Đại Đường Song Long Truyện
Chương 673 : Nhân quả huyền diệu
Ngày đăng: 13:20 19/04/20
Trong soái trướng tại lầu chính sơn trại, Khấu Trọng làm một giấc tới tận hoàng hôn mới bị Vương Huyền Thứ đánh thức dậy.
Vương Huyền Thứ nói với thần sắc cổ quái:
- Có một tên trộm chíp hôi trạc tuổi Huyền Thứ cầu kiến Thiếu Soái.
Lồm cồm ngồi dậy mặc quần áo, Khấu Trọng ngơ ngác thắc mắc:
- Trộm chíp hôi? Trộm già đời ta mới biết nhiều, Tử Lăng là một trong số đó, trộm chíp hôi ta chả biết ai. Hắn từ đâu đến đây? Tìm ta có việc gì?
Giúp gã mặc chiếc áo bào da dê đã kinh qua biết bao kiếp nạn do Sở Sở may cho, Vương Huyền Thứ trả lời:
- Hắn tự xưng là ngày đêm không nghỉ đi từ Tương Dương đến, muốn bẩm báo chuyện quan trọng có quan hệ đến sự tồn vong của Thiếu Soái, và hắn một mực là cứ báo rằng có tên trộm chíp hôi ở Tương Dương đến, như thế Thiếu Soái sẽ biết hắn là ai.
Khấu Trọng lẩm nhẩm hai lần câu “trộm chíp hôi ở Tương Dương” rồi lắc đầu nói:
- Chả có ấn tượng gì! Hắn ở đâu rồi?
Vương Huyền Thứ đáp:
- Ở trên sân thượng! Thằng lỏi này rất cổ quái, không chịu để ai trong bọn thuộc hạ khám xét người hắn. Bạt đại tướng quân thấy hắn mày thanh mắt sáng, không giống người xấu cho nên cũng dễ dãi với hắn, nhưng xin Thiếu Soái hãy cẩn thận một chút.
Khấu Trọng bật cười khanh khách:
- Nếu tên trộm già đời như ta mà bị đứa nhóc ăn cắp vặt cho vào tròng thì khác nào chuột nhắt cắn đuôi mèo già, thuyền lật trong cống rãnh.
Vương Huyền Thứ trầm giọng:
- Hắn theo khe núi bí mật ở lối vào Nam lộ mà đến.
Khấu Trọng chấn động thốt lên:
- Cái gì?
Vương Huyền Thứ nhắc lại một lần nữa.
Sắc mặt Khấu Trọng liên tục thay đổi, cuối cùng lắc đầu nhăn nhó cười rồi chạy khỏi Soái phòng. Ở bên ngoài, đám thuộc hạ mệt mỏi đang nằm ngủ la liệt, tiếng ngáy như sấm hòa quyện vào nhau tựa như một cuộc đại hợp tấu.
Khấu Trọng và Vương Huyền Thứ leo cầu thang lên sân thượng. Theo chỉ đạo của Trần Lão Mưu, vài chục công binh đã dùng dây kéo gỗ lớn từ mặt đất lên để xây thêm một tòa vọng lâu cao đến ba trượng trên sân thượng, trở thành điểm cao nhất của sơn trại.
Bốn người lính trong nhóm Phi Vân vệ đang bồi tiếp một thiếu niên chừng mười sáu mười bảy tuổi, tên này thì đang nghiêm cẩn ngồi chờ Khấu Trọng trong một góc. Trong sơn trại đèn đuốc rừng rực, so với ánh tịch dương bên ngoài còn có phần sáng sủa hơn.
Thoáng thấy Khấu Trọng, thiếu niên đó nhảy dựng lên, giang rộng tay la lớn:
- Thiếu Soái! Là tiểu nhân đây!
Nếu không có Phi Vân vệ hai bên giữ chặt lấy vai, hắn nhất định vì hưng phấn quá độ mà chạy lại.
Khấu Trọng định thần nhìn kỹ, nét mặt như ôn lại hồi ức bỏ quên đã lâu, đoạn cười dài:
- Ta còn tưởng là ai, hóa ra đúng là lão bằng hữu, buông hắn ra.
Phi Vân vệ theo lời buông tay, gã thiếu niên chạy thẳng đến trước mặt Khấu Trọng, miệng la lớn thị uy:
- Đã nói Thiếu Soái nhất định sẽ biết ta là ai mà! Ngày đó ở Tương Dương ta thật có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, muốn trộm túi tiền của Thiếu Soái, bị ngài túm được nhưng chẳng những không đánh ta một trận mà còn cho ta một đĩnh hoàng kim. Thiếu Soái không những là anh hùng thiên hạ vô địch mà còn là hảo hán đại nhân đại nghĩa. Chưa có ngày nào ta quên đại ân đại đức của Thiếu Soái.
Nói đến đoạn hưng phấn, khuôn mặt thanh tú trắng như tuyết lại ửng hai đám mây hồng, vừa nói vừa thở dốc, khiến người ta có cảm giác quái lạ.
