Đại Đường Song Long Truyện

Chương 672 : Gặp lại cố nhân

Ngày đăng: 13:20 19/04/20


Từ Tử Lăng và Hầu Hi Bạch cao hứng cuốc bộ tham quan trên đại nhai xuyên suốt hai cửa Nam Bắc. Rất nhiều người tò mò chú ý, các tiểu cô nương thì tựa cửa len lén nhìn theo.



Giống như đại bộ phận các thành trì khác, khách bộ hành thuộc phái nữ ở nơi này nhiều hơn nam giới, đây là hậu quả tất yếu của việc một số lượng lớn nam nhân đã bị gọi nhập ngũ. Quận Ba Đông do không thực sự nằm ở tiền tuyến, tuy về kinh tế chiếm một vị trí trọng yếu, nhưng vị cha hờ Đỗ Phục Uy của hai gã vì phải ứng phó hai thế lực lớn uy hiếp là Phụ Công Hựu và Tiêu Tiễn nên đã tập trung chủ lực ở Lịch Dương, bằng vào sự tiện lợi của dòng Trường Giang để chi trì cho các thành trấn trên bờ sông, tiện lợi trong việc ứng phó bất kỳ địch nhân nào đến gây hấn. Vì vậy quận Ba Đông không hề có trọng binh, dân chúng an cư trong cảnh thanh bình, đúng là một nơi phồn hoa hưng thịnh.



Hầu Hi Bạch cười nói:



- May là chúng ta vô tình đến được thành trì của cha hờ ngươi. Nếu đây là một tòa thành do Đường thất quản lý, khẳng định tối qua Dương Hư Ngạn đã dẫn binh lính đến gây sự bắt bớ, chỉ nghĩ đến cảnh bị cầm tù thôi cũng thấy lạnh cả người rồi. Vận mệnh thăng trầm đúng là chỉ cách nhau một sợi tơ.



Từ Tử Lăng mỉm cười đáp:



- Thật thà mà nói, trận này Dương Hư Ngạn thua rất oan uổng. Thắng lợi hay thất bại cứ như chơi bạc vậy, may rủi quyết định phần nhiều.



Hầu Hi Bạch vui vẻ nói:



- Nhưng tục ngữ có câu “Thành công không phải hoàn toàn nhờ may mắn”. Nếu như không có Tinh Thần đại pháp tuyệt diệu của Tử Lăng, đề tỉnh kẻ ngồi trên đống của mà không biết như ta, Dương Hư Ngạn làm sao mà bại một cách hồ đồ như vậy?



Từ Tử Lăng tròn mắt trả lời:



- Không ngờ Hi Bạch lại là người khiêm tốn như vậy! Mọi tài tử đều thường tạo cho người khác một ấn tượng lúc nào cũng cao cao tại thượng, mà Hi Bạch ngươi thì nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng là một tài tử.



Hầu Hi Bạch bật cười:



- Tài tử? Hắc! Cho dù là tài tử đi nữa, nhưng trước một tài tử như Từ Tử Lăng ngươi, ai dám không khiêm tốn chứ? Thực sự là ta càng ngày càng bội phục ngươi, lại càng thấy vui hơn khi ngươi gọi là là Hi Bạch chứ không khách khách khí khí Hi Bạch huynh Hi Bạch hiếc gì nữa. Ở điểm này, Khấu Trọng không giống ngươi, gã vừa quen bất kỳ kẻ nào đã có thể lập tức thân mật, ngươi thì luôn thận trọng giữ khoảng cách với người khác.



Từ Tử Lăng cười nhăn nhó:



- Để cho Hi Bạch ấm ức đầy bụng như vậy, tiểu đệ thấy có lỗi quá, xin Hi Bạch đại nhân rộng lượng tha thứ cho. Lúc nãy là ta thuận miệng gọi ra, hết sức tự nhiên. Hi Bạch vì bảo vệ cho ta mà không tiếc hy sinh tính mạng, mọi người đối xử chân thành với nhau nên mới tự nhiên được như vậy.



Hầu Hi Bạch cười lớn, tay vỗ vai Từ Tử Lăng, miệng vui vẻ nói:



- Tất cả đã qua rồi, nhìn về phía trước mới là chuyện mà người thông minh nên làm. Nếu Tử Lăng hồi phục công lực, nói không chừng trói nửa người lại vẫn có thể đùa giỡn Dương Hư Ngạn trên lòng bàn tay.



