Đại Đường Song Long Truyện
Chương 742 : Vọng thiên đả quái
Ngày đăng: 13:21 19/04/20
Không lâu sau khi Loan Loan đi, đến lượt Từ Từ Lăng vào phòng với bộ quần áo dạ hành.
Khẩu Trọng liền hỏi:
- Ngươi có nhìn thấy Loan Loan rời đi không?
Từ Tử Lăng ngồi bên mép giường, đáp:
- Vừa khéo nhìn thấy nàng ta bay qua tường, nhanh như quỷ mị. Thiên Ma công của nàng ta càng ngày càng lợi hại. Có điều Loan Loan chạy về phía nam thành chứ không phải về cung.
Khấu Trọng nhíu mày suy nghĩ rồi hỏi tiếp:
- Loan đại tỷ đi đâu nhỉ? Thành Trường An này còn có ai có thể khiến nàng ta ghé thăm lúc canh ba nửa đêm thế này?
Từ Tử Lăng nói lảng sang chuyện khác:
- Tám chín phần là Vân Soái đang ẩn mình trong Ba Tư tự.
Khấu Trong không quan tâm đến chuyện Loan Loan nữa, ngạc nhiên hỏi:
- Nếu ngươi từng gặp Vân Soái, chắc phải nắm rõ mười mươi ông ta ẩn nấp ở đâu, tại sao lại chỉ nắm chắc có tám chín phần?
Từ Tử Lăng giải thích:
- Ta không dám đánh rắn động cỏ nên chỉ nấp ở gần đó hy vọng gặp may, lại thấy Tiết Vạn Triệt lén lén lút lút vào trong tự, hắn không đi gặp Vân Soái thì gặp ai được nữa đây?
Khấu Trọng hờn dỗi:
- Ta còn cho rằng ngươi chỉ đi gặp Phong Đức Di thôi cơ đấy!
Từ Tử Lăng điềm đạm nói:
- Phong Đức Di không ở nhà, cứ ở đó cũng chán nên ta tới Ba Tư tự dạo một vòng, không phải cố ý bỏ ngươi lại. Xin Thiếu Soái minh giám.
Khấu Trọng bật cười mắng:
- Tiểu tử dám trêu ta à!
Ngay sau đó gã liền ngạc nhiên tự hỏi:
- Tại sao khuya thế này rồi mà Phong công vẫn chưa về nhà? Nhất định là bị Lý Uyên gọi vào cung nên không thể thoát thân. Ài! Đầu tiên là Loan Loan, giờ lại đến ngươi trêu ta như thế, ta mệt đến mức chẳng thể nào ngủ được. Lúc này có chỗ nào hay để đi không nhỉ?
Từ Tử Lăng trầm giọng nói:
- Chúng ta đi gặp Thạch Chi Hiên.
Khấu Trọng ngạc nhiên:
- Hình như chưa phải là lúc, giờ thì có gì để nói với lão chứ? Lão Thạch tinh minh đến mức khiến người ta phát rét, sợ nhất là chúng ta nói nhiều sai nhiều.
Từ Tử Lăng phân tích:
- Ngày mai thư của Lý Thế Dân sẽ được đưa đến tay Lý Uyên. Tuy Phi Huyên nói thông qua Vương Thông có thể khiến Lý Uyên tạm thời giữ kín bí mật, nhưng quyền quyết định ở trong tay lão, ít nhất lão cũng sẽ cho đám đại thần tâm phúc và bọn Kiến Thành, Nguyên Cát biết việc này. Cho đến giờ An Long vẫn chưa trở mặt với Thạch Chi Hiên, nếu tên béo đó không dám giấu mà báo việc này cho lão Thạch, chúng ta sẽ lập tức toi đời.
Khấu Trọng cả kinh:
- Ngươi nói đúng, nhưng vấn đề là chúng ta có thể nói gì với Thạch Chi Hiên đây?
