoát không cách nào dụng lực được nữa. Phải mất một lát họ mới phát giác rằng một nửa lực đạo đã bị Từ Tử Lăng dùng thủ pháp xảo diệu tá lực hút mất, nửa còn lại bị đánh dạt ra. Khi cả hai kinh hãi lùi lại thì hai viên tướng kia lập tức thua thiệt nặng.



Nếu chỉ tính về công lực chiêu số thì Lý, Tiết hai người thực lực không kém Từ Tử Lăng bao nhiêu. Có điều cảnh giới tinh thần của gã lúc này lại vượt xa bọn họ đến mức nằm mơ cũng không tưởng nổi. Chính vì Từ Tử Lăng đã nắm được rõ ràng sự vận hành kình khí của đối phương nên mới có thể chớp lấy cơ hội dùng thủ pháp huyền ảo phá tan thế công lợi hại của họ. Đây chính là pháp môn vô thượng không sợ quần công của Thạch Chi Hiên. Ngay như Hứa Khai Sơn mà còn phải thảm bại huống hồ là Lý Thần Thông và Tiết Vạn Triệt thực lực kém hắn nhiều. Nếu không phải hai người bọn họ liên thủ tấn công, chỉ bằng một chiêu này Từ Tử Lăng đã có thể làm một người bị thương rồi.



Chân trái Từ Tử Lăng xuyên qua khoảng trống giữa song phủ đá thẳng vào giữa ngực viên tướng thứ nhất. Một tay gã chộp trúng ngay vào cây mâu đang công tới của viên tướng thứ hai rồi dồn Loa Hoàn kình ra.




Bạt Phong Hàn cười rộ đáp:



- Thiếu gì chỗ để chạy chứ?



Đúng lúc bọn chúng vào phòng khách lớn thì Bạt Phong Hàn, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng theo cửa sổ phía sau phi ra ngoài, lăn tròn trên bình đài lộ thiên sau cửa. Huyền Giáp thân binh đang giữ ở cuối thuyền và vọng đài trên cột buồm nhất tề bắn tên, kình tiễn bay vèo vèo.



Ba gã vội tung mình tà tà lướt lên cao tránh khỏi trận mưa tên rồi bám vào cánh buồm ở cuối thuyền. Chỉ thấy bên dưới toàn là địch nhân, cả ba nào dám dừng lại, lập tức mượn lực phóng về phía đuôi thuyền.



Lúc này chiến thuyền lớn đã di chuyển tới giữa sông, đuôi thuyền hướng về phía bờ Bắc, cách bờ khoảng hai chục trượng. Linh cơ máy động, Bạt Phong Hàn đột ngột quát lớn:



- Ta phụ trách nửa trước, các ngươi phụ trách nửa sau!



Hai gã vừa nghe đã lĩnh hội chủ ý của Bạt Phong Hàn, tinh thần phấn khởi vội vàng đáp ứng.



Đuôi thuyền là nơi binh lực địch yếu nhất. Một phần là do cao thủ chủ lực của đối phương chưa đuổi tới kịp, mặt khác do vừa nãy những vệ sỹ phòng thủ đã được phái đi tăng viện cho phía trước làm giảm thiểu binh lực tại đây.



Ba gã vừa hạ xuống sàn thuyền lập tức toàn lực xuất thủ, đánh giết mở đường máu chạy thẳng tới đuôi thuyền.



Lý Nguyên Cát dẫn quân tràn tới như thuỷ triều nhưng đã chậm một bước.



Bạt Phong Hàn đứng trên mạn thuyền, dồn công lực xuống hai chân đang co lại. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đề khí khinh thân, chia nhau bám vào hai tay hắn.



Bạt Phong Hàn cười dài nói:



- Tề Vương không cần tiễn nữa.



Dứt lời hai chân dụng lực đạp mạnh, đem theo Khấu Trọng và Từ Tử Lăng phóng vụt lên không. Khi cả ba bay ra được cách đuôi thuyền khoảng tám trượng, mắt thấy sắp rơi tõm xuống nước thì đến lượt Khấu Trọng và Từ Tử Lăng hoán khí vọt lên kéo theo Bạt Phong Hàn phi về phía bờ Bắc. Ba gã vượt qua mặt sông, biến mất vào vùng đen tối mênh mông bên kia bờ.



Bọn Lý Nguyên Cát đuổi tới đuôi thuyền thấy thế chỉ còn cách hò hét tức giận mà không làm gì được.



Trước khi sự việc xảy ra, ai mà tưởng nổi bọn gã có thể từ đầu thuyền sấn đến đuôi thuyền rồi chạy sang bờ bên kia.



(