Đại Đường Song Long Truyện
Chương 649 : Tìm kiếm nội gian
Ngày đăng: 13:20 19/04/20
Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn tiến vào thành Trần Lưu. Tuyên Vĩnh sai người bày một bàn rượu thịt trong nội đường. Bồi tiếp bọn gã còn có Hư Hành Chi, Bốc Thiên Chí và Trần Lão Mưu.
Hư Hành Chi báo cáo tình hình Thiếu Soái quân cho Khấu Trọng biết. Nói được nửa chừng, thấy Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn chỉ uống mà không động đũa, y ngạc nhiên hỏi:
- Thiếu Soái không đói sao?
Bạt Phong Hàn khẽ cười đáp:
- Lúc hoàng hôn bọn ta vừa mới ních đầy một bụng, làm sao mà đói nhanh thế được? Còn lý do tại sao vừa rồi Thiếu Soái kêu đói bụng thì chỉ có y và lão thiên gia mới biết.
Hư Hành Chi và Tuyên Vĩnh kinh ngạc nhìn nhau, cả hai đều hiểu sự tình có chỗ khác lạ.
Khấu Trọng từ tốn kính mỗi người thêm một ly rồi mỉm cười nói:
- Trước hết ta muốn hỏi Tuyên tướng quân một vấn đề là tại sao tướng quân lại có ý tấn công Khai Phong?
Bạt Phong Hàn bắt đầu hiểu ra, càng khâm phục khả năng đàm tiếu dụng binh mà vẫn không để lộ tâm ý của Khấu Trọng, làm hắn cũng bị gạt. Thật ra khi biết Tuyên Vĩnh chủ chiến, trong lòng Khấu Trọng đã lập tức nghi ngờ vì gã từng tận mắt nhìn thấy thuyền đội đến Khai Phong của Lý Thế Tích. Gã hiểu rõ thực lực địch nhân chỉ vượt trội chứ không kém Thiếu Soái quân ở Trần Lưu, hơn nữa đối thủ lại là Lý Thế Tích. Đối diện với một mãnh tướng hàng đầu của Lý Thế Dân, cho dù Tuyên Vĩnh tự phụ thế nào đi nữa cũng phải vô cùng cẩn thận để tránh sa cơ lỡ bước như khi đang dẫm trên băng mỏng mới đúng. Vậy mà hắn lại đề nghị tấn công Khai Phong, giải thích hợp lý nhất cho việc này chính là tin tình báo có sai lầm. Khai Phong chỉ cách Trần Lưu nửa ngày đi ngựa nên sự lệch lạc về tin tức như thế là không thể xảy ra.
Tuyên Vĩnh trả lời với vẻ nghi hoặc:
- Tướng phòng thủ Khai Phong là Sử Đại Nại, binh lực khoảng ba đến bốn ngàn. Cộng thêm quân tiếp viện từ Lạc Dương tới thì tổng binh lực cũng không quá vạn người. Nếu có thể nhân lúc trận cước bên địch chưa ổn định, dùng Phi Luân thuyền đánh úp vào ban đêm phá hủy thủy sư của chúng, rồi phong tỏa thượng du Khai Phong, cắt đứt liên hệ của nơi này với các thành khu vực Hổ Lao, vậy thì chúng ta với sự chuẩn bị đầy đủ rất có cơ hội trong thời gian ngắn hơn mười ngày đánh chiếm được thành Khai Phong với sức phòng thủ yếu ớt.
Khấu Trọng điềm đạm hỏi:
- Tin tức đó từ đâu ra?
Hư Hành Chi liền lộ vẻ chú ý. Bốc Thiên Chí và Trần Lão Mưu vẫn lơ mơ không biết chuyện gì đang diễn ra.
Có vẻ như đã hiểu, Tuyên Vĩnh do dự đáp:
- Tất nhiên là tin tức do Kỳ Phi thu được. Kỳ Phi không có vấn đề gì chứ?
Bạt Phong Hàn mỉm cười hỏi:
- Thiếu Soái có cần ta xuất thủ thay không?
Bọn Hư Hành Chi ai nấy đều biến sắc. Do Lạc Kỳ Phi nắm toàn bộ mạng lưới tình báo của Thiếu Soái quân nên nếu hắn phản bội thì sẽ liên can rất rộng, không những tiết lộ hết hư thực bố trí của Thiếu Soái quân gây ra hậu quả nghiêm trọng, mà đơn giản như việc tìm người đủ năng lực để thay thế hắn cũng đã là một vấn đề đau đầu rồi.
Khấu Trọng cười rộ đáp:
- Ta dám đảm bảo Kỳ Phi không sao, nhưng vấn đề chắc chắn nằm trong những mắt xích do hắn phụ trách.
