Đại Đường Song Long Truyện

Chương 741 : Một trận tranh thắng bại

Ngày đăng: 13:21 19/04/20


Khi Khấu Trọng bước vào lầu Phúc Tụ, bên tai gã vẫn còn dư âm lời nói của Sa Thành Công lúc ở trong xe ngựa.



Có lẽ thằng cha này tiêu xài phung phí, tiền bạc túng thiếu nên mới hy vọng nhân chuyện Sa Thiên Nam góp vốn vào tiền trang Trinh Quán mà cố gắng trở thành người đại diện cho phụ thân mình, đến tiền trang quản lý thu chi. Hắn dò hỏi Khấu Trọng tình hình phát triển hiện nay của tiền trang để về báo lại với Sa Thiên Nam lĩnh công.



Khấu Trọng cũng vui vẻ làm bộ đưa đẩy với hắn nên từ đó biết được rằng Sa Thiên Nam phải tham gia vụ này đều là vì Lý Kiến Thành ra lệnh, lão không thể nào từ chối.



Sa Thành Công vì muốn khoe tầm ảnh hưởng của Sa gia ở Trường An nên đã kể hết cho Khấu Trọng về tình hình thành lập xưởng quân khí của gia tộc ở Trường An, giúp gã nắm được nguồn cung cấp binh khí, cung tên cho Trường Lâm quân. Điều này cực kỳ có lợi.



Vào lúc nhà nhà bắt đầu lên đèn thì ba tầng của lầu Phúc Tụ đã hoàn toàn hết chỗ. Tiếng cười nói ồn ào vang vọng, tràn đầy không khí phồn hoa thịnh vượng.



Yến tiệc được tổ chức ở phòng khách quý tân trên tầng hai, quang cảnh đương nhiên không bằng tầng ba nhưng lại có không gian riêng biệt và yên tĩnh, thích hợp cho Bạch Thanh Nhi rót lời đường mật như lần trước.



Vừa nghĩ tới Bạch Thanh Nhi, Khấu Trọng đã thấy nhức cả đầu vì bữa tiệc tối nay thế nào cũng phiền phức. Nhưng để đả kích thêm đến nguồn tiền bạc của Hương gia thì dù chịu khổ một chút cũng là chuyện không thể tránh được. Gã chỉ mong Từ Tử Lăng sớm đến nơi cùng hưởng đau khổ với gã.



Sòng bạc Lục Phúc đầu người nhung nhúc, ồn ào huyên náo.



Khấu Trọng và Từ Tử Lăng bị đám Trì Sanh Xuân, Kiều Công Sơn, Nhĩ Văn Hoán và Bạch Thanh Nhi coi như những con mồi béo bở, được trịnh trọng đón dẫn vào sảnh đường. Hứa Lưu Tông, tên cao thủ của Ma môn mà Trì Sanh Xuân gọi là sư thúc, cũng tiến ra tiếp đãi.



Bạch Thanh Nhi sán lại gần Khấu Trọng, nửa thân người thơm tho tựa hẳn lên vai gã, cười nói đầy vẻ quyến rũ:



- Nghe nói Thái đại nhân và Khuông đại nhân là khách hốt tiền của sòng bạc, đánh đâu thắng đó. Tối nay chắc chắn là Thanh Nhi sẽ được hưởng phúc của hai vị đại nhân rồi.



Cảm nhận được bộ ngực căng tròn của thị nhè nhẹ cọ cạ trên vai, Khấu Trọng lập tức bốc hỏa trong người, thầm kêu lợi hại. Gã biết đây là một loại thủ đoạn câu dẫn nam nhân của thị, trong đó hàm chứa Ma môn tâm pháp nên làm bộ không nhịn được cũng áp sát vào người thị, cười nói:



- Thanh cô nương từ đâu lại nghe được tin tức hoàn toàn trái ngược với sự thật như vậy? Huynh đệ bọn ta phải là thua nhiều thắng ít mới đúng. Có điều gần đây đúng là vận may đánh bạc có tốt lên được một chút, hy vọng đêm nay ông trời vẫn chưa thay đổi lòng thương xót bọn ta.



Lúc này Trì Sanh Xuân cũng đến ngồi phía bên kia của Khấu Trọng, vui vẻ đưa ra một mớ thẻ tiền rồi nói:



- Số thẻ này trị giá năm ngàn lượng, hai vị đại nhân có thể phóng tay mua vui rồi.



Kiều Công Sơn cười nói:



- Bây giờ hai vị có khi còn hiểu rõ quán Lục Phúc hơn cả bọn ta rồi, các vị định tới phòng khách quý nào thử một ván đây?



Nhĩ Văn Hoán cũng đưa đẩy:



- Chúng ta chỉ là khách thôi, hai vị đại nhân mới thật sự là chủ nhân lần này.



Khấu Trọng đương nhiên sẽ không vì Trì Sanh Xuân đưa cho số tiền lớn mà cảm kích hắn. Huống chi số thẻ năm ngàn lượng này chỉ là Trì Sanh Xuân cho mượn trước, không phải là cho luôn. Đây chính là thủ đoạn của họ Trì nhằm khiến hai gã mắc vào vòng nợ nần mà thôi! Gã liền cười đáp:



- Người làm chủ phải là Văn Thông chứ không phải là tiểu đệ. Trình độ đánh bạc của hắn cao hơn ta, ta chỉ là đi kèm thôi.



Ánh mắt mọi người liền tập trung về phía Từ Tử Lăng. Gã mỉm cười nói:



- Tiểu đệ đột nhiên có một ý tưởng, dùng năm ngàn lượng bạc này đánh một ván lớn ngay tại đây, thắng thua thế nào thì tối nay cũng ngừng lại luôn. Năm ngàn lượng thì hai huynh đệ bọn ta còn có thể trả nổi.



