Đại Đường Song Long Truyện
Chương 718 : Bản đồ Trường An
Ngày đăng: 13:21 19/04/20
Từ Tử Lăng theo Lý Tịnh tiến vào thành Lạc Dương, thẳng đến Hoàng cung nội uyển. Lý Thế Dân sớm đã đợi tại thư trai, thấy Từ Tử Lăng đến, mừng rỡ mời gã ngồi xuống. Bọn thủ hạ bao gồm cả Lý Tịnh đều cáo lui.
Ánh mắt hai người chạm nhau, đều biểu lộ cảm giác thân thiết của bằng hữu tương giao.
Lý Thế Dân mở lời:
- Ta mới tiếp chiếu thư của Phụ hoàng, bảo ta trở về Trường An. Tình huống phía các ngươi thế nào rồi?
Từ Tử Lăng đáp:
- Bọn đệ ít nhất phải cần hai, ba tháng mới hoàn thành kế hoạch thâm nhập Trường An. Thế Dân huynh cần phải kéo dài thời gian.
Lý Thế Dân nhíu mày nói:
- Thời gian không còn nhiều, đối với bọn ta rất bất lợi. Còn chưa đến một tháng nữa là tới mùa tuyết tan.
Từ Tử Lăng trầm ngâm:
-Vì lệnh huynh thành công dẹp loạn Lưu Hắc Thát, nên lệnh tôn tuyệt đối sẽ không để Lý Thế Dân huynh đem binh xuất chinh lần nữa. Mà một khi lệnh huynh chưa giải quyết xong vấn đề của Thế Dân huynh, hơn nữa liên quân Tái ngoại có thể Nam hạ bất kỳ lúc nào, nên lệnh tôn khẳng định sẽ không dám dụng binh với Thiếu soái quân. Cho nên chỉ cần Thiếu soái quân án binh bất động thì sẽ hình thành nên thế Nam Bắc đối đầu.
Lý Thế Dân gật đầu:
- Chỉ cần các ngươi ra vẻ đem toàn lực công phạt Lâm Sĩ Hoành và Tiêu Tiễn thì Trường An không có ai nghi ngờ. Vả lại mùa xuân mưa nhiều, bất lợi cho việc hành quân, nên đến mùa hạ mới phát động Bắc công cũng hợp tình hợp lý.
Từ Tử Lăng hỏi:
- Thế Dân huynh có thể trì hoãn được bao lâu?
Lý Thế Dân cười khổ:
- Nửa tháng là cùng, đó là tính cả thời gian quay về. Thời gian nửa tháng đó sẽ vô cùng gian nan.
Từ Tử Lăng nói:
- Trong nửa tháng đó, Thế Dân huynh phải vì việc lớn mà nhẫn nhục. Lúc cần thiết bọn ta sẽ thỉnh Giải Huy và tứ tộc công khai tuyên bố theo bọn ta. Lúc đó lệnh tôn sẽ không dám khinh cử vọng động. Vì nếu vậy Quan Trung sẽ trực tiếp bị uy hiếp, giết huynh sẽ làm loạn lòng quân. Nên lệnh tôn sẽ chỉ tước dần chức quyền của huynh, thanh trừ các mưu thần mãnh tướng bên cạnh huynh.
Lý Thế Dân tiếp lời:
- Đó chính là việc làm người ta đau đầu vô cùng. Mà Ba Thục đầu hàng Thiếu Soái quân thì ảnh hưởng về mặt tâm lý lớn hơn thực tế nhiều. Vì hành quân qua Hán Trung đến Quan Trung trên Thục đạo rất bất lợi, nếu có phòng bị, chỉ cần bố trí trọng binh ở nơi yếu hại, thì đối phương khó mà tiến dù chỉ nửa bước.
Tử Tử Lăng trong lòng chấn động:
- Được Thế Dân huynh đề tỉnh, Ba Thục như huynh nói, đúng là có thể lợi dụng tốt. Đầu tiên Giải Huy sẽ tỏ ý trung lập, làm an lòng Trường An. Sau đó bọn ta hư trương thanh thế, cầm chân đội quân ở quan ngoại của các ngươi. Dưới tình huống đó, chỉ cần Ba Thục tuyên bố đầu nhập Thiếu soái quân, biện pháp đối phó duy nhất của lệnh tôn là điều quân ở Trường An đến thủ phòng tuyến phía Nam, như vậy sẽ giảm thiểu áp lực đối với bọn ta.
Lý Thế Dân động dung:
- Kế này của Tử Lăng không cần dùng một binh một tốt nào, xảo diệu phi thường. Nhưng ta còn có một nỗi lo chính là liên quân tái ngoại của đầu não Đột Lợi và Hiệt Lợi. Theo tin tức của bọn ta, binh lực của liên quân tái ngoại vẫn đang tập kết, ước chừng cuối cùng có thể đạt từ hai mươi vạn đến hai mươi lăm vạn quân. Thực lực như thế, ở Trung thổ căn bản không có ai đủ lực chính diện giao phong, kể cả khi Lý đường ta kết hợp Thiếu soái quân.