Từ Tử Lăng đáp:
- Nói cho lão biết chúng ta tạm thời thân thiện với Lý Uyên, nhằm mượn lực lượng của họ đánh lui liên quân Tái Ngoại, đó không phải là lời nói dối, chẳng lo lão không tin. Việc ám sát Triệu Đức Ngôn, đương nhiên vẫn tiến hành theo kế hoạch.
Khấu Trọng tiếp lời:
- Không ngờ sau đó Lý Uyên nhìn ra được quỷ kế của chúng ta, đi mời hai tên tiểu tử to đầu này đến Trường An thị chúng, khiến chúng ta không biết nên làm thế nào, đúng không? Hê hê! Tên tiểu tử ngươi, nói về khoản dối lừa người khác thì còn giỏi hơn cả ta.
o0o
Khấu, Từ nằm phục ở nơi cao nhất trên mái nhà lân cận, chỗ có thể bao quát hết hang ổ bí mật của Thạch Chi Hiên. Cả hai đều giật mình kinh hãi khi thấy một bóng người nhẹ như làn khói từ chỗ ấy lướt ra, rồi lẫn vào bóng tối, sau nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Mọi người không dám khinh cử vọng động, chỉ đành ngồi yên trong Tư Đồ phủ chờ đợi. Cho đến giữa đêm, Trầm Lạc Nhạn mới thong dong đi tới, sau khi yên vị tại nhà trong, mỹ nữ này mới cười nói:
- Chuyện đã thành công được một nửa, chỉ đợi Hoàng thượng chính thức hạ chỉ cho Tần vương.
Bốn người Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Hầu Hi Bạch, Lôi Cửu Chỉ đưa mắt nhìn nhau, không biết thế nào gọi là “chuyện đã thành công được một nửa”, song cũng biết được không phải là tin xấu.
Trầm Lạc Nhạn mỉm cười nói tiếp:
- Trong hội nghị đã xảy ra tranh luận kịch liệt, Kiến Thành, Nguyên Cát và Bùi Tịch luân phiên chất vấn mối quan hệ giữa Tần vương với các ngươi, còn không tin vào thành ý của các ngươi. May mà được Lý Thần Thông ra sức chống đỡ, ông ta chỉ ra rằng trên chiến trường việc nhân lúc người ta nguy cơ mà làm tới là lẽ thường tình chứ không phải ngoại lệ; chính vì các ngươi và Tần vương vừa là địch vừa là bạn nên mới cộng tác trước áp lực của liên quân Tái Ngoại. Lý Thần Thông còn hỏi ngược lại bọn Kiến Thành, Nguyên Cát xem có thể nói ra ví dụ nào về việc hai ngươi không giữ lời hứa, khiến bọn Kiến Thành cứng họng không nói được gì. Hi hi! Không ngờ thanh danh của hai tên tiểu tử các ngươi tốt như thế, đến mức những kẻ hận các ngươi thấu xương cũng không có gì để nói.
Lôi Cửu Chỉ hỏi:
- Lời của Lý Thần Thông đã có trọng lượng như thế, sự thật lại đã rõ ràng, sao Lý Uyên còn không lập tức quyết định?
Trầm Lạc Nhạn đáp:
- Bọn Kiến Thành đương nhiên không dễ dàng đi vào khuôn khổ như thế, chúng mỉa mai lại rằng vì Khấu Trọng có ơn thả Lý Thần Thông nên ông ta nói tốt cho các ngươi. Việc này khiến Lý Thần Thông đùng đùng nổi giận, thiếu chút nữa đã trở mặt.
Khấu Trọng lại hỏi:
- Lý Uyên không đưa ra yêu cầu mời chúng ta đến Trường An để khẳng định thành ý sao?