Từ Tử Lăng lắc đầu đáp:



- Ngươi quá lạc quan rồi! Trước tiên, nếu ta và hắn giao thủ sẽ mất đi ưu thế tỉnh táo của kẻ đứng ngoài cuộc. Thứ nữa là Dương Hư Ngạn sẽ rút ra bài học sau thất bại cay đắng vừa rồi, nghĩ cách khắc phục sơ hở. Một khi đạt tới cảnh giới tùy tâm sở dục, hắn sẽ trở thành một Thạch Chi Hiên khác. Một ngày hắn chưa chết thì thủy chung vẫn là mối họa trong gan ruột của chúng ta.



Hầu Hi Bạch đột nhiên hạ giọng:



- Nhìn coi! Ba Đông thành không ngờ cũng có mỹ nữ với khí chất tuyệt thế như vậy.



Từ Tử Lăng theo ánh mắt của hắn nhìn về phố đối diện, thấy một người con gái ăn vận giản dị nhưng vẫn toát lên được cái đẹp tuyệt mỹ của cơ thể. Nàng đi vào con phố ngang nên gã chỉ thấy bóng lưng chứ không kịp nhìn gương mặt.



Quay sang Từ Tử Lăng, Hầu Hi Bạch ngạc nhiên nói:



- Ánh mắt của Tử Lăng sao lại cổ quái như vậy, không phải thấy sắc động tâm đó chứ? Như thế này không giống ngươi chút nào.



Từ Tử Lăng trầm giọng:



- Ta cảm thấy dáng dấp của nàng rất quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu đó và để lại ấn tượng ghi tâm khắc cốt vậy.



Hầu Hi Bạch nói:



- Có thể khẳng định là nàng không phải bất kỳ mỹ nữ nào mà ta đã biết. Ta có khả năng đặc biệt trong việc quan sát nữ nhân, thậm chí nếu nàng ấy dịch dung cải trang vẫn không qua được mắt ta.



Từ Tử Lăng gật đầu:



- Nàng tuyệt không phải địch nhân, bởi vì nàng cho ta một ấn tượng rất nhân từ.



Hầu Hi Bạch xốc tay áo cười nói:



- Tới rồi, quả nhiên không hổ thịnh danh Ba Đông đệ nhất lâu. Chỉ bề ngoài của Vọng Hoài lâu cũng đủ khiến người ta chấn động tinh thần.


- Vì sao Hàn huynh làm việc cho Hương gia? Sao lại ngồi lên được chức vị trọng yếu như vậy?



Hàn Trạch Nam giải thích tường tận:



- Tiểu đệ từ nhỏ đã theo tiên phụ làm việc cho Hương gia. Sau khi tiên phụ qua đời, trách nhiệm tự nhiên dồn lên đôi vai tiểu đệ. Trên danh nghĩa, việc sổ sách là do anh của Hương Quý là Hương Phú lo liệu, nhưng Hương Phú trầm mê tửu sắc nên thực tế công việc đều do tiểu đệ xử lý, Hương Phú chỉ hỏi han lấy lệ. Tiểu đệ cũng đọc sách thánh hiền nên biết mình đang giúp kẻ ác làm điều tồi bại, nhưng vì sợ Hương gia quyền uy bạo ngược, lại e dính líu đến người nhà nên chỉ đành nhắm mắt mà nghe lệnh. Về sau cha mẹ đều theo nhau tạ thế, lại gặp được Tiểu Thường vốn đã sớm có dị tâm với Âm Quý phái nên mới dẫn đến hành động bỏ trốn.



Từ Tử Lăng chợt hỏi:



- Sào huyệt của Hương Quý ở chỗ nào?



Hàn Trạch Nam đáp:



- Trong thời gian Dương Quảng đến Giang Đô rồi bị giết, tiểu đệ từng theo Hương Quý đi làm ăn vài lần, tổng đàn cuối cùng nằm ở Lạc Dương. Bất quá trước khi tại hạ và Tiểu Thường trốn đến Ba Thục, Hương Quý đang có kế hoạch đến Trường An mở mang địa bàn.



Hầu Hi Bạch trầm ngâm nói:



- Hàn huynh đừng trách tại hạ tra hỏi cặn kẽ. Vì Âm Quý phái khống chế đệ tử trong phái rất nghiêm, làm thế nào mà Hàn huynh và phu nhân có cơ hội để gặp gỡ riêng tư?



