Đại Đường Song Long Truyện

Chương 652 : Đao pháp nhập binh

Ngày đăng: 13:20 19/04/20


Hư Hành Chi nói tiếp:



- Bạt gia còn dặn một câu là “nếu Thiếu Soái của chúng ta có thể dung nạp đao pháp vào binh pháp thì Lý Thế Dân cũng không phải là đối thủ”.



Trần Lão Mưu vỗ bàn tán thưởng:



- Nhận xét của tiểu Bạt thật vô cùng tinh tế.



Khấu Trọng trầm ngâm:



- Trước đây ta đã đưa binh pháp vào đao pháp. Nếu như lại có thể dùng đao pháp nhập vào binh pháp thì chẳng phải Thiếu Soái quân cũng sắc nhọn và linh hoạt giống như Tỉnh Trung Nguyệt của ta sao? Con bà nó là con gấu, ý kiến hay như vậy mà sao hắn lại không sớm trực tiếp nói cho ta biết nhỉ?



Hư Hành Chi thấp giọng đáp:



- Bạt gia dặn rằng chỉ đến khi Thiếu Soái bất chấp tất cả muốn đánh chiếm Khai Phong thì mới được tiết lộ nhận xét này của ông ấy.



Hai mắt Khấu Trọng ửng đỏ, cảm thụ sâu sắc sự yêu mến và quan tâm của Bạt Phong Hàn đối với mình. Thay vì trực diện nói thẳng như tác phong thường thấy, hắn đã thận trọng mượn lời Hư Hành Chi để khuyên can gã. Hắn dụng tâm như thế, hiệu quả càng rõ rệt hơn. Nếu như gã dụng binh như dụng đao được thì khi đao phong hướng về phía địch quả thực là không còn chỗ cho cái tâm của phụ nữ, thứ mà người Đột Quyết luôn miệt thị.



Tiếng Hư Hành Chi tiếp tục truyền vào tai gã:



- Hiện giờ Hạ Vương đã sinh lòng nghi kỵ đối với Thiếu Soái. Nếu Thiếu Soái y theo nguyện ước của mình liều mạng tiến quân đến Hổ Lao thì sẽ làm lão càng thêm khẳng định rằng đại quân Tống Khuyết đã tới gần. Trong lúc Hạ Vương không hiểu rõ nỗi khổ tâm của Thiếu Soái, chưa biết chừng sẽ quyết định sai lầm chết người hỏng việc, đối với quân đội hai bên đều chỉ có hại.



Trần Lão Mưu góp lời:



- Lời Hư quân sư rất có lý, chúng ta chỉ nên phòng thủ chứ đừng tấn công địch. Lý Thế Tích chẳng phải loại dễ chơi, lại được Hương Ngọc Sơn ngấm ngầm trợ giúp, vì vậy thực sự chúng ta không nên mạo hiểm xuất kích.



Khấu Trọng hít sâu một hơi, đầu óc đã tỉnh táo lại một chút. Gã hoang mang hỏi:



- Quả thật chúng ta không nên manh động, nếu không một khi quân Đậu bại trận thì đường trở về Trần Lưu của chúng ta chắc chắn sẽ bị Lý Thế Tích chặt đứt. Hai vị còn có biện pháp ứng phó nào tốt không?



Hư Hành Chi trầm giọng đáp:



- Đào địa đạo, lấy Tương Dương!



Khấu Trọng rùng mình, hoàn toàn tỉnh táo. Gã lẩm bẩm nhắc lại mấy lời vừa rồi của Hư Hành Chi.



Trần Lão Mưu nói:



- Chiêu “Đào địa đạo” là do ta nghĩ ra. Ta là chuyên gia về mặt này nên sẽ chủ trì, Thiếu Soái có thể yên tâm. Hơn nữa, trong cuốn sách về cơ quan học Lỗ Diệu Tử để lại mà Thiếu Soái cấp cho ta có một chương “Thụ tỉnh bình quyển pháp” dạy cách làm sao có thể đào địa đạo vừa sâu vừa rộng vừa dài. Chỉ cần đào được ba đường địa đạo, khi thành Lạc Dương mất thì chúng ta vẫn có thể nhanh chóng rút chạy.



Khấu Trọng gật đầu:



- Hiện giờ coi như Lạc Dương đã nằm trong vòng khống chế của chúng ta, thế nên muốn đào địa đạo hoàn toàn không có vấn đề gì. Đề nghị của Mưu lão quả thực có thể thực hiện được. Mưu lão cần bao nhiêu người?



Trần Lão Mưu đáp:



- Muốn đào ba đường địa đạo sâu, rộng và dài thông từ thành Lạc Dương ra bên ngoài mà thần không biết quỷ không hay thì chẳng những cần công cụ đặc chế, mà còn phải có thợ lành nghề. Ta có thể lựa trong đám thủ hạ của mình ra một trăm người trẻ khoẻ nhanh nhẹn, nếu Thiếu Soái lại cấp thêm cho tám trăm tráng đinh giúp việc thì lão già này nắm chắc trong vòng một tháng sẽ hoàn tất việc đào ba đường địa đạo.



