Đại Đường Song Long Truyện

Chương 71 : Diêm thuyền kinh biến

Ngày đăng: 13:13 19/04/20


Thuyền muối của hai gã vào Trường Giang không lâu thì thời tiết xấu đi nhanh chóng, mưa gió dầm dề. Đã có bọn Đoạn Ngọc Thành bốn người phụ trách lái thuyền nên Từ Tử Lăng đích thân xuống bếp làm cơm. Gã và Khấu Trọng đã từng làm đầu bếp trong quán ăn nên tay nghề hết sức thành thục.



Khấu Trọng đi tuần vài vòng trên mạn thuyền, rồi không hiểu tại sao gã cứ có cảm giác như đang bị người khác ngầm giám thị, nhưng trên sông lại không có con thuyền nào, cả hai bên bờ cũng vắng vẻ không một bóng người. Sau khi dặn dò bọn Ma Quý đề cao cảnh giác, gã liền đi đến trù phòng ở cuối thuyền tìm Từ Tử Lăng. Thức ăn cũng đã làm được bảy tám phần, Từ Tử Lăng thấy Khấu Trọng tới liền chau mày nói: "Ta lại có cảm giác rất bất thường rồi, thỉnh thoảng lại giật mình một cái, có làm thế nào cũng không thể bình tỉnh lại được!".



Khấu Trọng ngưng thần quan sát xung quanh một hồi, sau đó mới bước tới bên cạnh gã thấp giọng nói: " Ta hoài nghi địch nhân đã lên thuyền rồi, nói không chừng chính là tên tiểu tử Dương Hư Ngạn, ngươi còn nhớ sáng sớm nay chúng ta đã có cảm giác kỳ dị nhưng lại không thấy bóng người không?".



Từ Tử Lăng gật đầu đồng ý, Dương Hư Ngạn được xưng tụng là Ảnh Tử Thích Khách, rất tinh thông thuật ẩn hình dấu tích, lai vô ảnh khứ vô hình, trong thiên hạ e rằng cũng chỉ có mình y có được bản lãnh này.



Khấu Trọng lại nói tiếp: " Nếu như đơn đả độc tấu, hai chúng ta đều không phải đối thủ của y, nhưng nếu liên thủ lại thì may ra có thể liều một phen. Vì vậy kể từ bây giờ, ta với ngươi tuyệt đối không thể rời xa nhau!".



Song mục Từ Tử Lăng lộ thần sắc kiên định, lắc đầu nói: "Nếu làm như vậy, chúng ta vĩnh viễn cũng không thể trở thành cao thủ chân chính được!".



Khấu Trọng thoáng ngẩn người: " Ngươi nói cũng đúng, nếu đã như vậy, chi bằng chúng ta tiên phát chế nhân, tìm cách dụ y xuất hiện quyêt một trận sinh tử! Hắc! Không biết giờ đây tên tiểu tử đó đã trở thành người của phe nào rồi? Hôn quân đã chết sao y không về hưu nhỉ?".



Từ Tử Lăng tỏ vẻ bất mãn: " Chỉ nghe câu cuối cùng của ngươi đã biết ngươi vẫn còn sợ hãi trong lòng, mẹ không phải đã dạy chúng ta đặt mình vào chỗ chết để tìm cái sống hay sao? Chỉ cần quên hết sinh tử chúng ta mới có thể phát huy hết toàn bộ công lực, cứ chưa đánh đã sợ giống ngươi thì tất bại chứ chẳng nghi!".



Khấu Trọng gắng gượng chống đỡ: " Ngươi đừng quên tên tiểu tử Dương Hư Ngạn ấy dám hành thích cả lão gia tử của chúng ta. Chúng ta nếu như luyện thêm vài năm công phu thì chắc cũng có thể thử với lão gia một phen, nhưng bây giờ thì vẫn chưa được".



