Đại Đường Song Long Truyện
Chương 737 : Trời xui đất khiến
Ngày đăng: 13:21 19/04/20
Hai người vừa nhảy vào hậu viện Tư Đồ phủ, chợt giật mình cảnh giác, thầm than không ổn. Thạch Chi Hiên từ chỗ tối bước ra chặn ngay trước mặt họ, hai mắt lão sáng rực soi mói hai người, trầm giọng hỏi:
- Các ngươi đi đâu vậy?
Hai người thầm kêu may mắn vì trên người bọn họ không thể ngửi thấy chút mùi dầu lửa nào, nếu không sẽ bị lộ lập tức. Nhưng cả hai vẫn rất đau đầu vì câu hỏi này không dễ trả lời, hơn nữa kẻ hỏi lại là người còn tài trí hơn họ, Thạch Tà vương.
Khấu Trọng nhìn thấy trong nhà đèn đuốc sáng trưng, hiểu rằng tất cả bọn Nhậm Tuấn, Tống Sư Đạo đều bị tiếng nổ do bọn họ gây ra đánh thức; sự thật là toàn bộ quân dân Trường An thành đều bị ảnh hưởng; gã liền nảy ra một ý:
- Bọn ta đang ngủ rất ngon, chợt nghe thấy hoàng cung có tiếng nổ dữ dội, liền đi xem thử có chuyện gì xảy ra.
Ngoài ý liệu của hai người, Thạch Chi Hiên chỉ gật đầu, ngửa mặt nhìn trời, hỏi tiếp:
- Các ngươi đã thấy được gì?
Từ Tử Lăng lắc đầu đáp:
- Trong Đông cung ánh lửa rừng rực, tiếng nổ ầm ầm, nhưng vãn bối vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Thạch Chi Hiên trầm ngâm:
- Thật là cổ quái!
Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi lại:
- Tà vương đến đây chắc hẳn nghi ngờ việc xảy ra trong Đông cung có liên quan đến bọn ta, sao chỉ nói vài câu Tà vương đã tin ngay, không nghi ngờ gì nữa?
Từ Tử Lăng thầm khen hay, bản lĩnh nói xạo, lấp liếm này của Khấu Trọng dù gã có cưỡi ngựa cũng không theo kịp. Câu nói vừa rồi thần kì vô cùng, hỏi ngược lại Thạch Chi Hiên tại sao lại quá dễ dàng tin hai gã, càng chứng tỏ trong lòng hai gã không có gì mờ ám.
Ánh mắt Thạch Chi Hiên dừng lại trên mặt Khấu Trọng, thản nhiên đáp:
- Ý nghĩ đầu tiên của ta khi nghe đại nội phát nổ là chuyện này có liên quan đến các ngươi. Ta vội vàng chạy tới Doãn phủ, đợi xem hai tiểu tử ngươi từ địa đạo chui ra, nhưng lại thấy Lý Uyên cùng bọn tùy tùng vội vàng từ địa đạo về cung. Mỗi lần Lý Uyên ra vào địa đạo đều có thân binh canh giữ, không ai vào được, vì thế ta không hiềm nghi nữa.
Hai người vừa thầm kêu nguy hiểm, lại vừa thầm mừng may mắn, vì lúc hai người quay về vừa đúng thời điểm Thạch Chi Hiên đi tìm họ, trên người họ lại không mang bất cứ tang vật gì để lão có thể nắm bắt được.
Thạch Chi Hiên tựa như chưa hiểu gì về chuyện Đông cung xảy ra chấn động, ông ta nhíu mày một hồi rồi đột nhiên bảo:
- Ngày mai Hi Bạch sẽ về, các ngươi nên nghỉ ngơi.
Khấu Trọng vội gọi:
- Tà vương dừng bước, tiểu tử có chuyện muốn hỏi!
Thạch Chi Hiên ôn hòa:
– Nói đi!
Từ Tử Lăng không hiểu vì sao Khấu Trọng có ý lưu vị ôn thần này lại, cũng không đoán được hắn muốn hỏi gì Thạch Chi Hiên, chỉ hiếu kỳ lắng nghe.
Khấu Trọng hỏi:
- Phải chăng Tà vương được Doãn Tổ Văn cho biết địa đạo bí mật ra vào hoàng cung?
Thạch Chi Hiên cười nhẹ đáp:
- Đây cũng là một nghi vấn trong lòng Thạch mỗ, tại sao hai ngươi biết đến bí đạo này?
Khấu Trọng thản nhiên trả lời:
- Bọn vãn bối có thể phát hiện được địa đạo là hoàn toàn nhờ Lý Uyên giả làm Tào Tam đến chỗ Trì Sanh Xuân lấy cắp danh họa của Lý Tử Kiền, bị Tiểu Lăng theo sau biết được. Đơn giản vậy thôi.
Hai mắt Thạch Chi Hiên lộ sát cơ, nói:
- Thấy hai ngươi thẳng thắn, ta cũng chẳng giấu, ta phát hiện bí đạo từ các ngươi,
còn lâu nay Doãn Tổ Văn lại luôn giấu ta, hừ!
Hai người biết sát khí trên mắt lão là dành cho Doãn Tổ Văn, liền cảm thấy như trút được một gánh nặng.