Gã quay sang nói với Tuyên Vĩnh:
- Gọi Kỳ Phi đến đây.
Trần Lão Mưu vội đứng lên nói:
- Để ta đi gọi hắn.
Khấu Trọng không nhắc tới vấn đề đó nữa mà quay sang nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt với mọi người. Đến khi Lạc Kỳ Phi theo lời đến ngồi yên ổn xong, Khấu Trọng mới kể lại chuyện đội vận lương đến Lạc Dương bị quân Đường bám đuôi đánh lén, rồi đến con diều hâu mà địch nhân chuẩn bị để đối phó với chim ưng. Những chi tiết này giúp mọi người hiểu được lí do bọn gã hoài nghi trong Thiếu Soái quân có nội gian.
Khấu Trọng mỉm cười nói tiếp:
- Đúng là lão thiên gia vẫn chưa muốn diệt vong Thiếu Soái quân, thế nên trên đường về đây, ta và lão Bạt đã may mắn gặp được đại quân thủy sư của Lý Thế Dân. Gần hai trăm chiến thuyền lớn nhỏ, binh lực khoảng ba vạn người, khác biệt rất lớn so với tin tình báo của Kỳ Phi. Hơn nữa đại tướng cầm quân chính là Lý Thế Tích, có thể thấy sự trọng thị của Lý Thế Dân đối với chúng ta.
Lạc Kỳ Phi sắc mặt trắng bệch, vội vàng bước ra quỳ xuống run giọng:
- Phải chăng Thiếu Soái hoài nghi thuộc hạ là nội gian? Có trời cao chứng giám, nếu Lạc Kỳ Phi này mà là loại tiểu nhân đê tiện như thế thì chết không có chỗ chôn thây.
Khấu Trọng rời khỏi chỗ ngồi đỡ hắn đứng lên rồi cười rộ:
- Lương thảo của chúng ta vẫn có thể duy trì được một tháng nữa, tại sao lại có vấn đề về sỹ khí?
Ma Thường thấp giọng:
- Vấn đề là ở Thiếu Soái quân chúng ta. Quân Trịnh của Vương Thế Sung gia đình đều ở Lạc Dương, để bảo vệ nhà của mình họ có thể hy sinh bất cứ điều gì, kiên trì tới cùng. Tình hình Thiếu Soái quân lại khác, họ chỉ coi mình là khách, đánh không được thì có thể đột phá vòng vây trở về Lương Đô. Nhưng hiện giờ, Lý Thế Dân đã cắt đứt mọi tuyến đường rút chạy, chúng ta bị bức phải cùng tồn vong với Lạc Dương. Vậy nên dù là người có ý chí kiên cường nhất cũng không chịu nổi. Nếu chẳng phải Thiếu Soái có vị trí gần như thiên thần trong lòng binh sĩ thì chỉ sợ tối nào cũng có kẻ trèo tường bỏ trốn rồi. Càng chết người hơn nữa là Lý Thế Dân luôn đối xử rất nhân từ với những người đầu hàng. Chỉ cần họ ra ngoài thành bỏ khí giới đầu hàng là đảm đảm có thể giữ được mạng. Giờ chắc Từ gia đã rõ nguyên nhân khiến tại hạ lo lắng rồi.
Từ Tử Lăng cuối cùng đã hiểu ra. Gã trầm ngâm một lát, đoạn cất tiếng hỏi:
- Nếu chúng ta có thể đoạt được một vài lũy trại bên ngoài thì lòng quân sẽ được vực dậy rất nhiều đúng không?
Ma Thường động dung đáp:
- Chắc chắn là sỹ khí sẽ tăng mạnh, bởi vì việc đó cho thấy chúng ta đủ lực lượng để đột vây, lại dư sức để tiến có thể công, thoái có thể thủ.
Từ Tử Lăng nói:
- Vừa rồi ta vào thành từ phía Nam nên hiểu rõ những doanh trại mạn đó như lòng bàn tay. Chúng ta sẽ tập trung đánh phía đó, được chứ?
Ma Thường do dự hỏi:
- Có cần thương lượng với Dương công không? Hoặc đợi Thiếu Soái trở lại rồi quyết định?
Từ Tử Lăng liền phân tích:
- Lòng người là một thứ kỳ quái và rất dễ bị ảnh hưởng. Giống như bầy dê ngoài thảo nguyên, nhìn thấy sói xuất hiện thì nỗi khiếp sợ sẽ lan tràn. Một khi có vài con bỏ chạy thì tình hình ko thể kiểm soát được nữa. Về phía Vương Thế Sung và Dương Công Khanh cứ để ta đối phó, còn như toàn bộ các hành động chi tiết thì phải nhờ ngươi động não cho.
