Đại Đường Song Long Truyện

Chương 738 : Vị thế rối ren

Ngày đăng: 13:21 19/04/20


Dưới ánh mắt chăm chú của hai gã, Tống Sư Đạo hạ giọng nói:



- Có tin tức rất xấu, trước hết các ngươi phải giữ bình tĩnh.



Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nghe mà lạnh gáy, quay mặt nhìn nhau không thốt nên lời. Tống Sư Đạo đưa mắt nhìn quanh, thấy các bàn xung quanh không còn khách nhân, y mới thì thầm kể:



- Vừa rồi Phong Đức Di tìm đến các ngươi, do ta tiếp đón. Ông ta nói sáng sớm hôm nay Lý Uyên triệu bọn họ vào cung thương nghị. Ông ta vốn tưởng rằng sẽ bàn về vụ nổ lớn ở Đông cung tối qua, đến khi thấy Vương Thông ngồi ở đó, lại còn có cả Bùi Tịch, đã biết sự việc không tầm thường. Lý Uyên ngay lúc bắt đầu đã trịnh trọng thông báo nội dung buổi đàm thoại tuyệt không cho phép tiết lộ ra ngoài. Như vậy cũng hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này thế nào rồi.



Tâm trạng hai gã chùng xuống, biết ngay là tin xấu, vừa nghe qua đã thấy chuyện này nằm ngoài dự kiến. Tống Sư Đạo hỏi:



- Các ngươi biết Vương Thông, đúng không?



Khấu Trọng gật đầu, trả lời một cách khó nhọc:



- Từng có duyên gặp mặt một lần, ông ta là một đại nho có danh vọng nhất đương thời. Chỉ không ngờ lại là bằng hữu bí mật của Lý Uyên.



Tống Sư Đạo bảo:



- Vương Thông và Lý Uyên có giao tình thâm hậu. Lần này, ông ta đặc biệt đến Trường An để báo cho Lý Uyên biết Lý Thế Dân đã từng cùng các ngươi bí mật gặp gỡ, còn quyết định quay sang đầu hàng các ngươi, phản bội gia tộc.



Ngay cả với công phu trấn định cao độ cho dù Thái Sơn sập xuống trước mặt cũng chẳng mảy may để tâm của Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng, giờ phút này vẫn phải đồng thời chấn động, sắc mặt đại biến. Thành công mới đạt được đêm qua đã bị phủi sạch trơn, thay vào đó trở thành cơn ác mộng kinh hoàng, tựa như bị rơi xuống vực sâu vạn trượng. Tất cả mọi cố gắng từ khi tới Trường An đã trôi hết theo dòng nước. Cả hai đầu óc trống rỗng, chẳng thể nghĩ được điều gì. Vương Thông là kẻ hoàn toàn không có quan hệ, sao lại biết được điều cơ mật mấu chốt nhất của bọn họ?



Sắc mặt Khấu Trọng xám như tro, rên rỉ:



- Không thể nào được! Chỉ có những người chúng ta tin tưởng biết việc này, sao có thể lộ ra ngoài, để Vương Thông nắm được.



Từ Tử Lăng hít một hơi dài, hỏi:



- Lý Uyên định xử trí Lý Thế Dân ra sao?



Tống Sư Đạo đáp:



- Lý Uyên vô cùng tức giận, vốn định tự thân đến Lạc Dương, xử quyết Lý Thế Dân. May sao Bùi Tịch và Phong Đức Di phân trần lợi hại mới ổn định trở lại, tạm thời giữ được bình tĩnh, đợi khi Lý Thế Dân trở về lập tức đoạt lấy binh quyền, sau đó mới tính sổ với hắn.



Khấu Trọng thầm ớn lạnh, nói:



- Hiện tại, kế sách duy nhất có thể dùng được là chúng ta phải tìm cách thông tri và trợ giúp gia quyến thân thích của các tướng sĩ thủ hạ của Lý Thế Dân trốn chạy. Vả lại cần phải gấp rút thực hiện trong một hai đêm. Sau đó, dưới sự chi viện của chúng ta, Lý Thế Dân sẽ tự mình giương binh tại Lạc Dương...



Tống Sư Đạo chen ngang lời của gã:



- Trước tiên chúng ta cần phải giữ sự tỉnh táo đã, đề nghị của ngươi tuyệt không thể làm được. Lý Uyên đã hạ lệnh lập tức giám sát thân nhân gia quyến của Lý Thế Dân cùng các tướng lãnh chủ chốt của hắn, theo dõi sát sao mọi động tĩnh. Nơi này là thành Trường An, không đến lượt chúng ta khinh cử vọng động.



Từ Tử Lăng cười khổ:



- Sự việc tới quá đột ngột, cả hai bọn ta đều rối bời trong lòng. Tống nhị ca có đề nghị gì không?



Hai mắt Tống Sư Đạo lóe lên vẻ phức tạp khiến người ta khó hiểu, hỏi ngược lại:



- Chúng ta trước hết phải gỡ bỏ nghi vấn quan trọng nhất. Vương Thông lấy thông tin từ kẻ nào?



Khấu Trọng khổ sở đáp:



- Đây là việc không thể đoán bừa được.



Tống Sư Đạo lắc đầu:



- Bản thân tin tức này cũng đã thể hiện nhiều điều, nó rõ ràng chỉ nhằm vào Lý Thế Dân, nếu không nó đã đồng thời vạch trần chuyện các ngươi đến Trường An rồi.



Khấu Trọng run lên:



- Có đạo lý, vậy không phải là huynh đệ của Thiếu Soái quân ta tiết lộ. Mà trên sự thật cũng chẳng phải Lý Thế Dân đầu hàng chúng ta, mà là chúng ta ủng hộ hắn lên ngôi hoàng đế.




