Đại Đường Song Long Truyện
Chương 706 : Kể lại từ đầu
Ngày đăng: 13:20 19/04/20
Toàn thân Âm Hiển Hạc run rẩy, tựa như mất đi khả năng tự mình chống đỡ thân thể, hoàn toàn dựa vào đôi tay ngọc của Kỷ Thiến đỡ vào hai bên sườn. Nàng lúc này đang cúi người ôm lấy thân hình dài ốm của y.
- Tiểu Kỉ ở đâu?
Kỷ Thiến không hề ngại ngần áp má vào đầu Âm Hiển Hạc, đôi mắt đẹp nhắm lại.
Nước mắt không ngừng chảy ra, nàng buồn bã nói:
- Ta chưa từng định kể chuyện quá khứ cho bất kỳ ai, cũng không ai muốn biết. Ngày đó Tử Lăng đến hỏi ta, ta sợ hắn là người của Hương gia nên mới giả như không biết. Thật ra Tiểu Kỉ và Tiểu Vưu là tỷ muội tốt nhất của ta. Đêm đó chỉ có ba người chúng ta là đào tẩu thành công, những tỷ muội khác đều bị Hương gia giết đi để diệt khẩu.
Từ Tử Lăng trầm giọng:
- Đêm đó đã xảy ra chuyện gì?
Kỷ Thiến như rơi vào hồi ức thảm khốc năm xưa, gương mặt xinh đẹp lộ ra thần sắc bi thương, hai mắt nhắm chặt, hai tay vẫn ôm lấy Âm Hiển Hạc, môi run run:
- Hôm đó không có huấn luyện như thường lệ. Chúng ta bị bọn ác nhân giám quản bắt ở trong phòng. Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng người la hét, lửa cháy khắp nơi. Lúc đó ta và Tiểu Vưu, Tiểu Kỉ ở chung một phòng. Tiểu Kỉ dũng cảm nhất, đề nghị chúng ta lập tức nhân cơ hội này bỏ trốn. Thế nhưng các tỷ muội khác đều nhát gan, ba người chúng ta chỉ đành trèo qua cửa sổ rời khỏi phòng. Bọn ác nhân quả nhiên đến ngay sau đó. Bọn ta trốn trong mấy lùm cây trong hoa viên, nghe thấy tiếng các tỷ muội la thảm trước khi chết, thật là một giấc mộng đáng sợ. Ác nhân phát hiện thiếu mất ba người bọn ta liền tìm kiếm khắp nơi. Cũng may lúc đó có người phá cửa vào, khiến bọn ác nhân phải chạy trốn. Bọn ta liền nhân cơ hội đó từ cửa sau chạy ra ngoài, theo dòng người rời khỏi Giang Đô. Đừng khóc nữa, ngồi lên rồi mới nói tiếp được không?
Câu cuối là nói với Âm Hiển Hạc.
Từ Tử Lăng bước đến đỡ y đứng dậy. Kỷ Thiến liền kéo y ngồi xuống giường, lại lau nước mắt cho y. Từ Tử Lăng không ngờ ngoài vẻ ngang ngược phóng khoáng, Kỷ Thiến còn có mặt ôn nhu dịu dàng thế này, trong lòng liền cảm thấy thương xót.
Không đợi Âm Hiển Hạc hỏi, Kỷ Thiến tiếp tục kể:
- Sau khi rời thành, bọn ta hoảng sợ cuống cuồng chạy trốn, lúc đó chỉ biết chạy được xa bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. Ôi! Chạy đến lúc chúng ta vừa mệt vừa đói, cũng may gặp được người tốt, không đến nỗi bị đói chết. Chạy mãi đến Tương Dương mới ổn định lại.
Âm Hiển Hạc chấn động:
- Tương Dương!
Rốt cuộc y cũng dừng lại không khóc nữa.
Kỷ Thiến gật đầu:
- Bọn ta ba người dựa vào nhau mà sống, không có đồ ăn thì đi xin đi trộm. Vì sợ người ta khinh khi bọn ta là nữ nhân, chỉ đành cải dạng nam trang. Thế nhưng đi đêm lắm cũng gặp ma, có một lần đi trộm thì bị người ta bắt được. Nhà đó là của một danh kỹ nổi tiếng nhất Tương Dương. Người thương hại chúng ta, khai ân thu bọn ta làm con nuôi?