- Cứ quyết định như vậy đi, con bà nó là con gấu, Thái Hành Song Kiệt tới đây!
Từ Tử Lăng bật cười:
- Tên tiểu tử này! Ngươi vẫn giống như tên vô lại ở Dương Châu năm xưa!
Khấu Trọng hỏi tiếp:
- Có một chuyện nữa cần bàn với ngươi, Trinh Quán tiền trang của Phúc Vinh gia chúng ta nên chọn ngày lành tháng tốt nào để cử hành đại lễ khai trương?
Từ Tử Lăng trầm ngâm:
- Ngày tốt để khai trương không nên cách ngày khởi sự quá xa, cùng lắm là trong vòng mười ngày. Bọn ta cũng cần thêm chút thời gian để dẫn dụ Hương Quý, hoàn toàn nắm chặt lấy động tĩnh của Hương gia.
Khấu Trọng đáp:
- Vậy là nên vào khoảng tháng hai, tháng ba. Tống nhị ca sẽ chọn ngày, báo lên Lý Uyên, lúc đó người của bọn ta đã đến được bảy tám phần.
Từ Tử Lăng nói:
- Để tiện hành sự, người của bọn ta nên thu xếp ở trong thành, để đến khi khởi sự có thể hành động được nhanh chóng.
Khấu Trọng trả lời:
- Tốt nhất nên để việc này cho bọn ta hoặc người không liên quan đến Tần Vương phụ trách, Hoàng Hà Bang là nhân tuyển thích hợp nhất. Họ từng sở hữu Thượng Lâm Uyển, ở Trường An đương nhiên quen biết nhiều người, chuyện này chờ Lôi đại ca về sẽ rõ.
Từ Tử Lăng nói:
- Đến lúc đó Kỷ Thiến trở về, bọn ta có thêm sự trợ giúp đắc lực của Âm Hiển Hạc nữa.
Khấu Trọng đồng ý:
- Ta lập tức bảo Tiểu Kiệt đi làm. Ài! Làm thế nào xử lý huynh đệ Đột Lợi của bọn ta?
Y thật là ngu xuẩn, chẳng lẽ không biết Hiệt Lợi là tên qua cầu rút ván hay sao? Khi Hiệt Lợi nắm được toàn bộ cục diện, hắn sẽ quay ngược giáo đối phó với y. Đột Lợi ủng hộ Hiệt Lợi như vậy khiến cho các huynh đệ Hồi Hột và Thất Vi cũng bị lôi vào vũng nước đục, tạo thêm khó khăn cho bọn ta.
Từ Tử Lăng trầm giọng:
- Chủ yếu là do Tất Huyền. Chỉ cần lão Bạt có thể đánh bại Tất Huyền, phá vỡ thần thoại bất bại của lão, Đột Lợi sẽ không cần nghe lời Hiệt Lợi nữa. Lúc đó, hắn sẽ có thể liên minh với trung thổ bọn ta, nguy cơ sẽ tự giải.
Khấu Trọng nói:
- Ta từng làm chủ soái, về mặt này có chút tâm đắc hơn ngươi. Một khi Đột Lợi đã không quản ngại thiên sơn vạn thủy đánh xuống miền nam, chắc chắn sẽ không chịu trở về tay không. Dù cho y nhớ đến tình xưa, thuộc hạ của y vẫn không chịu ngừng tay, trái lại sẽ chi phối quyết định của y. Cho nên chỉ có cách là dùng cả cương lẫn nhu, khiến Đột Lợi biết khó mà lui, nhờ vào giao tình của bọn ta mà mở đường cho hắn rút lui êm đẹp.
Từ Tử Lăng gật đầu:
- Hiểu rồi! Bởi thứ mà bọn ta truy cầu không phải là một trường chiến tranh toàn cục, mà chỉ là một cuộc chính biến mang tính quyết định, tiêu diệt các thế lực phản đối Tần Vương lên ngôi. Sau khi xác định được mục tiêu rõ ràng, bọn ta sẽ tiếp tục đi theo con đường này, cho đến khi thành công.
Khấu Trọng hân hoan:
- Từ khi rời khỏi Dương Châu, bọn ta chưa bao giờ đồng tâm hợp lực hoàn toàn, cùng đi một hướng như thế này. Ta vui mừng đến nỗi muốn đứng trước mặt mọi người mà hát.
Từ Tử Lăng nói:
- Vụ việc đêm qua đã phá vỡ bế tắc, quyền chủ động lại trong tay bọn ta. Lát nữa sẽ gặp tại phủ mỹ nhân quân sư!
Khấu Trọng cười:
- Bữa cơm hôm nay để ta trả. Cầu chúc ta không cần phải làm cái Hoàng đế mệt chết người đó nữa, tất cả đã do Lý tiểu tử làm thay. Cuộc đời như thế này, có gì đáng tiếc nữa!
Hai người đang định đứng dậy tính tiền ra về, chợt thấy Tống Sư Đạo trong lớp vỏ Thân Văn Giang bước lên lầu, khuôn mặt ngưng trọng đi về phía họ.
Hai người thầm kêu không hay, có việc gì mà một người lâu nay vẫn tỉnh táo như Tống Sư Đạo lại bất chấp nguy hiểm đến tìm hai gã?
(