Đại Đường Song Long Truyện
Chương 743 : Lựa chọn cuối cùng
Ngày đăng: 13:21 19/04/20
Sáng sớm hôm sau, Khấu, Từ rời khỏi Tư Đồ phủ, đi về phía Hoàng cung. Trường An đang mùa tuyết tan nên đường sá đầy bùn đất, xe ngựa đi qua làm nước bẩn bắn lên tung tóe. Tòa đô thành vĩ đại giống như một thục nữ cao quý mặc trang phục xa hoa lăn lộn nghịch ngợm trong vũng bùn đất, vẻ cao nhã vẫn luôn gìn giữ đã hoàn toàn không còn nữa.
Khấu Trọng cười nói:
- Không phải trước đây chúng ta muốn làm quan lớn sao? Bây giờ làm quan lại xui xẻo như vậy, đến con ngựa cưỡi thay bước mà cũng thiếu. Hắc! Đêm qua thiếu chút nữa ta không ngủ được, vì sợ sáng hôm sau khi ngủ dậy, thân phận đã bị lão Thạch vạch trần rồi, may mà có vẻ không phải thế.
Từ Tử Lăng điềm đạm:
- Chắc mục tiêu của Thạch Chi Hiên và Loan đại tỷ cũng gần như nhau. Loan Loan đã ủng hộ bọn ta, dù lão Thạch bực mình đến mức nào cũng sẽ không ngang ngược phá hoại đâu. Thế này gọi là chỉ nghĩ đến mặt tốt, không thế chúng ta còn làm gì được nữa đây!
Khấu Trọng vui vẻ bàn tiếp:
- Nói rất phải! Đây chính là tuyệt chiêu nghe theo mệnh trời, nói cho dễ nghe chút là ‘dĩ bất biến ứng vạn biến’. Có điều cách này chỉ dùng được một lần. Chúng ta không thể đêm nào cũng cầu thần khấn phật, hy vọng ngày mai Thạch Chi Hiên không đi tố cáo bọn ta, trước khi khởi sự nhất định phải giải quyết nan đề họ Thạch này.
Trong lúc bàn tán, hai gã đã tới trước cửa Hoàng thành, họ đành gạt bỏ đủ loại tâm sự, vào cung gặp Trình Mạc.
Trình Mạc thấy hai người sắc mặt nặng nề bèn nói:
- Ta phải lập tức dẫn các vị đến gặp Vi công công. Xin đừng hỏi gì, ta thật sự không biết tại sao Vi công công lại đòi gặp các vị. Chỉ có thể khẳng định rằng không phải Hoàng thượng muốn đánh mã cầu, bởi lẽ nước đọng trên sân bãi vẫn chưa xử lý xong.
Trong lòng Khấu, Từ biết rõ chuyện này chắc có liên quan đến Phục Khiên, vì thế hai gã chẳng nói lời nào, đi theo Trình Mạc đến Cung Giám đường gặp Vi công công.
Vi công công đang bận rộn chỉ huy một đám thái giám, ba người khổ sở chờ đợi nửa canh giờ mới được lão triệu kiến.
Vi công công miễn cưỡng nặn ra nụ cười, bảo:
- Chúc mừng các ngươi! Hoàng thượng đối với các ngươi đúng là ân sủng vô cùng, chỉ định các ngươi làm đặc sứ của Đại Đường ta, theo vương tử Phục Khiên của Thổ Cốc Hồn về nước, đại diện cho Hoàng thượng tham gia ngày lễ mã cầu mà bọn họ sắp cử hành, sau đó vương tử Phục Khiên sẽ sai người đưa các ngươi về. Chuyện này liên quan đến mối bang giao giữa nước ta và Thổ Cốc Hồn, vô cùng quan trọng, nếu không có sai lầm gì, Hoàng thượng nhất định sẽ ban thưởng thật hậu.
Trong lòng hai người thầm khen Phục Khiên, không ngờ y lại có thể nghĩ ra cái cớ hay ho như thế, khiến Lý Uyên không thể không lập tức thả người.
Khấu Trọng giả bộ biến sắc thốt lên:
- Thổ Cốc Hồn là nơi nào?
Từ Tử Lăng cũng tiếp lời:
- Hoàng thượng không cần bọn tôi cùng ngài thi đấu với người Đột Quyết và Cao Ly nữa sao?
Vi công công giải thích sơ qua, tỏ vẻ không hứng thú dây dưa với bọn gã nữa. Lão ra lệnh cho Trình Mạc:
- Ngày mai họ phải theo vương tử Phục Khiên lên đường, ngươi dẫn họ đến Ngoại vụ sở gặp Ôn Ngạn Bác Ôn đại nhân, bảo người ở đó hướng dẫn họ các lễ nghi cần biết để khỏi làm mất mặt Đại Đường ta.