Âm Hiển Hạc biến sắc:
- Thu các người làm đồ đệ?
Kỷ Thiến không phát giác sự khác lạ của Âm Hiển Hạc, nói tiếp:
- Chỉ có Tiểu Kỉ không chịu theo dì Doanh học nghề, cũng may có dì Doanh chống lưng, không ai dám ức hiếp nó. Sau đó dì Doanh bỏ nghề gả cho người ta, Tiểu Vưu và Tiểu Kỉ ở lại Tương Dương còn ta thì đến Trường An tìm cơ hội. Vì ta biết được Trì Sanh Xuân ở Trường An, chỉ cần có cơ hội báo thù cho các tỷ muội đã chết thảm, ta quyết không bỏ qua.
Tiếp đó nước mắt chảy như mưa, nàng nghẹn ngào:
- Lúc bọn chúng cướp ta đi đã giết chết nhị thúc của ta. Nhị thúc là người thân duy nhất của ta. Ta không hề nói nguyên nhân thúc sự đến Trường An cho Tiểu Vưu và Tiểu Kỉ nghe.
Từ Tử Lăng hiểu ra, đây chính là thủ đoạn bảo mật của Hương gia. Giết người diệt khẩu, khiến cho việc bắt cóc dân nữ không bị tiết lộ ra ngoài, người khác lại không cách gì tra xét được. Khi Giang Đô binh biến, Hương gia biết rõ không cách gì đem số nữ hài đó theo được. Bọn chúng là người theo Dương Quảng, tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu đuổi giết của Vũ Văn Hóa Cập. Vì phải đào tẩu gấp và để tránh tiết lộ tin tức, bọn chúng đã hạ độc thủ giết hết các nữ hài, thủ đoạn tàn nhẫn đến cực điểm.
Gã trầm giọng:
- Cô làm sao biết Trì Sanh Xuân, làm sao biết hắn ở Trường An.
Kỷ Thiến đáp:
- Sau khi ta bị bắt, bị đưa tới Giang Đô nhốt lại, đã từng gặp mặt hắn vài lần. Hắn và thủ hạ nói chuyện, đã từng nhắc đến việc làm ăn đổ trường ở Trường An. Ta vẫn luôn ghi nhớ. Giết hắn cho ta được không? Coi như ta cầu xin các người!
Âm Hiển Hạc đột nhiên đứng dậy, quả quyết nói:
- Ta muốn lập tức tới Tương Dương. Thanh lâu của Tiểu Vưu ở chỗ nào?
Kỷ Thiến kéo tay áo y, ủ rũ nói:
- Trước tiên cứ giết Trì Sanh Xuân cho ta. Ta sẽ cùng ngươi đến Tương Dương. Ta không cần biết Hương gia Trì gia gì, chỉ cần đem hắn chặt thành ngàn khúc là được.
Nhìn bộ dạng đau khổ của nàng, ai mà không động lòng.
Khấu Trọng vỗ lên thành ghế một cái cười dài:
- Như vậy là được rồi! Chúng ta đánh chỗ gần trước, chỗ xa sau. Trước tiên thu thập Lý Tử Thông và Thẩm Pháp Hưng, sau đó đánh dẹp Phụ Công Hựu, chiếm lấy Tương Dương. Áp chế Tiêu Tiễn và Lâm Sĩ Hoành ở phía nam Trường Giang, dùng phương pháp cô lập làm bọn chúng suy yếu, từng bước xâm chiếm, đồng thời chuẩn bị cho trận đại chiến phương Bắc. Mọi người có phúc cùng hưởng, họa thì không có phần của chúng ta, phải không?
Chúng tướng không phân Thiếu Soái quân hoặc Tống gia quân, hay người Lý Liêu đều đồng thanh đáp ứng như sấm.
o0o
Lý Thế Dân nắm chặt tay Từ Tử Lăng, than:
- Thế Dân thật vô cùng hối hận trước cái chết của Hạ Vương.