Từ Tử Lăng thở dài một tiếng: " Nói thực lòng, trong lòng ta cũng sợ hãi lắm. Nhưng đây mới là mục đích của chuyến buôn muối này, chính là đặt mình vào tử địa, toàn lực cầu sinh, tiến hành một cuộc tu luyện nghiêm ngặt nhất về mặt võ đạo, ngươi có hiểu không?".



Khấu Trọng hít sâu một hơi, vỗ ngực nói: " Được rồi! Ta nghe lời ngươi, nhưng ngươi cũng phải cẩn thận đấy!".



Nói đoạn gã quay đầu bỏ đi. Từ Tử Lăng làm nốt món ăn cuối cùng, đang định bưng đi thì chợt nghe một tiếng thở nhè nhẹ như của nữ nhân vang lên ngoài cửa. Từ Tử Lăng khẽ giật mình. Với tu vi hiện nay của gã, ai có thể đến gần như vậy mà vẫn không bị cảm quan linh mẫn của gã phác giác? Gã vội quay người lại tắt hết đèn lửa. Cùng lúc đó, hai bên tai gã chợt vang lên tiếng rú thê lương thảm thiết, tựa như từ âm gian văng vẳng về vậy. Từ Tử Lăng đứng yên bất động, thu nhiếp tâm thần, vận công tụ vào song mục, chung quanh lập tức rõ ràng như trước. Lập tức chấn động tâm thần. Chỉ thấy trước cửa có một nữ tử tóc dài áo trắng, tuy nàng cúi đầu không thể nhìn rõ mặt nhưng thần thái thể hình và quan trọng hơn cả là cảm giác mà nàng ta đem lại đều giống Phó Quân Sước vô cùng. Từ Tử Lăng nhất thời quên rằng Phó Quân Sước sớm đã rời khỏi thế gian này từ lâu, buột miệng thốt: "Mẹ!".



Nữ tử đó khẽ run lên, rồi đột nhiên lại biến mất. Từ Tử Lăng vội bổ người lao ra ngoài. Ngoài hành lang tối om như mực, không một bóng người. Tiếng y phục phất gió lên, Khấu Trọng tung mình lao tới, trầm giọng hỏi: "Bốn người bọn Đoạn Ngọc Thành biến mất cả rồi! Ủa? Ngươi làm sao vậy?".



Từ Tử Lăng chưa kịp trả lời.
" Đinh!".



Đao kiếm giao kích! Thân hình vạm vỡ của Khấu Trọng run lên bần bật, lảo đảo dịch người sang bên hai bước mới có thể đứng vững. Phó Quân Du thì bay ngược về phía mạn thuyền, trong nháy mắt đã lao vọt trở lại, liên tiếp công ra năm kiếm. Mỗi một kiếm đều như không công vào Khấu Trọng, nhưng lại khiến gã phải khổ sở đón đỡ, Từ Tử Lăng đứng bên xem mà cũng cảm thấy khó hiểu vô cùng. Phó Quân Du đột nhiên tung ra một cước, mũi giày điểm vào đùi non của Khấu Trọng lúc này đang bị kiếm chiêu làm cho tay chân luống cuống, chiêu thức hiểm độc lại lăng lệ phi thường.



Khấu Trọng gầm lên một tiếng, lách người né tránh như một con cá quẫy mình ở một góc độ mà Phó Quân Du không thể nào tưởng tượng ra được, chẳng những tránh được một cước hiểm ác của nàng, còn phản thủ vung đao lên chém vào eo hông bên phải của Phó Quân Du. Phó Quân Du hiển nhiên kinh ngạc phi thường, lắc mình né tránh một đao của gã, đoạn lăng không đảo mình ra phía sau Khấu Trọng. Tỉnh Trung Nguyệt trong tay Khấu Trọng luồn qua nách, tiếp tục đẩy Phó Quân Du phải bay ra xa né tránh. Phó Quân Du bất ngờ dịch người đến bên cạnh Từ Tử Lăng, vung tay rải ra mười điểm hàn quang.