Hàn Trạch Nam thản nhiên đáp:



- Tiểu Thường không những phụ trách việc giao dịch giữa hai bên, trước khi hôn quân bị giết, nàng còn phụ trách việc huấn luyện thị nữ các nơi tống nhập Hoàng cung cho Hương Quý. Những thị nữ này đều do Hương gia bất chấp thủ đoạn thu thập từ các nơi về.



Trong lòng máy động, Từ Tử Lăng hỏi:



- Chúng ta có thể nói vài câu với phu nhân không?



o0o



Nhà Hàn Trạch Nam nằm ở phía Đông Bắc thành Ba Đông, là loại nhà ba gian thông thường, cách bài trí đơn giản. Có lẽ phu thê bọn họ không dám khoa trương cho nên mới an phận với cuộc sống giản đơn như bao người bình thường khác.



Sau vài câu khách khí, Từ Tử Lăng hỏi Bạch Tiểu Thường về những chuyện huấn luyên cung nữ ngày trước, sau đó lại hỏi chuyện Âm Tiểu Kỷ.



Ngọc dung xinh đẹp tuyệt trần của Bạch Tiểu Thường lộ ra thần sắc suy tư, sau một lát mới nói:



- Thiếp thân nhớ rồi! Đó ta là một cô bé có tính cách quật cường, hai mắt tràn đầy thù hận. Trong cung nghiêm cấm các nữ hài dùng tên gốc, nhưng mỗi khi được bọn ta gọi theo tên mới, cô bé đều nhắc lại rằng tên mình là Âm Tiểu Kỷ. Về sau bị muội tử của Hương Quý là Hương Hoa nhẫn tâm trừng phạt, nó mới không dám tự xưng là Âm Tiểu Kỷ, nhưng từ đó cũng không nói chuyện nữa.



Từ Tử Lăng ngồi nghe mà vừa mừng vừa lo. Mừng vì trải qua bao phong ba bão táp cuối cùng cũng gặp được người biết được tin tức của Tiểu Kỷ, lo vì tính cách nàng ta ương ngạnh như vậy, nhiều khả năng đã bị Hương gia tâm ngoan thủ lạt đối phó.



Cảm nhận được tâm sự của Từ Tử Lăng, Bạch Tiểu Thường vui vẻ nói:



- Ân công không cần phải lo lắng. Tiếp sau đó phát sinh biến cố Giang Đô, vài trăm bé gái bị quản thúc đã nhân sự hỗn loạn trong cuộc binh biến của Vũ Văn Hóa Cập mà bỏ trốn. Hương Quý vì chẳng tự lo được lấy thân nên không rảnh để chú ý đến bọn họ.



Từ Tử Lăng nghe vậy chỉ biết trợn mắt há mồm. Nhớ lại năm đó cùng Khấu Trọng trốn khỏi Giang Đô, trong tình cảnh chạy trốn binh hoảng mã loạn, vận mệnh một tiểu nữ hài thật khó mà dự đoán, mà các đầu mối để truy tìm Âm Tiểu Kỳ đến giờ hoàn toàn đoạn tuyệt, giữa biển người mênh mông biết làm sao mà tìm.



Hàn Trạch Nam chân thành hỏi:



- Phu phụ nhà tại hạ có thể làm gì để đối phó với chuyện buôn thịt bán người đây?



Từ Tử Lăng thu nhiếp tâm thần đáp:



- Chúng ta sẽ liên lạc với một người tên là Lôi Cửu Chỉ, vị đó sẽ gặp và thảo luận với Hàn huynh. Lôi huynh vẫn luôn tìm trăm phương ngàn kế để đối phó với Hương gia nên sẽ an bài tất cả cho Hàn huynh, đảm bảo an toàn cho gia đình huynh, hai người cứ an tâm. Còn có một chuyện nữa, đó là huynh không cần phải gọi ta là ân công đâu.



Hầu Hi Bạch cười nói:



- Tử Lăng đúng là một dạng nhân sĩ nghĩa hiệp thi ân không trông đợi báo đáp. Việc liên lạc với Lôi lão ca cứ giao cho ta phụ trách, Tử Lăng có thể an tâm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.



Thần sắc Hàn Trạch Nam và Bạch Tiểu Thường lộ vẻ nghi hoặc.



Từ Tử Lăng bình thản nói:



- Ta bị kẻ thù đả thương nên cần phải tìm chỗ liệu thương, chốc nữa sẽ phải rời đi, Hàn huynh và phu nhân cứ sinh hoạt như bình thường. Đợi khi Lôi đại ca của ta đến gặp hai vị, huynh ấy sẽ có an bài ổn thỏa.