Đại Đường Song Long Truyện

Chương 729 : Vũ khí bí mật

Ngày đăng: 13:21 19/04/20


Trước khi đến Thượng Lâm Uyển tham dự bữa tiệc của Trì Sinh Xuân, Khấu Trọng gặp Từ Tử Lăng tại một quán trà phía bắc. Trông thấy bộ dạng nhăn nhó của Khấu Trọng, Từ Tử Lăng vô cùng ngạc nhiên, kinh hãi hỏi:



- Ngươi làm hỏng chuyện rồi phải không?



Khấu Trọng cười khổ nói:



- Vẫn chưa đến mức đó, ít nhất là Lý Tú Ninh cũng không tố giác ta, có điều nàng không chịu nổi sự thật tàn khốc mà ta kể lại nên chưa chịu quyết định. Nàng cũng nửa tin nửa ngờ việc Kiến Thành và Nguyên Cát sẽ dùng hoả khí để tập kích Thế Dân. Ôi, không ngờ nàng lại không tin tưởng ta, thật là tổn thương đến tâm hồn mỏng manh của ta rồi.



Từ Tử Lăng chau mày nói:



- Ngươi có kể với nàng hiệp định giữa ngươi và Tần Vương về việc diệt Kiến Thành, Nguyên Cát rồi ép Lý Uyên thoái vị không?



Khấu Trọng nhấp một ngụm trà rồi chán nản nói:



- Nếu như ngươi là ta, ngươi có nói ra được không? Ta còn chưa kịp nói đến việc chính thì nàng đã đã khóc như mưa rồi. Nhưng từ lời nói của ta, chắc nàng cũng phải đoán ra ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Kiến Thành và Nguyên Cát. Cuối cùng nàng nói sẽ chờ Lý Thế Dân trở về rồi mới ra quyết định rõ ràng. Thật là đau đầu quá!



Từ Tử Lăng trầm giọng nói:



- Vậy thì cách nhờ Tú Ninh công chúa thuyết phục Lý Thần Thông xem ra không ổn rồi. Ôi, đúng là đau đầu thật. Chúng ta làm thế nào để hoá giải nguy cơ Lý Uyên muốn xử tử hai người họ Phòng và Đỗ đây?



Khấu Trọng trầm ngâm nói:



- Việc thuyết phục Lý Tú Ninh nhất định phải làm xong trước khi Lý Thế Dân trở về Trường An, chứ nếu để nàng đi hỏi Lý Thế Dân thì hậu quả thật khó lường! Nếu chúng ta có thể chứng minh trước cho nàng thấy đống hoả khí nguy hiểm kia là có thật, và Kiến Thành và Nguyên Cát đúng là có ý định sát hại Lý Thế Dân thì biết đâu có thể thay đổi sự do dự của nàng.



Từ Tử Lăng trầm tư nói:



- Chuyện Lưu Văn Tĩnh bị xử tử không khiến nàng suy nghĩ gì sao?



Khấu Trọng ngẩn người ra:



- Ta lại quên mất hỏi nàng cảm thấy thế nào về chuyện này rồi. Tối nay có nên đột nhập vào nội cung hỏi lại nàng không?



Từ Tử Lăng ngạc nhiên nói:



- Ngươi không nói đùa đấy chứ?



Khấu Trọng ôm đầu nhăn nhó:



- Ta bị nàng khóc lóc thành ra vừa đau lòng lại còn trở nên hồ đồ, chút nữa là không chịu để cho nàng rời đi rồi.



Từ Tử Lăng nói:



- Nói cho cùng, nàng đúng là bị làm khó đủ đường. Gia đình tan nát, người thân chém giết lẫn nhau. Nếu đổi ngươi vào vị trí của nàng, trong tình huống đó ngươi sẽ xử sự như thế nào?



Khấu Trọng thở dài:



- Sợ nhất là nàng nhất thời hồ đồ, đi than khóc với Lý Uyên, lúc đó thì hỏng bét hết cả.



Từ Tử Lăng lắc đầu nói:



- Nàng chắc chắn sẽ không bán rẻ ngươi đâu, càng không thể bán rẻ Lý Thế Dân. Bây giờ không còn cách nào khác, đành phải dùng sự thật để chứng minh cho nàng thấy số hoả khí đó thực sự tồn tại.



Sau đó gã kể ra biện pháp đã cùng Bạt Phong Hàn bàn bạc. Khấu Trọng hơi phấn chấn nhưng vấn lắc đầu nói:



- Vẫn không được. Lẽ nào ta phải đưa nàng đến nơi cất giữ hoả khí, rồi bảo với nàng rằng: “Nhìn đi! Đây là bằng chứng xác đáng chứng minh đại hoàng huynh và tam hoàng huynh của nàng muốn giết nhị hoàng huynh của nàng đấy!” Nếu làm như vậy, nói không chừng nàng còn cho rằng chúng ta bày binh bố trận để lừa gạt nàng.



Từ Tử Lăng nói:



- Tìm được nơi cất giữ hoả khí là bước đầu tiên, sau đó còn xem tình hình thế nào mà làm tiếp. Tú Ninh công chúa là người thông minh, nàng hiểu Thiếu Soái Khấu Trọng ngươi là người thế nào mà. Trên đời việc gì chẳng có khó khăn, vấn đề là giải quyết như thế nào thôi.