Hư Hành Chi nói tiếp:



- Trong tình hình trước mắt, nếu Thiếu Soái có thể an toàn rời khỏi Lạc Dương khi thành bị phá nhưng lại chạy theo hướng Đông về Trần Lưu thì cũng như tự đâm đầu vào lưới. Phương pháp duy nhất là chạy về phương Nam tìm điểm dừng chân. Nếu như tới được thành Tương Dương có đường thủy thông suốt bốn phương tám hướng thì có thể theo Hán Thủy vào Hoài Thủy, sau đó ngồi thuyền xuôi dòng đến Chung Ly rồi vòng về Lương Đô. Việc này sẽ dẫn dụ quân Đường truy kích theo ngàn dặm, giảm bớt áp lực mà Trần Lưu phải chịu đựng, một công đôi việc.



Khấu Trọng nhíu mày hỏi:



- Tương Dương?
Cuộc chiến đã bị đẩy lên tới mức kịch liệt nhất.



Còn cách Lô Quân Ngạc tám trăm bước, Từ Tử Lăng lắp tên vào cung rồi kéo cung căng vồng. Tâm thần gã tiến vào cảnh giới chí cao “từ có biến thành không, từ không biến thành có”.



Tên rời khỏi dây cung.



Được vận đầy Loa Hoàn Kình, mũi tên bay đi với tốc độ còn nhanh và mạnh hơn cả tên được phóng ra từ Bát Cung Nỗ Tiễn.



Lô Quân Ngạc thấy Từ Tử Lăng buông cung, khi trong lòng hắn còn đang cười thầm Từ Tử Lăng bắn từ khoảng cách quá xa thì mũi tên chỉ còn cách hắn chừng năm trượng, tốc độ chừng như còn tăng thêm. Không hổ là đại tướng thân kinh bách chiến của Đường quân, hắn bạt kiếm nhanh như điện chớp, chém xéo vào mũi tên.



“Choang!”



Lô Quân Ngạc toàn thân chấn động, thiếu chút nữa thì ngã lăn xuống ngựa. Mũi tên tuy bị hắn gạt rơi xuống đất, nhưng cả cánh tay hắn tê chồn đau đớn khôn tả, khí huyết nhộn nhạo, toàn thân bủn rủn.



Đúng lúc đó, từ phía bên trái, một mũi ngạnh tiễn không biết bắn ra từ chỗ nào, cũng không hề phát ra tiếng động bay thẳng đến. Tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó mà nhìn rõ. Lô Quân Ngạc dù đang cầm kiếm trong tay nhưng không cách gì đỡ gạt được, thầm than mạng mình đã hết.



Tả hữu đồng thanh hét lên kinh hãi.



Lô Quân Ngạc hồn phi phách tán, đang định né tránh thì mũi ngạnh tiễn đó đã xuyên thủng cổ họng hắn, máu tươi bắn ra thành vòi.



Bạt Phong Hàn thét lớn:



- Thiếu Soái Khấu Trọng đến rồi!



Xa gần đều nghe rõ.



Trước ánh mắt ngỡ ngàng của các tướng lĩnh thủ hạ, Lô Quân Ngạc từ trên lưng ngựa nặng nề rơi bịch xuống đất.



Trận địa kỵ binh quân Đường lập tức đại loạn.



Từ Tử Lăng cất mộc cung đi, múa tít trường thương đánh dạt hết tên địch bắn tới. Gã thi triển thuật Nhân mã như nhất, chỉ thấy Vạn Lý Ban nhảy vọt lên, xông thẳng vào trận địch.



Bạt Phong Hàn từ sườn trái cũng đánh thọc vào trận địch, đoạt một con chiến mã. Thâu Thiên Kiếm đánh ra không ai địch nổi.



Một ngàn năm trăm kỵ binh tinh nhuệ bám sát Từ Tử Lăng dũng mãnh đánh tràn tới, trong nháy mắt đã phá tan trận địa quân địch vốn đang rối loạn.



Bốn chữ Thiếu soái Khấu Trọng quả là có uy lực không gì so sánh nổi. Địch nhân nghe thấy kinh hồn táng đởm, quân thủ thành thì sỹ khí dâng trào. Dương Công Khanh thấy sự đại loạn của Đường quân lan rộng khắp cả chiến trường liền hạ lệnh cho Hà Mô xa tiến lên, dùng cát đá lấp hào. Quân dân trong thành bất kể nguy hiểm, cố hết sức mau chóng đổ đất đá lấp hào.



Đường quân vội vàng cho cờ hiệu ra lệnh toán kỵ binh từ hai trại, vốn định chặn đường rút của Từ Tử Lăng, chạy tới cứu viện nhưng đã chậm một bước.



Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn gặp nhau giữa chiến trường rồi dẫn quân đánh phá trận địa phòng thủ giữ hào. Quân Đường vốn đã mất chủ soái, lại tưởng Khấu Trọng dẫn quân tới đánh, cuối cùng cũng phải bỏ cả đường hào và doanh trại, chạy tứ tán.



Quân thủ thành vượt hào đánh qua, một lúc sau đã không chế hoàn toàn cục diện. Tiếp đó với sự chỉ huy của Dương Công Khanh, họ nghênh kích đội kỵ binh địch tới cứu viện.



Từ Tử Lăng quát lớn:



- Đánh chiếm trại trên cao!



Cánh kỵ binh lần đầu tiên biết mùi thắng trận ở Lạc Dương được Bạt Phong Hàn dẫn đầu như một cơn gió đuổi theo đám quân địch đang chạy về doanh trại trên đồi cao.



Thắng bại đã định.



(