Từ Tử Lăng nhớ tới sự tinh nhuệ cường tráng, đến đi như gió của quân Tái ngoại mà thấy lạnh người. Nếu để một đội quân như thế tiến vào Trung nguyên chém giết thì thiệt hại không thể tưởng được. Gã nói:
- Đối với việc này bọn ta có thể lạc quan một chút, điểm cốt yếu vẫn ở Triệu Đức Ngôn. Một ngày Thế Dân huynh chưa chết, lão sẽ khuyên Hiệt Lợi nhẫn nại chờ đợi. Mà theo tình huống trước mắt thì việc giết Thế Dân huynh chỉ còn đợi thời cơ chín muồi. Hiệt Lợi chưa bao giờ thiếu tính kiên nhẫn.
- Các ngươi đặt mình vào hiểm nguy như thế nào?
Từ Tử Lăng đáp:
- Bọn tiểu đệ tính dùng lại thân phận Tư Đồ Phúc Vinh. Khấu Trọng và tiểu đệ đương nhiên lại hóa thân thành Thái Nguyên Dũng và Khuông Văn Thông, lúc đó chỉ có Thạch Chi Hiên là biết được thân phận chân chính của bọn tiểu đệ.
Lý Thế Dân lo lắng hỏi:
- Thế không sợ Thạch Chi Hiên làm lộ thân phận sao?
Từ Tử Lăng đáp:
- Vì thế mới nói đặt mình vào hiểm nguy. Có điều với cách hành xử của Thạch Chi Hiên, nếu chưa hiểu rõ dụng ý của bọn tiểu đệ, lão chắc chắn sẽ không làm lộ ra đâu. Hiện giờ lão đang bị người các hệ Ma môn liên thủ bài xích, Dương Hư Ngạn lại phản bội lão, khiến lập trường của lão trở nên vô cùng mơ hồ. Tình huống này rất có lợi cho chúng ta.
Lý Thế Dân gật đầu:
- Kế sách của các ngươi luôn táo bạo, vừa lạ vừa hiểm. Tư Đồ Phúc Vinh thật có thể giao cho ta. Người của ta luôn giám sát cẩn mật mọi động tĩnh của hắn, đảm bảo hắn không cản trở đại kế của các ngươi.
Từ Tử Lăng vui vẻ bảo:
- Thế Dân huynh thật là chu đáo cẩn thận, vậy thì bọn đệ đỡ tốn công rất nhiều.
Lý Thế Dân nói:
- Nghĩ lại cảm thấy có rất nhiều chuyện tình cờ. Hôm biết được các ngươi giả trang thành Tư Đồ Phúc Vinh đến Trường An đối phó với Hương gia, không hiểu tại sao ta cuối cùng lại xuất toàn lực che giấu cho các ngươi, phái người tìm kiếm Tư Đồ Phúc Vinh và quyến thuộc đang ở tái ngoại, cảnh cảo hắn nếu không có chỉ thị của ta, không được quay về trung thổ. Bây giờ để cho an toàn, ta sẽ giam bọn chúng lại cho đến khi thân phận của hắn không còn giá trị lợi dụng nữa.
Ngừng một chút, y tiếp:
- Ta còn có một mối lo trong lòng. Từ sau khi Dương Văn Can tạo phản, Phụ hoàng ra lệnh cho Lưu Chính Đạo xây Hoành Nghĩa cung ở Tây thành, tháng trước cuối cùng đã hoàn thành. Ta sợ là sau khi quay lại Trường An, Phụ Hoàng sẽ ép ta chuyển qua tòa cung mới này.
Từ Tử Lăng thầm giật mình. Lý Thế Dân luôn ở Thiên Sách phủ nằm trong hoàng cung, tọa lạc ở phía tây Thái Cực cung. Bất kì ai muốn tấn công Thiên Sách phủ đều phải tiến nhập vào hoàng cung. Nhưng nếu y chuyển về cung mới nằm độc lập ở tây thành thì toàn bộ tình thế sẽ biến đổi. Kẻ tấn công không cần phải vì Lý Uyên mà ném chuột sợ bể đồ. Đối với Lý Thế Dân lại càng bất lợi. Làm sao để trì hoãn chuyện này đây?
Từ Tử Lăng hỏi:
- Thế Dân huynh có thể từ chối không chuyển đi không?
Lý Thế Dân than:
- Nếu phụ hoàng lấy cớ khích lệ quân công của ta, dùng cái đó làm phần thưởng đặc biệt thì ta có thể cự tuyệt được sao?
Từ Tử Lăng nói:
- Thế nên những ngày sau khi Thế Dân huynh trở lại Trường An sẽ phải cẩn thận từng bước, vô cùng gian khổ nguy hiểm. Bọn ta chỉ còn cách binh đến thì ngăn, nước lên thì đắp bờ, linh hoạt ứng biến mà thôi.
Lý Thế Dân ôm vai gã, cười nói:
- Thì đành phải vậy thôi, sau khi nói chuyện với ngươi tâm tình ta tốt lên rất nhiều. Có thể cùng kề vai tác chiến với các ngươi thật là lạc thú lớn nhất trong đời. Trước đây khi trộm sổ sách của Đông Minh phu nhân ta đã có cảm giác này, lúc ứng phó loạn Dương Văn Can cũng là khoái lạc trong hiểm nguy. Hiện giờ mọi người không còn lo lắng nữa, sẽ khiến chúng ta hết lòng hợp tác, tạo nên tương lai tốt đẹp. Người làm đại sự sao có thể chăm chú đến vui buồn sướng khổ của bản thân. Tử Lăng cứ yên tâm quay về báo với Khấu Trọng, chúng ta sẽ gặp lại ở thành Trường An.
(