Hai mắt lộ vẻ kiên quyết, Ma Thường gật đầu đáp:
- Từ gia đã coi trọng như vậy thì Ma Thường này sẽ không làm ngài thất vọng đâu.
Thiên hạ ai cũng biết tài trí Từ Tử Lăng không dưới Khấu Trọng, cả hai lại là huynh đệ sinh tử. Những gì gã nói cũng giống như chính miệng Khấu Trọng nói ra. Ma Thường đã được gã ủng hộ thì có thể thoải mái hiển lộ hết mưu trí và tài năng trong lòng.
Từ Tử Lăng hỏi:
- Giờ nên làm gì?
Ma Thường hít sâu một hơi rồi đáp:
- Xin Từ gia đừng trách Ma Thường vô lễ. Tại hạ muốn nhờ Từ gia ra bên ngoài làm thám tử. Nhân khi còn cách trời sáng ba giờ, trước hết Từ gia hãy nắm rõ sự phân bổ quân lực của địch, sau đó vẽ thành một bức đồ họa đơn giản nhưng chính xác. Tại hạ lập tức sai người chế tạo Bí Ôn xa. Đây là loại xe cỡ lớn có bốn bánh, nóc dùng gỗ lớn chế thành, ngoài phủ thêm da trâu tươi, bên dưới có thể chứa bảy chục quân. Đẩy xe này đi thì có thể yểm hộ cho quân sỹ lấp hào. Trong thành sẵn có rất nhiều gỗ nên việc tìm nguyên liệu không thành vấn đề. Hà! Đúng là cái gì cũng có hai mặt lợi hại, hào cản ngựa của quân Đường cũng chính là sự yểm hộ tốt nhất cho chúng ta.
Thấy hắn phấn chấn trở lại, nét mặt cũng đã hết sạch vẻ chán nản lúc trước, Từ Tử Lăng vui vẻ nói:
- Ma tướng quân không cần khách khí. Ta sẽ lập tức làm một tiểu thám tử cho tướng quân.
Ma Thường lúng túng nói:
- Việc này cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Cả thành Lạc Dương này chỉ mình Từ gia là có bản sự và thân thủ dù bị phát hiện vẫn có thể dễ dàng thoát thân.
Từ Tử Lăng đỡ lời:
- Trong lòng Ma tướng quân nếu đã có kế hoạch rồi thì nói qua cho ta nghe, điều đó sẽ giúp ta biết phải lưu ý thám thính cái gì khi trinh sát.
Ma Thường đưa mắt nhìn ra ngoài thành, sắc mặt lộ vẻ tự tin, đoạn trầm giọng:
- Thủ thành mà không cướp trại thì chỉ là chờ chết mà thôi. Trong lúc phòng thủ cũng phải biết tiến hành các mũi tiến công đối với quân vây thành bên ngoài, biến bị động thành chủ động. Binh pháp có câu “phàm thành nội khí giới bị, thủ ngự dĩ đắc, đương xuất kì dụng trá, dĩ chiến đại thủ, dĩ kích giải vây”. Hiện giờ Lý Thế Dân đã dẫn quân đi giữ Hổ Lao đế đón đánh Đậu quân, người ở lại giữ nơi này đương nhiên là Lý Nguyên Cát. Chúng ta phải đổi từ phòng thủ sang tấn công để giải vây. Trước hết làm loạn trận cước địch, khi chúng không biết nên giữ chỗ nào thì ta mau lẹ cướp trại đoạt lũy. Thời Tam Quốc, tướng Ngụy là Trương Liêu chỉ có bảy ngàn quân phòng thủ Hợp Phì, bị Tôn Quyền dùng mười vạn quân bao vây. Tuân theo chỉ thị của Tào Tháo rằng trước hết cần làm giảm khí thế quân địch thì mới có thể phòng thủ, Trương Liêu tổ chức một đội cảm tử hơn tám trăm người, sau đó rời thành đột kích Tôn Quyền, đoạt sỹ khí quân Ngô, làm sỹ khí quân Ngụy dâng cao. Sau hơn hơn mười ngày bao vậy, Tôn Quyền biết thành này không thể phá nên đã lui binh. Đó chính là kế hoạch hoàn chỉnh của ta, xin Từ gia xem xét.
Cho tới lúc này, Từ Tử Lăng đã không hề hoài nghi tư cách đảm đương một mặt trận của Ma Thường nữa. Vỗ nhẹ vai hắn, gã cười nói:
- Xin Ma tướng quân cứ y kế tiến hành. Sớm mai khi chúng ta ăn sáng sẽ bàn tiếp!
(