Hắn một mình đi vào thư phòng, cận vệ đi theo đều đứng bên ngoài đại sảnh, dùng hành động biểu đạt lòng tin với Từ Tử Lăng.
Từ Tử Lăng than thầm trong lòng. Lý Thế Dân để cho Lý Nguyên Cát tự tung tự tác, dùng cái chết của Đậu Kiến Đức bức Khấu Trọng đầu hàng, trong đó cũng có nổi khổ không thể nói ra. Thế nhưng đến khi Khấu Trọng phóng xuống tường thành Lạc Dương thì tình huống không còn kiểm soát được nữa.
Lý Tịnh buông tay đứng một bên.
Lý Thế Dân nói:
- Tử Lăng ngồi xuống hãy nói.
Đoạn đưa mắt ra hiệu cho Lý Tịnh, Lý Tịnh biết ý lùi ra ngoài. Y hiểu rõ Từ Tử Lăng là hạng người gì nên không lo lắng cho sự an toàn của Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân kéo gã đến bên bàn để gã ngồi xuống mới buông tay gã ra:
- Nghe nói con trai Lương Sư Đô đã mua một số hỏa khí Giang Nam lớn của Hải Sa Bang. Tử Lăng nghi ngờ đây là âm mưu của Hoàng huynh đối phó Lý Thế Dân ta, phải không?
Từ Tử Lăng gật đầu:
- Lương Sư Đô rất có khả năng là người của Ma Môn, ngoài ra Nhĩ Văn Hoán và Kiều Công Sơn cũng từng hiện thân gần vùng thành Ba Đông, cộng thêm một số dấu vết khác, điều ta nghi ngờ tuyệt không phải là không có căn cứ.
Tiếp đó gã đem quan hệ phức tạp của Vân Ngọc Chân, Hương Ngọc Sơn và Hải Sa Bang kể ra một lượt
Lý Thế Dân trầm ngâm:
- Ta ban đầu vốn không tin chuyện này, thế nhưng nghe Tử Lăng phân tích kỹ càng như vậy, chuyện này không phải là không có khả năng.
Sau đó hắn chăm chú nhìn Từ Tử Lăng, hai mắt thần quang đại thịnh:
- Tử Lăng mạo hiểm đến Trường An chỉ vì chuyện này sao?
Từ Tử Lăng lặng yên một lúc mới chậm rãi nói từng chữ:
- Lần này ta tới Trường An là muốn hỏi rõ tâm ý của Thế Dân huynh, rốt cuộc là muốn bó tay ngồi chờ chết hay nỗ lực phản kích lại? Có thể vì thương sinh thiên hạ, vì hạnh phúc của vạn dân mà bỏ hết tất cả, bao gồm cả gia tộc và tình cốt nhục phụ tử huynh đệ, để thiên hạ thống nhất trên tay ngươi, hết lòng làm một vị hoàng đế tốt, yêu nước thương dân không?
Hai mắt Lý Thế Dân thần quang lại càng thịnh hơn, ngữ khí lại vô cùng bình tĩnh, trầm giọng:
- Những lời này của Tử Lăng không phải là đã quá muộn sao?
Từ Tử Lăng lắc đầu:
- Không giấu gì Thế Dân huynh, ta không thể cho huynh một đáp án khẳng định, chỉ là tận lực mà làm. Chỉ có huynh và Khấu Trọng hòa giải mới là phương pháp duy nhất để giải quyết mối đại họa như lửa cháy ngang mày của Trung Nguyên.
Song mục Lý Thế Dân chăm chú nhìn Từ Tử Lăng không chớp:
- Khấu Trọng có biết chuyện này không?
Từ Tử Lăng thản nhiên nói:
- Ta còn chưa có cơ hội nói với y.
Lý Thế Dân đột nhiên đứng dậy, đi thẳng ra cửa lớn không hề quay đầu nhìn lại.
Từ Tử Lăng nhìn theo bóng lưng xa dần của hắn, đầu óc chợt trống rỗng.
(