Đại Đường Song Long Truyện

Chương 705 : Tơ tình chưa dứt

Ngày đăng: 13:20 19/04/20


Từ Tử Lăng đang đêm vào phủ Lý Tịnh, từ bờ tường đằng sau vào trong nhà. Cả phủ tướng quân to lớn quạnh quẽ vô cùng, phần lớn các sân và phòng đều không thắp đèn, chỉ có tòa nhà chính là có ánh lửa, tình huống thật khiến người ta cảm thấy kỳ lạ. Dựa vào kiến trúc học có thể hiểu rõ đời sống thường ngày của chủ nhân. Gã gõ nhẹ vào cửa sổ ý muốn kinh động Lý Tịnh.



“Cốc! Cốc!”



- Ai?



Từ Tử Lăng nhỏ tiếng đáp:



- Đã quấy nhiễu đại tẩu! Là Từ Tử Lăng!



Tiếng gió vang lên, Hồng Phất Nữ hiện thân nơi hành lang, mày đẹp chau lại:



- Lại là ngươi! Đến tìm Lý Tịnh làm gì?



Nàng thân mặc y phục chỉnh tề, hiển nhiên là chưa đi ngủ.



Từ Tử Lăng thấy nàng lời lẽ không thân thiện gì chỉ đành kiên trì:



- Xin lỗi! Đã làm phiền đại tẩu nghỉ ngơi, ta có chuyện quan trọng cần gặp Lý đại ca, huynh ấy vẫn chưa về sao?



Hồng Phất Nữ lộ ra thần sắc phức tạp, vừa mang nét thống khổ lại vừa có vẻ bất đắc dĩ, áy náy nói:



- Là ta nói xin lỗi mới đúng, tâm tình ta xấu quá. Ôi! Vào nhà rồi nói!



Từ Tử Lăng giật mình:



- Lý đại ca gặp chuyện gì sao?



Hồng Phất Nữ chỉ lắc đầu ý nói không phải, như thể đang cố gắng kiềm chế sự sốt ruột của mình. Nàng xoay người dẫn đường:



- Ở đây không tiện nói chuyện, theo ta!



Nàng dẫn Từ Tử Lăng vào thư phòng, hai người ngồi trong căn phòng tối đen, Hồng Phất Nữ bình tĩnh trở lại, thái độ lãnh đạm:



- Tử Lăng gặp Lý Tịnh có chuyện gì?



Từ Tử Lăng quan tâm Lý Tịnh nhịn không được hỏi:



- Vì sao đại tẩu lại không vui? Lý đại ca vì sao không ở nhà với tẩu?



Hồng Phất Nữ đáp:



- Đại ca ngươi ra ngoại thành nghênh tiếp Tần Vương. Ôi! Làm sao trả lời ngươi cho tốt? Bởi vì quan hệ giữa Lý Tịnh và các ngươi mà y không những phải chịu sự khinh thị của mọi người ở Trường An còn bị đồng liêu ở Tần Vương phủ xa lánh. Tần Vương cố ý không cho y tham gia trận chiến ở Lạc Dương, bề mặt là nói vì nghĩ cho y nhưng thực ra là không tin tưởng y, để y ngồi chơi xơi nước. Lý Tịnh tuyệt không oán trách các người, chỉ là ta cảm thấy bất bình cho y thôi.



Từ Tử Lăng trong lòng cảm thấy tự trách, có thể tưởng tượng được hoàn cảnh của phu phụ Lý Tịnh khó khăn thế nào.



Hồng Phất Nữ nói tiếp:



- Tử Lăng đến Trường An làm gì? Không lẽ ngươi không biết cả thành Trường An ai cũng muốn giết ngươi và Khấu Trọng sao?



Từ Tử Lăng nhẹ giọng:



- Thật xin lỗi!