Khấu Trọng thầm khen hay. Một ván quyết định thắng bại không những có thể khiến Trì Sanh Xuân bị thua nặng mà lại còn có thể về sớm đi nghỉ, đúng là một công đôi việc. May là Từ Tử Lăng nghĩ ra cách này.



Kiều Công Sơn, Nhĩ Văn Hoán, Hứa Lưu Tông và Bạch Thanh Nhi đều giật mình quay sang nhìn Trì Sanh Xuân.



Trì Sanh Xuân không đổi sắc mặt nhưng khóe miệng hiện lên nụ cười đầy vẻ gian xảo. Hắn gật đầu nói:



- Khuông đại nhân hào khí trùm trời, đánh một ván năm ngàn lượng mở ra kỷ lục cho quán Lục Phúc bọn ta. Không biết Khuông đại nhân muốn đánh kiểu nào?



Từ Tử Lăng ung dung đáp:



- Ta quen nhất là chơi đổ xúc xắc, vậy chọn kiểu đó đi!



Trì Sanh Xuân cười nói với Hứa Lưu Tông:



- Có khách quý thì đương nhiên phải để Hứa lão sư đích thân tiếp đãi rồi.


- Nói nhăng nói cuội, nô gia có phải là vợ của Tử Lăng đâu? Đồ quỷ chết nhát!



Cuối cùng nàng cũng rời khỏi lòng gã ngồi thẳng dậy.



Khấu Trọng liếc nhìn sang. Trong bóng đêm ôn nhu, Loan Loan đang nhấc dùng bàn tay ngọc thon dài khẽ chỉnh lại suối tóc mượt mà vừa bị lầm rối, động tác đẹp đẽ mà chậm rãi, lại còn làm nổi bật lên những đường cong mê người cực kỳ quyến rũ, so với vừa rồi ở trong vòng tay có khi còn khiến gã động lòng hơn.



Gã chán nản nói:



- Người quân tử không tận dụng lúc phòng tối đen. Ta chẳng phải người quân tử nên đương nhiên rất dễ làm chuyện xằng bậy, có điều đây cũng chẳng phải là phòng tối. Ta dám bảo đảm Lăng thiếu gia đang vểnh tai thám thính nhất cử nhất động của tiểu đệ, xem tiểu đệ có làm chuyện bậy bạ không.



Loan Loan đưa ánh mắt nghiêng thành đổ nước của mình lườm gã rồi hậm hực mắng:



- Quỷ nhát gan thì là quỷ nhát gan, cần gì phải tìm lời ngụy biện. Phòng của Tử Lăng vẫn trống không. Chuyện trọng đại ngươi muốn nói có phải liên quan tới Sư Phi Huyên không?



Khấu Trọng kinh hãi đáp:



- Thật không ngờ tin tức của nàng nhanh đến khó tin, sao lại biết Sư Phi Huyên đang ở Trường An?



Loan Loan mỉm cười:



- Ngươi đúng là thiếu hiểu biết nên thấy gì cũng ngạc nhiên. Sư Phi Huyên tuyệt đối không giống bọn các ngươi lén lút chui qua đường hầm mà vào, mà là dùng thân phận thật sự đường đường chính chính vào thành. Loan nhi làm sao không biết được?



Khấu Trọng ngẩn ra nhìn nàng một lúc rồi nhíu mày hỏi:



- Nàng tính sao?



Loan Loan nhún vai thon nói như không để tâm:



- Nàng là nàng, mà ta là ta, có gì mà phải tính toán?



Khấu Trọng rất ngạc nhiên hỏi:



- Chẳng phải các ngươi ở thế không cùng tồn tại, nhất định phải phân thắng bại sao?



Loan Loan ngọt ngào cười đáp:



- Cứ đánh đánh giết giết sẽ chẳng có lợi gì cho hai bên, mà lại làm cho bọn ngươi khó xử, Loan nhi không có hứng thú với chuyện đó. À, báo cho bọn ngươi một chuyện, bạn cũ của ngươi tới rồi đó.



Khấu Trọng ngơ ngác:



- Bạn cũ của ta?



Loan Loan đưa ngón tay ngọc khẽ dí vào mặt gã mấy cái rồi cười nói:



- Linh Lung Kiều không phải là bạn cũ của ngươi à? Hiện giờ nàng ta đang nghỉ ở hoàng cung, do Đổng Thục Ni tiếp đón. Có cần người ta giúp hai ngươi xếp đặt thời gian hò hẹn không? Hi hi! Loan nhi chỉ nói chơi thôi, ta sao lại có thể đi giúp tình địch chứ chứ?



Khấu Trọng nghe vậy thì ngẩn ra. Loan Loan lại nói tiếp:



- Nghe nói vì chuyện cả nhà Vương Thế Sung bị hại mà Đổng Thục Ni và Dương Hư Ngạn cãi nhau một trận. Có thể đây là một tuyệt chiêu mà nha đầu họ Đổng dùng để đối phó Dương tiểu tử, chỉ không biết các ngươi có thể lợi dụng được không thôi!



Khấu Trọng thở dài:



- Nàng làm sao biết rõ chuyện trong cung như trong lòng bàn tay vậy?



Loan Loan đáp:



- Đó là bí mật của người ta, cũng là nước cờ cực kỳ lợi hại của tiên sư. Sớm muộn gì rồi các ngươi cũng biết thôi.



Khấu Trọng cười khổ không nói gì. Cho đến bây giờ gã vẫn không có chút đầu mối gì về kế hoạch của Loan Loan. Nghĩ đến đó mà thấy sợ.



(