Khấu Trọng:



- Ta là người trong cuộc nên hồ đồ, cứ lo được lo mất, vẫn là ngươi tỉnh táo hơn. Con bà nó chứ, tạm thời không nghĩ đến nàng ta nữa. Có tiến triển gì mới không?



Từ Tử Lăng kể ra tình hình mới nhất, đặc biệt đề cập đến việc Hồ Tiểu Tiên thay Hồ Phật mượn năm vạn lượng vàng.



Khấu Trọng tạm thời gạt chuyện của Lý Tú Ninh sang một bên, lập tức lấy lại sự sáng suốt lúc bình thường. Gã ngẫm nghĩ rồi nói:
Nhĩ Văn Hoán nói:



- Việc vận chuyển ngân lượng có cần quân Trường Lâm chúng ta giúp đỡ không? Chỉ cần hai vị nói một tiếng bọn ta sẽ thu xếp ổn thoả cho các vị.



Từ Tử Lăng cười thầm rằng tiểu tử ngươi muốn dò hỏi chỗ giấu vàng phải không. Gã tỏ vẻ cảm kích nói:



- Hai vị đại nhân quả là bạn tốt, nhưng số tiền lớn đã được thu xếp ổn thoả rồi, còn số tiền nhỏ thì những anh em khác chắc tự giải quyết được, không dám phiền các vị đại nhân.



Trì Sinh Xuân moi được tin tức quan trọng hắn cần liền nới dây câu để cá khỏi chạy mất. Hắn nâng chén nói:



- Hồ Tiểu Tiên, Phúc Vinh gia gì cũng đặt sang một bên đã. Tối nay là tối của huynh đệ chúng ta! Nào, cạn chén!



Mọi người liền cùng nâng chén.



Đặt cốc rượu xuống xong, hắn vỗ tay gọi một nữ tỳ chầu chực ngoài cửa lại, ghé tai nàng dặn dò một lúc. Khi nữ tì tuân lệnh đi ra, Nhĩ Văn Hoán còn cố với tay vuốt vào mông nàng ta một cái rồi cười ha ha đầy vẻ đắc ý.



Kiều Công Sơn bật cười nói:



- Cái tính háo sắc của lão Nhĩ ngươi vẫn không đổi. Không sợ nàng ta mách với Xuân Hương, cho ngươi mất cả chì lẫn chài sao?



Chẳng biết có phải Nhĩ Văn Hoán đang nghĩ đến cô gái tên Xuân Hương mà Kiều Công Sơn vừa nói không, hắn cười dâm đãng kỳ quái:



- Ngươi không phải lo cho ta. Hiện giờ Xuân Hương gặp ta nhũn như con chi chi, cái gì cũng nghe lời cả. Đó là cái lợi khi có trình độ cao trên giường.



Trì Sinh Xuân bật cười:



- Nghề văn ai cũng không dám đứng đầu, nghề võ chẳng ai chịu đứng thứ hai. Câu nói đó dùng để nói về trình độ trên giường của đàn ông chúng ta lại càng chính xác. Ai chịu nhận năng lực trên giường của mình không bằng người khác thì giơ tay lên xem nào.



Cả căn phòng liền rộ lên tiếng cười.



Khấu Trọng hơi giật mình hỏi:



- Xuân Hương mà hai vị nói đến có phải là một vị tiểu thư của Trì gia không?



Kiều Công Sơn cười:



- Phải nói đó là một trong những cô nương hấp dẫn nhất mới đúng.



Rồi hắn quay sang hỏi Nhĩ Văn Hoán:



- Lão Nhĩ ngươi đã mấy ngày không về nhà rồi?



Nhĩ Văn Hoán không hiểu gì cả, chỉ đáp:



- Quên rồi!



Mọi người lại cười ầm lên.



Đột nhiên tiếng vòng ngọc leng keng, hương thơm theo gió lan đến.



Khấu Trọng và Từ Tử Lăng quay đầu lại, lập tức chấn động.



Chỉ thấy một cô gái xinh đẹp tóc buông dài, mặc chiếc áo ngoài màu trắng muốt có hoa văn màu đỏ, màu xanh đối xứng, vai choàng khăn màu vàng, váy đỏ chấm đất, bước chân nhẹ nhàng như không có lực tiến vào phòng dưới sự đỡ đần của một tiểu tỳ.



Trì Sinh Xuân dẫu đầu hoan nghênh:



- Thanh Nhi mau lại đây, để ta giới thiệu với nàng hai vị khách quý của Trường An.



Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đưa mắt ra hiệu với nhau, lập tức đều làm ra vẻ bị hớp hồn, đứng lên nghênh đón.



Người vừa đến không phải ai khác, chính là sư muội Bạch Thanh Nhi của Loan Loan. Trì Sinh Xuân đưa cả Bạch Thanh Nhi ra đối phó hai gã, có thể thấy hắn nhất định phải chiếm được việc kinh doanh tiền trang này.



Từ Tử Lăng nhớ lại bộ dạng của Bạch Thanh Nhi khi cắm đầy kim châm trên người để luyện loại bí pháp nào đó của ma môn thì bỗng có cảm giác rùng mình. Dựa vào sắc đẹp và thủ đoạn của nàng thì muốn mê hoặc đàn ông là việc dễ như trở bàn tay. Ma môn không những có thể dùng nàng ta để đối phó với Lý Uyên mà còn có thể dùng để đối phó với Lý Kiến Thành hay Lý Nguyên Cát. Chiêu này còn lợi hại hơn cả thiên binh vạn mã.



(