Hai gã nghe thấy câu này thì liền đưa mắt nhìn nhau, vì họ không ngờ còn có phúc phận rắc rối này đi kèm theo.
Cho đến tận khi mặt trời đã khuất sau núi, hai gã mới thoát thân khỏi Ngoại vụ sở, lết cái thân xác còn uể oải hơn cả sau khi kịch chiến liên miên về Tư Đồ phủ.
Hầu Hi Bạch ra đón với vẻ mừng rỡ, nói:
- Ổn rồi! Lý Uyên đã chính thức gửi thư, mời hai ngươi đến Trường An cùng bàn đại sự.
Hai người nghe thế thì nhẹ lòng đi rất nhiều, Khấu Trọng lên tiếng:
- Kiến Thành, Nguyên Cát, Dương Hư Ngạn, Doãn Tổ Văn, Vũ Văn phiệt, Độc Cô phiệt, hê hê! Còn có bốn ngón tay nữa. Con bà nó là con gấu, trước đây ta đã không sợ bọn chúng, huống chi là bây giờ. Ta phải chứng minh cho chúng thấy, lịch sử là do chúng ta sáng tạo ra.
Lôi Cửu Chỉ gật đầu đồng ý:
- Binh đến tướng ngăn, nước tới đất chặn. Chỉ cần Lý Uyên không dám công nhiên làm bừa, chúng ta sợ con mẹ gì lão chứ.
Khấu Trọng trầm ngâm nói:
- Theo tình hình này, thành Trường An sẽ kịch chiến liên miên, có điều trận chiến gian khổ nhất chắc chắn vẫn là lúc phải đổi mặt với liên quân Tái Ngoại dốc toàn lực xâm lược. Ta nhất định phải lập tức trở lại Lương Đô, dốc hết lực lượng trong tay, ngoài Thiếu Soái quân ra còn có Tống gia quân và Giang Đô quân của nghĩa phụ, phải tập trung những chiến sỹ tinh nhuệ nhất, khi tình hình khẩn cấp có thể ngồi thuyền Bắc thượng, kết hợp với lực lượng của Lý Đường, đánh một trận thật công bằng với Hiệt Lợi để quyết định vận mệnh Trung Thổ. Hiệt Lợi đã sở trường đánh toàn bằng kỵ binh trên thảo nguyên, tiểu đệ sẽ ở trên bình nguyên tại Quan Trung lấy đạo của người đem trả lại người, lấy sự thực chứng minh ai mới là thống soái vô địch.
Tống Sư Đạo ngạc nhiên hỏi:
- Đệ có nắm chắc không? Nếu thua trận này, rất có khả năng tình hình phương Bắc sẽ tái diễn lại cảnh ‘ngũ Hồ loạn Hoa’ như năm xưa đó.
Lôi Cửu Chỉ trách cứ:
- Năm xưa Hiệt Lợi cho Lang quân trợ giúp Tống Kim Cương đánh Thái Nguyên, quân Đại Đường nghe gió chạy dài. Cho dù với tài hoa quân sự của Lý Thế Dân, giao phong chính diện vẫn nhiều lần phải chịu thiệt thòi lớn, bị ép phải đóng cửa thành cố thủ, sau phải dùng sách lược cắt đường lương thảo, đợi lúc quân Tống Kim Cương cạn lương mới phản kích thành công. Lần này không những Hiệt Lợi dốc trọn ổ đem đi, mà còn liên kết cùng Đột Lợi và các tộc Thất Vi, Hồi Hột, Khiết Đan, binh lực phải tới mấy chục vạn, tốt nhất đệ phải nghĩ kỹ mới được.
Nhậm Tuấn, Đồng Đồng và Hầu Hi Bạch đều gật đầu đồng ý với phân tích của hai người Lôi, Tống, từ khi Hiệt Lợi quật khởi ở Tái Ngoại, uy thế của Lang quân Đột Quyết như mặt trời giữa trưa, có ai không nghe thấy là biến sắc.