Hồng Phất Nữ than:



- Nói vậy có ích gì? Đối với hai người các ngươi ta thật không biết làm sao là tốt! Nếu hai người là phường đại gian đại ác thì mọi việc đơn giản, đằng này hai người không những không phải là loại người đó mà còn là người hiệp nghĩa. Lần trước các người đã giúp cho Tần Vương một việc lớn, khiến Trầm Lạc Nhạn tránh khỏi đại nạn. Thế nhưng lại khiến bọn ta đắc tội với Hoàng thượng và Thái tử. Độc Cô gia lại càng hận vợ chồng ta đến tận xương tủy. Ta từng đề nghị Lý Tịnh rời khỏi Trường An, ẩn cư sơn lâm, thế nhưng y đã cự tuyệt. Y nói trong lúc này rời khỏi Tần Vương chính là bất nghĩa. Mắt thấy dị tộc tái ngoại xâm lược mà thờ ơ chính là bất nhân. Nhưng hiện tại bọn ta làm được gì chứ?



Từ Tử Lăng á khẩu vô ngôn, trong lòng khó chịu.



Trong lòng Hồng Phất Nữ khẳng định là tràn đầy sự bất bình nhưng ngữ khí vẫn hết sức bình tĩnh:



- Chúng ta một mặt lo lắng cho tình huống của các người ở Lạc Dương, một mặt lại lo Tần Vương có bề gì, trong lòng mâu thuẫn vô cùng. Hiện tại tình thế rõ ràng nhưng lại càng thấy lo lắng hơn. Ôi! Tử Lăng bảo chúng ta phải xử sao đây?



Từ Tử Lăng buột miệng:



- Lần này đệ tới Trường An không những muốn trợ giúp Tần Vương vượt qua khó khăn này mà còn muốn giúp y đăng lên ngai vàng, nhất thống thiên hạ, đánh lui ngoại địch.



Hồng Phất Nữ giật mình:



- Phải chăng Tử Lăng nói vậy để an ủi ta?



Từ Tử Lăng quả quyết:



- Đệ nói thật đó!



Hồng Phất Nữ ngồi cách gã một kỷ trà, chăm chú nhìn gã một lúc mới trầm giọng hỏi:
Từ Tử Lăng thầm cảm thấy không ổn, gã hiểu rõ tác phong hành sự của Kỷ Thiến hơn Âm Hiển Hạc. Nàng mới rồi đuổi Thanh Thanh đi thì gã đã cảnh giác rồi. Hiện tại nàng lại cố ý dùng lời khen hai người dũng cảm, khẳng định là có ý gì khác.



Đôi mắt đen như hai viên bảo thạch của Kỷ Thiến chuyển động qua qua lại lại trong vành mắt, đoạn nheo mắt nhìn Từ Tử Lăng:



- Nghe mẹ nói hai người có chuyện đến cầu ta. Chuyện đó thì không thành vấn đề, mọi người đều là con cháu giang hồ, đương nhiên phải nói đến nghĩa khí. Thế nhưng giang hồ có quy củ của giang hồ. Các người làm cho ta một việc, Kỷ Thiến ta tất sẽ báo đáp. Với võ công khiến cả thiên hạ phải kinh khiếp của các ngươi, chuyện mà ta nhờ chỉ cần nhấc tay là làm được, không phí chút sức lực nào.



Âm Hiển Hạc trầm giọng:



- Xin Kỷ tiểu thư chỉ thị!



Kỷ Thiến mặt mày vui tươi ánh mắt tập trung vào Âm Hiển Hạc, rõ ràng là thấy Âm Hiển Hạc so với Từ Tử Lăng “thành thật dễ lừa” hơn nhiều. Nàng nháy mắt với y một cái:



- Giết Trì Sanh Xuân cho ta, lúc đó bất luận các người muốn ta làm gì Kỷ Thiến ta cũng ngoan ngoãn nghe theo.



Âm Hiển Hạc nhìn Từ Tử Lăng tỏ vẻ khó khăn, còn Từ Tử Lăng thì nhìn Kỷ Thiến, điềm đạm nói:



- Trì Sanh Xuân đã sớm rơi vào danh sách những người chúng ta phải giết, thế nhưng trước mắt chúng ta không lập tức ra tay được. Lần này bọn ta đến Trường An là hi vọng tiểu thư thành thật nói cho chúng ta biết chuyện của Âm Tiểu Kỉ.



Âm Hiển Hạc lập tức hô hấp rất nhanh, tâm tình khẩn trương.



