Đại Đường Song Long Truyện
Chương 740 : Niêm hoa vi tiếu
Ngày đăng: 13:21 19/04/20
Trở lại Tư Đồ phủ, Phục Khiên đang đợi trong nội đường, hai gã vội vã vào gặp.
Phục Khiên đang uống trà nhàn nhã cùng với Tống Sư Đạo. Thấy hai gã trở về, Tống Sư Đạo liền cáo từ ra đại sảnh giúp Nhậm Tuấn tiếp đón khách. Trên thực tế thì hành động Nhâm Tuấn giả thành Tư Đồ Phúc Vinh, toàn do Tống Sư Đạo trù tính chỉ đạo, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng chẳng phải lo nghĩ.
Phục Khiên mỉm cười:
- Tiểu đệ phải về nhà rồi!
Hai gã ngồi xuống hai bên của hắn, Khấu Trọng lo lắng:
- Sao lại đi vội vàng như vậy, ngươi không phải muốn tiêu diệt Vân Soái hay sao?
Phục Khiên đáp:
- Ta là không thể không đi. Sáng sớm hôm nay, Lý Uyên triệu kiến tiểu đệ, nói rõ là không muốn chúng ta và đoàn sứ tiết của Tất Huyền đụng đầu, vì thế phải hạ lệnh trục khách, chúng ta đành phải rời đi.
Khấu Trọng hậm hực:
- Nhất định là Kiến Thành ở phía sau làm trò quỷ.
Phục Khiên nói:
- Chiếu theo ta quan sát thì chính là ý của bản thân Lý Uyên. Thật sự thì Lý Uyên vô cùng coi trọng chúng ta, đối đãi rất long trọng, nói muốn ủng hộ chúng ta đối kháng Thống Diệp Hộ, cũng như muốn dựa vào chúng ta kiềm chế Tây Đột Quyết. Để tỏ sự áy náy trong lòng, lão ta cho chúng ta lựa chọn thợ khéo của Trường An, đưa bọn họ đến tệ quốc truyền nghề trao đổi. Sau này sẽ phái sứ tiết đến đáp lễ với chúng ta. Ta xem ra lão ta muốn sau khi biết rõ thực lực của chúng ta rồi mới kết giao hảo hữu, tăng cường quan hệ minh hữu.
Khấu Trọng thầm động tâm, hỏi:
- Ngươi lựa chọn thế nào?
Phục Khiên nói:
- Ta còn đang cân nhắc. Ôi! Vân Soái vô cùng cẩn thận từ sau đêm đó, không trở về doanh địa ngoài thành nữa, vẫn trốn ở Trường An, khiến chúng ta không thể nào hạ thủ. Hai vị luôn luôn có biện pháp hơn người, nếu có thể giúp ta bức lão rời khỏi Trường An, chúng ta có thể an bài phục kích tại biên cương Tây Đột Quyết, cắt đi một cánh tay của Thống Diệp Hộ.
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Vân Soái là kẻ chuyện gì cũng tin quỷ thần. Việc ở Đông cung sẽ bị hắn coi là điềm cực xấu do quỷ thần cảnh cáo. Trước mắt tất tâm tàn ý lạnh, ví như lại phát sinh một sự việc nào khác, khẳng định hắn sẽ quay về Tây bắc. Hai vị có thể giúp ta việc lớn này được không?
Từ Tử Lăng trong lòng thầm than, rốt cuộc thì bọn gã cùng Vân Soái đã từng sóng vai tác chiến. Bất quá nghĩ đến dã tâm của Thống Diệp Hộ đối với Trung thổ, Vân Soái ở đó lại càng lửa cháy thêm dầu. Nghĩ đến đại cục của Trung thổ, nếu Phục Khiên thành công diệt trừ Vân Soái, đối với sự bình yên của Trung thổ chỉ có lợi mà vô hại. Cho nên khi Khấu Trọng nhìn sang, gã không thể không khẽ gật đầu.
Khấu Trọng nói:
- Việc này cứ giao cho chúng ta. Bọn ta chẳng những sẽ khiến hắn phải cong đuôi chạy, còn có thể bắt hắn phải cuống cuồng rút về tây bắc, lão ca lúc nào lên đường?
Phục Khiên nói:
- Chúng ta ngày mốt lên đường. Nhưng tiểu đệ đối với lời của lão ca tò mò muốn chết. Tìm ra nơi Vân Soái ẩn thân đã không phải là chuyện dễ dàng, mà lúc này hai vị lại không thể bại lộ thân phận, liệu có thể có diệu pháp gì bách hắn rời Trường An về nước?
Khấu Trọng mỉm cười:
- Mười phần chắc đến tám chín là hắn ẩn thân tại Ba Tư Hồ tự bên trong thành Trường An. Cho dù ta đoán sai, vẫn có bí pháp có thể từ đám thủ hạ của Kiến Thành tìm được đáp án. Ha ha! Ngươi nói kẻ mà Vân Soái sợ nhất là ai?
Phục Khiên ngờ vực:
- Lại có kẻ khiến cho Vân Soái khiếp sợ hay sao? Ta thật sự không thể tưởng tượng.