Trầm Lạc Nhạn lắc đầu đáp:
- Là Phong Đức Di đề ra, bọn Kiến Thành còn cho rằng Phong đại nhân cố ý làm khó Lý Thế Dân. Tạm chưa nói tới việc bọn chúng cho rằng các ngươi không dám mạo hiểm thân mình, huống chi trong lòng chúng, dù các ngươi dám đến Trường An, chúng cũng có thể mượn sức của người Đột Quyết, làm một mẻ đồng thời giải quyết cả Tần vương và các ngươi, cho nên chúng đương nhiên vui vẻ đồng ý, tranh luận đến đây thì trở nên hòa hoãn.
Hầu Hi Bạch nhíu mày thắc mắc:
- Vậy là chuyện đã được quyết định, sao lại chỉ thành công một nửa?
Trầm Lạc Nhạn trả lời:
- Vì đêm nay Lý Uyên cử hành quốc yến tiễn vương tử Phục Khiên, cho nên kết thúc hội nghị, nói ngày mai sẽ quyết định.
Mấy câu nói này khiến Từ Tử Lăng nảy sinh tâm sự, vì nếu Lý Uyên cự tuyệt Phục Khiên việc mời hai người họ đi tới Thổ Cốc Hồn để giao lưu về kỹ thuật mã cầu, bọn họ sẽ không có cách nào thoát thân.
Từ Tử Lăng khó hiểu hỏi:
- Vì sao Lý Uyên lại do dự không quyết định việc mời chúng ta tới thế? Đầu tiên đã có hai người ngoài là Vương Thông và Di lão nói về việc này, lại được người trung lập là Phong công đề ra,lão chẳng có lý do gì để không lập tức quyết định cả.
Mọi người đều gật đầu đồng ý, Lý Uyên không lập tức quyết định, khiến cho cả câu chuyện trở nên mù mịt, rất có khả năng sẽ thất bại trong gang tấc.
Trầm Lạc Nhạn thở dài đáp:
- Thế này gọi là được một thì phải mất một, còn không phải là vì chuyện hỏa khí phát nổ ở Đông cung gây ra sao. Chuyện này khiến Lý Uyên biết rõ Kiến Thành có lòng muốn giết Tần vương, khiến sự tình càng có xu hướng phức tạp.
Lôi Cửu Chỉ hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nói không chừng bản thân Lý Uyên cũng có lòng muốn giết Lý Thế Dân.
Từ Tử Lăng lắc đầu nói:
- Khi vô cùng tức giận, việc nảy ý giết người là khó tránh, có điều sau khi sự việc xảy ra rồi bình tĩnh lại, dù thế nào lão cũng sẽ nghĩ đến tình cốt nhục. Theo ta đoán, tuy Lý Uyên nhận định rằng Tần vương ám hại Trương Tiệp Dư, nhưng vẫn còn chưa quyết tâm dồn hắn vào chỗ chết. Lão sẽ chỉ đoạt binh quyền của Lý Thế Dân, lưu đầy hắn ra biên cương đất đai cằn cỗi để trừng phạt, nhưng chắc đây là chuyện sau khi Hiệt Lợi lui binh.
Khẩu Trọng thở ra một hơi dài, bảo:
- Nếu Tử Lăng đoán không sai, ta dám khẳng định cuối cùng Lý Uyên sẽ gật đầu, còn bọn Kiến Thành sẽ cho rằng có cơ hội để lợi dụng, xúi bẩy các phi tần làm thuyết khách, kết quả thế nào không cần hỏi cũng biết.
Trầm Lạc Nhạn cười nói:
- Nô gia phải đi đây! Đêm nay các ngươi phải ngoan ngoãn không được chạy linh tinh khắp nơi đâu đấy, mai sẽ là ngày đẹp trời ánh xuân chiếu muôn nơi.
(*) câu tục ngữ của người Quảng Châu, ý chỉ rằng không có manh mối gì.
Giải nghĩa: vọng thiên: nhìn trời, đả quái: xem bói. Thời xưa Quảng Châu có rất nhiều thầy bói, mà khí hậu Quảng Châu lại biết đổi thất thường, câu này ban đầu dùng để châm chọc các thầy bói
(