Từ Tử Lăng thở dài một tiếng, biết sau khi nàng ta thử qua thực lực của Khấu Trọng, sợ rằng hai gã liên thủ, lại thấy gã không có binh khí cầm tay nên có ý đồ thu thập trước, sau đó mới toàn lực đối phó với Khấu Trọng.



Khấu Trọng tức giận hét vang: " Bà nương thối này thật tàn độc, Tiểu Lăng ngươi tuyệt đối không thể lưu tình!".



Từ Tử Lăng sớm đã tung mình vọt lên như một cánh chim khổng lồ, hóa quyền thành đao, chém mạnh vào lưới kiếm dày đặc! Kình khí chạm nhau! Phó Quân Du kinh hãi vì Từ Tử Lăng chẳng những có thể dùng tay không tiếp kiếm, lại còn từ trong kiếm ảnh trùng trùng nhận ra vị trí chính xác của bảo kiếm, xảo diệu hóa giải công thế của nàng thì gã đã hạ thân xuống phía sau lưng nàng, dùng lưng đụng mạnh. Cách đánh như vậy, cả nghe nàng cũng chưa từng nghe qua. Có điều nàng đã nhận ra nội lực của hai gã tuy kỳ dị tuyệt luân nhưng vẫn còn sút kém hai ba phần so với đệ thất trùng Cửu Huyền Đại Pháp của nàng, trong lòng thầm nhủ tự ngươi muốn chết, đoạn dồn nội lực ra phía sau lưng, ngạnh tiếp cú đụng của Từ Tử Lăng.



"Ầm!".



Từ Tử Lăng miệng phun ra một búng máu, bay ra như một con diều đứt dây. Khấu Trọng sớm đã chuẩn bị, tung người lên đón lấy gã. Phó Quân Sước cũng bị lực phản chấn làm cho lảo đảo lao về phía trước ba bước, đồng thời từng tia chân khí nhỏ mong manh xâm nhập vào nội thể, khó chịu đến độ suýt chút nữa thì thổ huyết. Có điều nàng không kinh hãi mà còn vui mừng, cố dồn nén thương thế, quay người trở lại, trường kiếm trong tay lao vút về phía sau lưng Từ Tử Lăng như một tia chớp, ý đồ một chiêu giải quyết cả hai gã, hạ thủ quyết chẳng lưu tình!



Không ngờ Khấu Trọng sớm đã truyền chân khí vào trong nội thể Từ Tử Lăng, hóa giải phần lớn thương thế, lúc này hai gã bất chợt phân khai. Khấu Trọng hú lên một tiếng dài, Tỉnh Trung Nguyệt lập tức chém ra. Từ Tử Lăng cũng đánh ra một quyền nhắm vào vai trái nàng. Trong lúc bất phòng, Phó Quân Du chỉ kịp kêu lên một tiếng, trường kiếm trong tay phải xoắn lại với đao của Khấu Trọng, tay trái thì đưa lên đỡ quyền của Từ Tử Lăng. Cùng lúc phải ngạch tiếp thế công như bài sơn đảo hải của hai cao thủ trẻ tuổi mới quật khởi trên giang hồ.



Khấu Trọng và Từ Tử Lăng bị chấn lực đẩy ngược lại, lảo đảo muốn ngã, còn Phó Quân Du thì thổ ra một bụm máu nhỏ, tung mình vọt lên cao hạ thân xuống nóc khoang thuyền, rồi lại lộn nhào trên không hai cái nữa, bay vút vào bờ. Chỉ nghe tiếng nàng văng vẳng truyền lại: "Cái mạng của hai ngươi tạm thời để đó, ngày khác ta sẽ đến lấy!".



Khấu Trọng và Từ Tử Lăng vừa mới đứng vững.



"Ầm!".



Thuyền muối cuối cùng cũng húc phải một tảng đá ngầm khiến hai gã ngã lộn nhào.