Đại Đường Song Long Truyện
Chương 650 : Ký ức đau buồn
Ngày đăng: 13:20 19/04/20
Khấu Trọng đích thân tiễn Bạt Phong Hàn lên đường. Men theo Vận Hà đi được chừng mười dặm, Bạt Phong Hàn dừng bước nói:
- Ta sẽ vượt sông ở đây. Ngươi còn nhiều việc cần phải về xử lý, không cần tiễn nữa.
Khấu Trọng dụng thần quan sát tình hình hai bên bờ. Bạt Phong Hàn thấy thế cười nói:
- Đừng quên những ngày tháng qua ta đã sống thế nào. Hơn nữa, từ khi hiểu chuyện đời đến giờ, ta luôn biết phòng ngừa người khác. Yên tâm đi! Không ai có thể ngăn cản ta trở lại Lạc Dương, kể cả Tất Huyền. Chưa bao giờ ta lại tin tưởng vào bản thân như lúc này.
Khấu Trọng cười khẽ:
- Nếu ta thực sự không yên tâm thì đã bỏ qua tất cả cùng ngươi đến Lạc Dương. Tối hôm trước, khi ngươi đối phó với Thế Dân, Nguyên Cát và đám cao thủ nhà Đường, bất kể mưu lược hay thủ pháp đều tinh tế tuyệt luân. Rõ ràng đã không uổng công một trăm ngày ngươi tu hành ở sa mạc.
Bạt Phong Hàn nói:
- Trăm ngày đó là tiềm tu. Đến Lạc Dương là thực tiễn. Học và hành không thể thiếu một.
Ngừng một chút, hắn nói tiếp:
- Bọn ta ngồi xuống nói vài câu được không?
Khấu Trọng cười đáp:
- Đó là việc ta cầu còn không được. Mấy hôm nay, nếu không liên tục hành trình thì lại bận rộn bàn công việc, có chút thời gian rảnh thì phải dùng để nghỉ ngơi, căn bản không có dịp để hỏi lão ca ngươi chuyện Ba Đại Nhi.
Dẫn gã tới ngồi trên một phiến đá lớn bên bờ sông, Bạt Phong Hàn bật cười:
- Thì ra tên tiểu tử ngươi vẫn chưa chịu thôi. Hiện giờ, ta không nghĩ và cũng không muốn đề cập tới bất kỳ việc gì liên quan đến nàng. Có thể một ngày nào đó ta sẽ tiết lộ cho ngươi biết, nhưng không phải bây giờ. Nhìn xem! Bầu trời đêm nay đầy sao thật là đẹp đẽ. Mỗi khi nhìn bầu trời đêm bao la vô tận, ta đều cảm thấy sinh mệnh không có bất kỳ giới hạn nào. Cho dù chúng ta cố gắng sáng tạo thế nào đi chăng nữa, đứng trước sự huyền diệu của bầu trời đêm vẫn chỉ là đom đóm so với ánh trăng mà thôi.
Khấu Trọng ngửa mặt nhìn trời sao rồi nói:
- Con người có một khuyết điểm lớn là bất kỳ điều tốt đẹp nào họ cũng có thể quen dần mà coi đó là chuyện thường. Bầu trời sao là một ví dụ tốt nhất, nhiều lúc chúng ta lười ngắm nhìn nó.
Bạt Phong Hàn trầm ngâm một lát, bỗng thở dài hỏi:
- Phải chăng ngươi định cùng sống chết với Lạc Dương?
Khấu Trọng nhìn Bạt Phong Hàn với vẻ ngạc nhiên, đoạn nhíu mày hỏi:
- Ngươi cho rằng Đậu Kiến Đức hoàn toàn không có cơ hội sao?
Bạt Phong Hàn nhăn nhó cười đáp:
- Ta hoàn toàn không hiểu gì về Đậu Kiến Đức. Điều duy nhất ta biết là lão chưa từng gặp phải kình địch thực sự. Từ Viên Lãng và Mạnh Hải Công không thể so sánh được với Lý Mật, Vũ Văn Hoá Cập, Tiết Cử hoặc Lưu Vũ Chu khi họ còn hưng thịnh. Đậu Kiến Đức có thể thu phục được họ cũng chẳng nói lên rằng lão có bản lĩnh gớm. Nhưng Lý Thế Dân thì lại là thống soái chưa từng gặp đối thủ. Cao thấp rõ ràng như vậy, trừ khi bọn ta bị mù, nếu không đương nhiên phải biết Đậu Kiến Đức tuyệt không có may mắn gì nữa.