Khấu Trọng lộ ra một nụ cười xán lạn tràn ngập tự tin, nói:
- Không có ai hiểu rõ phương thức tác chiến và thực lực của các dân tộc ngoài Tái Ngoại hơn ta, nếu Trung Thổ có người có thể đánh bại liên quân Tái Ngoại, người đó nhất định là tiểu đệ. Các dân tộc ở Tái Ngoại đều dũng mãnh vô cùng, những người ta gặp khi du lịch Tái Ngoại, từ Đỗ Hưng tới Mã Cát, Bái Tử Đình tới Hiệt Lợi, lại còn Bồ Tát, anh em Cổ Nạp Đài, hay như Đột Lợi xưng huynh gọi đệ với ta, chẳng có ai không phải là hàng dũng mãnh vô song. Nếu những người này lại xâm phạm vào biên giới của ta, cách duy nhất là giải quyết bằng chiến tranh, và phải khiến cho họ tâm phục khẩu phục trong một trận chiến công bằng. Trận đánh này cũng giống như cao thủ đối đầu, đao pháp cũng chính là binh pháp. Bắt đầu từ khoảnh khắc đáp ứng tiểu Lăng là sẽ trợ giúp Lý Thế Dân, trận chiến này vẫn luôn quanh quẩn trong lòng ta, nó là trận đại chiến cuối cùng mà ta một lòng ngóng đợi, những thứ khác đều chẳng là gì trong lòng Khấu Trọng này cả.
Hầu Hi Bạch hỏi tiếp:
- Hiệt Lợi liệu có vì chuyện ngươi và Lý Uyên liên minh mà hủy bỏ ý đánh xuống phía nam không?
Khấu Trọng dựa lưng vào ghế, lắc đầu đáp:
- Ngươi có cách nghĩ này là bởi ngươi không hiểu tính cách của Hiệt Lợi, càng không hiểu đặc tính hiếu chiến không sợ bất kỳ ai của các dân tộc Tái Ngoại, quan trọng nhất là các dân tộc Tái Ngoại đều vô cùng căm thù người Hán. Chúng ta và Lý Uyên liên thủ sẽ chỉ càng khiến hung tính của họ nổi lên, lại thêm kẻ như Triệu Đức Ngôn ở bên xúi bẩy và hiểu rõ tình cảnh nội bộ phân liệt của Lý Đường, Hiệt Lợi sẽ không bỏ qua thời cơ ngàn năm hiếm gặp này đâu, nếu không hắn sẽ chẳng thể ngồi vững nổi trên bảo tọa Đại hãn.
Tống Sư Đạo lo lắng nói:
- Không phải ta không có lòng tin với đệ, càng tin rằng tài trí và chiến lược của đệ đều trên Hiệt Lợi, nhưng chiến tranh không phải chỉ là hai người đối đầu với nhau. Người Tái Ngoại ai ai cũng đều trưởng thành trên lưng ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung người Hán ta không thể so nổi, lấy sở đoản của mình đi đối đầu với sở trường của địch, cho dù đệ mưu lược cái thế, vẫn khó mà xoay chuyển được tình hình. Tại sao không dùng sách lược đóng cửa giữ thành, vườn không nhà trống của Lý Thế Dân?
Khấu Trọng cười ha hả đáp:
- Lần này sách lược ấy không dùng được nữa đâu, bởi vì đối phương có Triệu Đức Ngôn giỏi đánh thành, lúc ở Long Tuyền đệ đã chính mắt nhìn thấy sự chuẩn bị công phu của Lang quân khi đánh thành. Người Đột Quyết giỏi nhất là lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, càng khiến người ta sợ hãi hơn là sức phá hoại của bọn chúng, nếu để chúng vây chặt Trường An, sau đó chia quân ra cướp bóc các nơi ở Quan Trung, cho dù có thủ được Trường An thì hậu quả vẫn là không thể tưởng tượng nổi. Ta đã chịu giúp Lý Thế Dân lên ngôi Hoàng đế, đương nhiên hy vọng sau này thiên hạ thái bình. Mà chuyện này chỉ có thế quyết định bằng một trường đại chiến chấn động lịch sử nhất, không có cách nào khác đâu.
Tống Sư Đạo nghe gã phân tích không những rất có lý, mà còn có vẻ như đã suy tính rất kỹ càng, cho dù trong lòng vô cùng lo lắng nhưng cũng chẳng nói được gì nữa.
Khấu Trọng quay sang Lôi Cửu Chỉ vui vẻ nói:
- Chuyện tương lai thì để tương lai tính, đêm nay sau khi hầu hạ Vân Soái cho gọn ghẽ xong, chúng ta đến Phong Nhã các chơi bời đến khi trời sáng, coi như buổi tiệc tiễn đưa Thái Hành Song Kiệt chúng ta bị biếm chức tới nơi hoang dã nhé! Đương nhiên buổi tiệc sẽ do Phúc Vinh gia đích thân chủ trì rồi. Hê hê! Cuộc hẹn buổi đêm với giai nhân của Lăng thiếu gia không biết tiến triển đến đâu rồi?
(*): Nguyên văn „Nhân ước hoàng hôn hậu“ một câu trong bài Sinh Tra Tử của Âu Dương Tu thời Tống (!), tả tình cảnh nam nữ hẹn hò sau hoàng hôn.
(