Kỷ Thiến chau mày đẹp, có vẻ thiếu kiên nhẫn nói:



- Giết người với các người là chuyện bình thường như cơm bữa, vì sao lại dùng dằng không ra tay? Kỷ Thiến ta là người ân oán phân minh, có ân tất báo. Nếu các người không chịu làm chuyện này cho ta thì đừng hòng ta nói một câu nào.



Từ Tử Lăng lắc đầu:



- Không! Cô nhất định sẽ nói!



Kỷ Thiến lộ vẻ tức giận khiến người động lòng, liếc gã một cái:



- Từ đại hiệp ngươi không phải ngày đầu quen biết ta, sao lại nắm chắc như thế? Ta ghét nhất là loại nam nhân cứ tự cho là mình đúng. Ta xem ngươi không dám nghiêm hình bức cung, ngươi có thể làm gì ta chứ?



Âm Hiển Hạc muốn lên tiếng nhưng bị Từ Tử Lăng đưa tay ngăn lại, gã nhẹ giọng:



- Chính vì ta quen biết tiểu thư, hiểu rõ Kỷ Thiến là loại người gì nên mới chắc chắn là cô sẽ nói, không nhẫn tâm không nói.



Kỷ Thiến ngạc nhiên:



- Không nhẫn tâm? Thật là trò cười, ngươi tưởng ta ngày đầu tiên ra giang hồ sao?



Từ Tử Lăng than:



- Bởi vì Điệp công tử tên thật là Âm Hiển Hạc, là anh ruột của Âm Tiểu Kỉ. Từ khi nàng bị ác đồ Hương gia bắt đi, mười mấy năm nay y không ngại khó khăn vất vả, đi khắp chân trời góc biển tìm em. Cô nhẫn tâm không lập tức nói cho y biết sao?



Thân hình yêu kiều của Kỷ Thiến kịch chấn, đưa mắt nhìn Âm Hiển Hạc, ngạc nhiên:



- Đây là chuyện không thể nào, đại ca của Tiểu Kỉ đã bị bọn người độc ác không bằng cầm thú đó đánh chết rồi.



Đến phiên Âm Hiển Hạc toàn thân chấn động, không khống chế nổi, nước mắt chảy như mưa ướt cả gương mặt. Y phóng tới trước mặt Kỷ Thiến, hai gối khuỵu xuống, bất chấp tất cả ôm lấy đôi chân vừa dài vừa đẹp của nàng, nghẹn ngào:



- Cầu xin cô nói cho ta biết, Tiểu Kỉ đang ở đâu, ta thật sự là đại ca của nó, ta không bị đánh chết.



Từ Tử Lăng trong lòng đau xót, thiếu chút nữa cũng rơi nước mắt.



Thân hình Kỷ Thiến lại run lên, cúi đầu nhìn đôi mắt đẫm lệ của Âm Hiển Hạc, không hề trách y ôm chân nàng, hai mắt chuyển sang màu đỏ, nước mắt doanh tròng, đưa tay chạm vào gương mặt vừa dài vừa ốm của Âm Hiển Hạc, hỏi lại:



- Ngươi thật chưa chết?



Âm Hiển Hạc khóc không thành tiếng, khẽ gật đầu. Chỉ thấy bộ dạng kích động lộ ra chân tình của y, ai cũng biết lời y không phải giả.



Kỷ Thiến nhỏ giọng hô:



- Trời ơi! Ngươi quả thật chưa chết!



Hai hàng nước mắt chảy dài, nàng không còn là một danh kỹ Trường An luôn tự nói mình là dân giang hồ nữa.



Từ Tử Lăng nói:



- Trên cánh tay trái của Tiểu Kỉ có một cái bớt màu hồng to bằng đầu ngón tay, còn có một đôi mắt vừa to vừa sáng và một đôi chân dài. Có thể nói ra những đặc điểm đó chứng tỏ chúng ta không phải nói bậy gạt người.



Kỷ Thiến rút khăn tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Âm Hiển Hạc, nói nhẹ nhàng như dỗ dành hài tử:



- Đừng khóc! Ta biết Tiểu Kỉ ở đâu.



(