Tống Sư Đạo hỏi:



- Có nói đến hình thức đánh bạc hay không?



Lôi Cửu Chỉ buồn rầu đáp:



- Chính chúng ta hạ chiến thư, theo quy củ của đổ tràng, sẽ do đối phương lựa chọn đổ pháp.



Khấu Trọng lấy làm khó hiểu:



- Lăng thiếu gia chỉ là đồ đệ, sao sư phó không tự mình ra trận?



Lôi Cửu Chỉ thoáng ngây người, cả lúc sau mới chán nản nói:



- Ta sợ thua mất tài sản của lão Đào.



Khấu Trọng bật cười:



- Thua thì sao? Điều quan trọng của là lôi Hương Quý ra. Ngày sau Lý tiểu tử ngồi lên ngôi hoàng đế, Hoàng Hà vẫn là thiên hạ của lão Đào.



Sắc mặt Lôi Cửu Chỉ trắng bệch, than vãn:



- Ta càng sợ chịu không nổi tác động của một lần thảm bại nữa.



Tống Sư Đạo và Khấu Trọng đưa mắt nhìn nhau, giờ mới biết Lôi Cửu Chỉ đã từng thua trên tay Hương Quý kẻ nổi danh ngang hàng với y, nhất thời chẳng biết nói gì cho phải. Khấu Trọng đột nhiên cười ha hả:



- Lôi đại ca sao có thể vô dụng như thế. Con mẹ nó! Ta cho rằng Lôi đại ca thế nào cũng phải ra trận cùng Hương Quý so cao thấp một lần nữa. Hãy tiết lộ ra ngoài tin tức Đào Quang Tổ chọn huynh làm đại biểu cho hắn. Như vậy Hương Quý tất sẽ tự thân xuất mã, không dám khinh thường.



Tống Sư Đạo nhíu mày:



- Hương Ngọc Sơn biết rõ Lôi đại ca là người của chúng ta, sẽ có vấn đề gì không?



Lôi Cửu Chỉ nói:



- Về mặt này không có vấn đề gì. Giang hồ có quy củ của giang hồ, huống chi đổ cục lần này cử hành trên một con thuyền lớn tại cửa sông lớn bên ngoài Trường An, quan quân cũng quản không được.



Khấu Trọng quả quyết:



- Cứ như vậy đi, Lôi đại ca, cơ hội chấn hưng lại ngày tháng oai phong của huynh đến rồi! Sau khi được đao phải quên đao, sau khi được bạc tất cũng phải quên bạc. Cuối cùng tuy khó tránh khỏi phân thắng bại, nhưng trong cuộc dừng bận lòng coi trọng việc hơn thua. Cứ coi như vui chơi tại một trận mã cầu đi!



o0o



Từ Tử Lăng đứng ở mũi thuyền, suy nghĩ miên man.



Gã đi trên một chiếc thuyền nhỏ do các huynh đệ Song Long bang quen thuộc với thủy tính của Hoàng Hà điều khiển, thuận buồm xuôi gió vùn vụt phóng về Lạc Dương. Băng tuyết hai bên bờ bắt đầu tan chảy, dường như mùa đông khắc nghiệt đang vẫy tay chào từ biệt. Không lâu sau, vẻ đẹp xanh tươi mơn mởn sẽ trở lại vùng đất đai rộng lớn này.



Mưu ma chước quỷ của Tống Trí đã tác động và thương tổn trí mạng tới đại kế của bọn gã. Những gì bọn gã có thể ứng phó được rất ít, mà đối phó với Thạch Chi Hiên lại bỗng trở thành việc gấp như lửa. Vô luận Khấu Trọng có lý do hay ho đến đâu nữa, việc lôi kéo Thạch Thanh Tuyền vốn chẳng hoài thế sự vào việc này thật sự không phải nằm trong mong muốn của gã. Chỉ hận chẳng còn cách nào khác. Hy vọng thỉnh nàng vì cha thổi một khúc không quá gây khó xử cho nàng. Mỗi lần đối phó với Thạch Chi Hiên, bọn gã đều phải quẳng hết khí giới chạy dài. Chỉ mong lần này là ngoại lệ duy nhất.



Vào trong cung Đại Đường ám sát kẻ chết ngàn lần không hết tội Triệu Đức Ngôn quả thật rất hấp dẫn đối với gã và Khấu Trọng. Nhưng hiện giờ chỉ có thể mở to mắt nhìn việc này tan thành bọt nước. Còn phải ra tay trước khi Thạch Chi Hiên kịp thời hiểu ra, trừ đi Tà Vương mối họa lớn này. Chỉ riêng việc này cũng đã làm gã cảm thấy tương lai thành bại khó dò. Gã và Khấu Trọng không nắm chắc được một chút khả năng tất thắng nào.



Trong lòng gã chợt hiện lên tiên dung của Sư Phi Huyên: “Người ấy rốt cuộc đang ở phương nào?”



Nghĩ đến nàng, trong lòng gã dấy lên cảm giác ấm áp khó tả. Chuyện phát sinh giữa gã và nàng sẽ chôn giấu vĩnh viễn ở nơi sâu thẳm nhất trong trái tim, nhưng nó vĩnh viễn chẳng thể phai nhòa.



Gió sông thổi vi vu, cánh buồm no gió lồng lộng như ngựa phi, thẳng tiến về phía Lạc Dương.



Với tình cảnh trước mắt của bọn gã, chỉ có cách vượt muôn vàn khó khăn, phá sóng mà đi, hy vọng có một ngày đạt được mục đích.



(