Khấu Trọng cười nói với Vương Huyền Thứ:
- Những lời vị tiểu huynh đệ này nói đều là sự thật. Năm đó ta theo Thương Tú Tuần đến Cảnh Lăng, dọc đường trên phố ở Tương Dương gặp vị tiểu huynh đệ này, tiếp theo lại gặp lão Bạt và đồ đệ của Khúc Ngạo.
Vương Huyền Thứ thần sắc nghiêm trọng hỏi:
Ma Thường quả quyết đáp:
- Trừ phi chúng ta sạch tên nhẵn lương, nếu không Lý Thế Dân đừng hòng chiếm được sơn trại.
Vương Huyền Thứ gượng cười:
- Như thế tức là chúng ta chỉ có thể thủ hai mươi đến ba mươi ngày, và phải giết ngựa bỏ bụng.
Khấu Trọng ha ha cười nói:
- Vậy là được rồi! Ta sẽ không dùng đến một binh một tốt của trại này. Cứ cho rằng nhiệm vụ của Khuất Đột Thông là chẹn chết tuyến đường phía Nam đi. Ta sẽ nhân trời tối yểm hộ, theo lối ra phía Nam rời hiệp đạo trước một bước, đi hội họp với viện quân của lão Bạt, lại mang hỏa khí tập hậu đội quân của Khuất Đột Thông. Vì ta biết được đường đến của lão Bạt, thêm vào đó có Vô Danh làm con mắt ở trên cao, thế nên mọi việc sẽ được tiến hành rất thuận lợi.
Mọi người nghe xong tinh thần chấn động. Bọn họ chẳng phải là không nghĩ đến chuyện này, nhưng không ai hiểu rõ số lượng và uy lực của hỏa khí giống như Khấu Trọng.
Trần Lão Mưu vui mừng nói:
- Nếu có thể gây tổn thất lớn cho đại quân của Khuất Đột Thông, nói không chừng thực sự có cơ hội thừa thế cướp lấy Tương Dương.
Khấu Trọng hưng phấn nói:
- Cái đó gọi là ngươi có kế Trương Lương, ta có thang vượt tường. Ta đã nếm mùi đau đớn và thương tâm của chiến bại nên tuyệt sẽ không để lịch sử tái diễn.
Gã lại hướng sang Trần Lão Mưu phân phó:
- Trần công lập tức sai người tăng cường phòng ngự đường ra phía Nam, dặn dò binh lính phải theo dõi tình hình nơi đó thật kỹ, nếu phát hiện Khuất Đột Thông bị tập kích, phải chớp lấy thời cơ, lập tức chia quân xuất kích, cố hết sức tấn công bại quân của địch. Ta có thể thấy trước rằng đây không phải là một trường chiến tranh mà là một cuộc đồ sát tàn nhẫn. Thắng làm vua, những chuyện này không cần phải nói nhiều, chiến tranh chỉ là một trò chơi vô tình xem ai chịu thiệt hại nhiều hơn mà thôi.
Trần Lão Mưu phấn chấn nói:
- Thiếu Soái yên tâm, mọi việc cứ giao cho ta.
Khấu Trọng hạ giọng:
- Thân thế Tiểu Hạc Nhi đáng thương, do đó nữ phải vận nam trang giả làm tên du thủ du thực, các vị không được lột tẩy thân phận nữ nhân của nàng ta, đương nhiên phải đặc biệt chiếu cố.
Vương Huyền Thứ giật mình nói:
- Chẳng trách nàng ta không chịu cho bọn ta khám xét thân thể, thật là bất tiện.
Trần Lão Mưu cười tinh quái:
- Dáng người như thế, nếu mà là con gái, chắc phải thon thả và xinh đẹp lắm.
Ma Thường hùa vào trêu:
- Huyền Thứ công tử và nàng ta trạc tuổi nhau, công tử chiếu cố là hợp lý nhất.
Khuôn mặt anh tuấn của Vương Huyền Thứ ửng hồng, không biết ứng phó làm sao.
Khấu Trọng cười lớn:
- Cái này gọi là trời không chặn hết đường sống của ta, cũng là đường cùng thoát hiểm, thắng bại chỉ cách nhau một đường tơ kẽ tóc. Việc ở đây giao cho các vị đại ca, quan trọng nhất là phải hư trương thanh thế sao cho Lý Thế Dân nghĩ rằng ta vẫn ở trong sơn trại.
Trần Lão Mưu cười nói:
- Vài ngàn người chẳng lẽ không chọn được một người giả làm Thiếu Soái? Chỉ cần đóng giả Thiếu Soái đứng trên tầng thượng khoa chân múa tay thì cũng đủ để lừa Lý Thế Dân rồi, chuyện này cứ để ta.
Khấu Trọng bật dậy nói:
- Dù Lý Thế Dân có đến được đây ngay ngày mai, không có vài ngày công phu thì đừng hòng phát động công kích. Lúc đó đại quân của Khuất Đột Thông sớm đã chả còn là quân nữa rồi!
Các tướng ầm ầm hưởng ứng.
(