Khấu Trọng trả lời:
- Đó là Thạch Chi Hiên. Lăng thiếu gia am tường công pháp và tác phong làm việc của Thạch Chi Hiên. Nếu để gã bịt mặt, đảm bảo có thể mô phỏng giống Thạch Chi Hiên đến mức kỳ diệu vô cùng, dọa cho lão Vân một phen khiếp vía. Sau khi Vân Soái may mắn thoát thân, cho dù toàn bộ người của Trường Quân Lâm có vây quanh bảo vệ hắn, hắn cũng không dám ở lâu. Những việc khác phải trông vào bổn sự của lão ca.
Phục Khiên vỗ bàn kêu tuyệt, than:
- Thiếu Soái suy nghĩ linh hoạt, đưa ra trăm mưu ngàn kế khiến người ta phải nghiêng ngả. Với thế lực của Lý Uyên, sau khi trở thành mục tiêu của Thạch Chi Hiên vẫn phải cẩn thận từng bước đi, huống chi là Vân Soái không dám ra ngoài. Kiến Thành nếu hiểu được tình huống như thế, cũng sẽ khuyến cáo Vân Soái rời đi, tránh bị Thạch Chi Hiên công bố với thiên hạ, nếu thế bảo hắn làm sao giải thích được với Lý Uyên. Kế này tất thành!
Khấu Trọng nói:
- Chúng ta cũng có một việc nhờ ngươi hỗ trợ.
Phục Khiên vui vẻ ứng lời:
- Thanh Tuyền của chàng trong mấy ngày này chắc sẽ nhận được tin tức, nếu nàng lập tức đi ngay, ước chừng thời gian bảy tám ngày sẽ tới.
Từ Tử Lăng không tin vào lỗ tai của mình, ngạc nhiên hỏi lại:
- Thanh Tuyền của ta?
Sư Phi Huyên mỉm cười:
- Phi Huyên rốt cuộc là nữ nhi mà! Luôn có chút lòng đố kị, Tử Lăng đừng để bụng.
Từ Tử Lăng ngẩn ngơ nhìn nàng một hồi lâu, cười khổ:
- Sau sự việc tại Trường An, Phi Huyên có dự định gì?
Sư Phi Huyên bình tĩnh đáp:
- Phi Huyên sẽ quay về Tĩnh Trai, đại khái sẽ không xuống núi nữa. Tử Lăng có biết quá trình tệ sư đến Lĩnh Nam phó ước với Tống Phiệt chủ?
Từ Tử Lăng lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Ánh mắt long lanh của Sư Phi Huyên lướt qua người gã, khuôn mặt xinh đẹp nổi lên vầng sáng thánh khiết rực rỡ, khiến nàng càng thêm xinh đẹp đến mức không thể tưởng tượng được, nàng dịu dàng bảo:
- Bọn họ tản bộ vòng quanh Ma Đao đường một vòng, rồi sư tôn lại phiêu diêu rời đi, quay về Tĩnh Trai, không nói nửa lời. Tử Lăng từ trong việc này lĩnh hội được gì?
Từ Tử Lăng rúng động:
- Phi Huyên!
Sư Phi Huyên vui vẻ nói:
- Bọn họ khiến Phi Huyên nhớ tới câu Niêm hoa vi tiếu, Trực chỉ bản tâm, Bất lập văn tự của Thiền môn.
Từ Tử Lăng cười rộ, gật đầu:
- Đã hiểu rồi!
Sư Phi Huyên từ tốn nói tiếp:
- Về phía Vương Thông nếu có tin tốt, Phi Huyên sẽ lập tức báo cho các chàng biết.
Từ Tử Lăng nói:
- Nếu Vương Thông có thể thuyết phục Lý Uyên tạm thời giữ bí mật chuyện kết minh của chúng ta, đối với chúng ta sẽ có lợi hơn.
Sư Phi Huyên tán đồng:
- Phi Huyên cũng nghĩ như vậy, Lý Uyên rất có khả năng thỉnh Di lão tới gặp Tống Khuyết, làm rõ sự tình rồi mới ra quyết định. Đối với một nhân vật lớn như lão mà nói, chỉ tin người có thân phận địa vị như Tống Khuyết. Ai mà không biết Tống Khuyết nhất ngôn cửu đỉnh, nói ra không bao giờ nuốt lời.
Từ Tử Lăng nhíu mày:
- Cả đi cả về, chí ít cũng mất một tháng, thời gian quá dài.
Sư Phi Huyên nói:
- Yên tâm đi! Lý Uyên sẽ một lúc làm hai việc, một mặt phái người nói chuyện với Tống Khuyết, mặt khác sẽ xem các chàng có đảm lượng và thành ý đi đến Trường An hay không? Điều tuyệt diệu nhất trong kế này của các chàng là mặc kệ các chàng có thực sự khẳng khái tạm thời buông bỏ binh đao hay không, chỉ cần các chàng xuất hiện tại Trường An, liền có thể gây hiệu ứng trấn nhiếp Hiệt Lợi. Mà đây chính là đại lễ mà Lý Uyên mong thấy nhất.
Từ Tử Lăng nhớ tới một chuyện, bèn bảo:
- Loan Loan trước mắt đang ở Trường An, đối với chuyện của chúng ta rõ như lòng bàn tay. Chúng ta e nàng ta sẽ nhân ước hẹn sư môn, khiêu chiến với Phi Huyên.
Sư Phi Huyên vẫn bình tĩnh:
- Nơi Phi Huyên nghỉ là Ngọc Hạc Am, nếu nàng ấy muốn làm như vậy, Phi Huyên đành phải phụng bồi.
(