Khấu Trọng chán nản thốt:
- Ta thật hy vọng mình có thể tìm ra lý do hợp lý để phản bác lại phân tích của ngươi, nhưng chỉ có lòng mà không có sức. Ta cố giữ Lạc Dương là để tranh thủ thêm chút thời gian cho Thiếu Soái quân của mình chứ không phải bán mạng cho tên tiểu nhân ti tiện Vương Thế Sung.
Bạt Phong Hàn nói:
- Nếu như nhận xét của chúng ta về cuộc chiến giữa Đường, Hạ giống nhau thì tốt rồi. Sau khi phá xong Đậu quân, Lý Thế Dân tất sẽ huy động toàn lực tiêu diệt Thiếu Soái quân của ngươi. Một chiêu tàn độc hơn là hắn buộc ngươi phải mất mạng ở Lạc Dương, vĩnh viễn không trở về Bành Lương được. Khi đó thì Thiếu Soái quân không đánh cũng tan, Tống Khuyết chỉ còn cách ngậm bồ hòn rút về Lĩnh Nam nhường cho quân Đường xưng bá thiên hạ. Vì thế, ngươi phải giữ lại đường lùi cho mình, nếu không thì hối không kịp đó.
Khấu Trọng trầm ngâm một lát rồi nói:
- Bất kể lần này Đậu Kiến Đức xuất binh vì lợi ích của mình hay vì tình nghĩa với ta thì ta vẫn phải có trách nhiệm, không thể ngồi nhìn lão chìm xuồng được. Chỉ cần có thể dùng thủ đoạn tung tin tình báo giả khóa chặt Lý Thế Tích, tạm thời giải tỏa mối nguy của Trần Lưu thì ta sẽ tìm cách đẩy lùi Lý Thế Dân. Cũng có vài biện pháp, nhưng chẳng cái nào nắm chắc thắng lợi hơn năm phần, vì thế mà ta đang nghĩ đến đau đầu nát óc đây.
Bạt Phong Hàn nói:
- Thứ cho huynh đệ nói thẳng. Tuy ngươi cảm thấy phải có trách nhiệm đối với việc Đậu Kiến Đức đến cứu viện, nhưng thực ra đó chỉ là nhân từ của đàn bà mà thôi. Trong tình hình trước mắt, Đậu Kiến Đức không còn lựa chọn nào khác. Chỉ cần nhìn lão tập kết quân ở Vũ Trắc, lại nói với ngươi trong ba ngày sẽ vượt sông là đủ biết lão đã sớm chuẩn bị đâu vào đấy để tấn công quân Đường rồi. Nếu như Đậu Kiến Đức chiếm được Lạc Dương trước thì ngươi nghĩ lão sẽ đối đãi khách khí với ngươi sao? Phàm những người muốn làm Hoàng đế đều thuộc dạng “thuận ta thì sống, chống ta thì chết” cả. Kể cả trước đây lão vốn không phải là người như thế, nhưng sau thời gian một mình nắm giữ đại quyền thì không thể quay về con người như xưa được nữa. Hiện giờ, Khấu Trọng ngươi là đầu não của Thiếu Soái quân, làm bất kỳ việc gì cũng không thể chỉ dựa vào yêu ghét của bản thân mà phải nghĩ cho đại cục. Một ngày Lý Thế Tích còn đóng quân ở Khai Phong thì đường sông giữa Hổ Lao và Lạc Dương vẫn trong tầm khống chế của đại Đường. Thiếu Soái quân của ngươi muốn níu kéo chân tay Lý Thế Dân thì chỉ là mơ mộng mà thôi, việc đó chả khác gì châu chấu đá xe cả. Những lời này chắc chắn ngươi không muốn nghe, nhưng ta không thể không nói. Trên chiến trường, kẻ nào tàn độc hơn thì mới có thể sống sót.
- Đã sớm biết thế này thì sao lúc đầu còn dám làm? Chẳng có ai bắt ngươi phải gia nhập Thiếu Soái quân chúng ta cả.
Lưu Chí Thành nghẹn ngào:
- Tiểu nhân biết sai rồi! Xin Thiếu Soái khai ân!
Khấu Trọng để cho hắn trấn tĩnh lại một chút rồi đột ngột hỏi thẳng:
- Hương Ngọc Sơn hứa hẹn với ngươi những gì?
Mọi người đều ngạc nhiên.
Lưu Chí Thành giật nảy mình ngẩng đầu lên, đến khi gặp ánh mắt Khấu Trọng thì lại như bị sét đánh cúi gằm mặt xuống, giọng ấp a ấp úng:
- Làm sao Thiếu Soái lại… Ài! Tiểu nhân…
Lạc Kỳ Phi hét:
- Thiếu Soái hỏi Hương Ngọc Sơn hứa hẹn với ngươi những gì? Còn chưa khai thật ra?
Trong lòng Khấu Trọng cực kỳ phấn chấn. Câu đó gã chỉ muốn thăm dò chứ cũng không dám tin chắc vào suy đoán này. Giờ gã biết mũi tên của mình đã trúng đích. Nên nhớ Lưu Chí Thành vốn là người Bành Lương bang, mà Hương Ngọc Sơn trước đây từng hoạt động ở Bành Lương, lấy Bành Lương làm đại bản doanh của Hương gia. Loại người phong lưu như Lưu Chí Thành đương nhiên là có đi lại với kẻ mở đổ trường thanh lâu là Hương Ngọc Sơn. Vì Hương Ngọc Sơn hiểu rõ nhược điểm trong tính cách của Lưu Chí Thành, với âm mưu thủ đoạn của Hương Ngọc Sơn thì dễ dàng mua chuộc được hắn.
Hàm răng Lưu Chí Thành run lập cập thành tiếng mà không nói được câu nào.
Khấu Trọng cười rộ nói:
- Hương Ngọc Sơn là cáo già, vô phúc gặp phải Khấu Trọng ta nên mới thất bại. Ta cho ngươi nửa giờ suy nghĩ thật kỹ. Một là trung thành hợp tác với Thiếu Soái quân thì mọi việc ta sẽ nghĩ cho ngươi, vấn đề gì cũng có thể giải quyết cho ngươi được. Bằng không thì giao ngươi cho Bộ Hình xét xử. Phản quốc là tội hàng đầu, không phải chuyện chơi đâu. Người đâu! Dẫn hắn đi!
Vệ sỹ bên ngoài vâng lệnh vào phòng lôi Lưu Chí Thành hai chân đã mềm nhũn không đi được nữa ra ngoài.
Lạc Kỳ Phi phẫn nộ hỏi:
- Thiếu Soái sao phải khoan dung đối với loại đê tiện đó? Chúng ta chẳng sợ hắn không chịu khai đâu.
Khấu Trọng mỉm cười đáp:
- Muốn câu cá lớn thì phải mất chút công phu. Hà hà! Hương Ngọc Sơn quả có chút thủ đoạn, biết cách thò tay vào nội bộ chúng ta để mà khuấy đảo.
Hư Hành Chi nhíu mày thắc mắc:
- Chẳng lẽ Hương Ngọc Sơn có liên hệ với quân Đường sao?
Khấu Trọng đáp:
- Việc này chúng ta không cần phí công suy nghĩ. Giờ có hai việc cần nghĩ nhất là làm sao lợi dụng Lưu Chí Thành phát tin tức giả để Lý Thế Tích sập bẫy, hai là nếu Đậu Kiến Đức thua trận thì chúng ta nên làm thế nào.
Mọi người nghe xong mà lòng chìm hẳn xuống. Dù đã có thể vận lương đến Lạc Dương, lại thuyết phục được Đậu Kiến Đức cứu viện nhưng Thiếu Soái quân vẫn trong thế yếu tuyệt đối, luôn phải chống chọi tránh chết tìm sống, tương lai mù mịt không ai có thể giữ tâm trạng lạc quan được.
Khấu Trọng cầm phong thư lên đưa cho Lạc Kỳ Phi rồi cười nói:
- May là Kỳ Phi dùng lưới bắt chim nên mới có được bức thư này, bây giờ cứ thế mà để bồ câu gửi đi như cũ. Giờ ta phải ngủ một giấc, đến hoàng hôn kêu ta dậy rồi tất cả cùng nhau đánh chén một bữa.
(
*** Tiêu đề của chương này là tại hạ kết hợp giữa nghĩa gốc với nội dung chương, có chút hơi gượng, mong được chỉ giáo.
前尘往事: Tiền trần vãng sự: the past and remembrance/recollection (HVCT).