Đại Đường Song Long Truyện

Chương 744 : Kiếm tâm thông minh

Ngày đăng: 13:21 19/04/20


Tinh thần của Từ Tử Lăng vẫn luôn giữ vững ở cảnh giới cao nhất của Tỉnh Trung Nguyệt, đặt sinh tử ra ngoài, thông tường mọi vật, không có gì cản trở.



Điều vô cùng khác thường là những lần trước, khi giao phong với Thạch Chi Hiên, gã không những phải cố gắng giữ mạng, mà còn phải vứt bỏ tất cả tình cảm cá nhân, giết Thạch Chi Hiên vì đại cuộc, phá đi Bất Tử Ấn pháp thiên hạ vô song của lão.



Bình!



Từ Tử Lăng không còn để ý đến chuyện nên dùng loại ấn pháp nào để ngăn cản những đòn tấn công đột ngột khiến người ta không thể đề phòng được, phối hợp với Huyễn Ma thân pháp của đối phương. Chân khí trong cơ thể ngưng tụ thành một trạng thái thần diệu vượt hẳn tự nhiên, gã điểm ra một chỉ nhằm vào thế công của Thạch Chi Hiên.



Kình khí giao nhau.



Từ Tử Lăng hóa giải được một nửa lực đạo của Thạch Chi Hiên, lại dựa vào một nửa kia rời khỏi đuôi thuyền, nghiêng người lướt về phía bờ hồ bên phải.



Với sự thâm trầm của Thạch Chi Hiên mà sắc mặt vẫn không khỏi tỏ ra kinh ngạc.



Phải biết một cước này của lão nhìn có vẻ như đơn giản và trực tiếp, nhưng bên trong đó lại ngầm ẩn chứa kình khí có sức hút, muốn ép Từ Tử Lăng phải liều mình đỡ chiêu, dẫn tới lục phủ ngũ tạng bị tổn thương, tiêu hao hết sức chiến đấu. Nào ngờ họ Từ lại phản kích lại một chỉ, khiến luồng khí kình ấy của lão bị rẽ sang hai bên, rồi nghênh đón luồng hậu kình ập tới ngay sau đó, không ngờ vẫn toàn vẹn lùi lại. Gã dùng kình tinh diệu đến mức vượt hẳn ra ngoài dự liệu của lão.



Thạch Chi Hiên hừ lạnh một tiếng:



- Giỏi!



Rồi ngay lập tức lão nhảy vọt lên không trung, mau chóng mà lanh lẹ lao tới đỉnh đầu Từ Tử Lăng, hai chân khép lại rồi giẫm xuống.



Từ Tử Lăng cảm thấy toàn thân như bị khí kình của Thạch Chi Hiên khóa chặt. Nếu gã một lòng bỏ chạy, chỉ cần thuận thế chìm xuống dưới đáy hồ, khả năng trốn thoát sẽ tăng lên rất nhiều, nhưng tình hình trước mặt lại tuyệt đối không cho gã làm như thế.



Từ Tử Lăng ung dung mỉm cười, chân khí chạy khắp toàn thân, lấy mình làm trung tâm và bạo phát ra bốn phía. Gã lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ hẫng, liền vội vàng nghịch chuyển chân khí, tránh khỏi vòng xoáy khí của Thạch Chi Hiên chụp xuống trong gang tấc, lướt về phía bờ hồ.



Thạch Chi Hiên cười dài nói:



- Tử Lăng lại tiến bộ nhiều rồi, đúng là hiếm có.



Lão liền dựa vào luồng kình khí mà họ Từ dùng để tránh khỏi sự phong tỏa, nhẹ nhàng lướt đi như một phiến lá rơi, bám sát theo Từ Tử Lăng như bóng với hình, không cho kẻ đang ở thế hạ phong có được chút cơ hội nào để thở hay lập lại thế quân bình.



Từ Tử Lăng không cảm thấy bất kỳ chút áp lực nào từ phía sau lưng, nhưng cảm giác vô cùng nhạy bén lại cho gã biết rằng, từ lúc Thạch Chi Hiên đột nhiên ra tay trên truyền, tinh thần lão đã hoàn toàn khóa chặt gã, hệt như có những sợi tơ nhện đã quấn chặt bản than gã vào với Thạch Chi Hiên vậy. Qua những sợi tơ vô hình ấy, lão ta có thể cảm ứng được tất cả mọi biến hóa của gã.



Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Đây chính là mấu chốt và tinh túy của kỳ công Bất Tử ấn pháp.



Do sự tiến bộ và đột phá của bản thân, Từ Tử Lăng đã có thể nhận biết, tiến tới mức có thể hiểu được cảnh giới dựa vào tinh thần hiểu rõ kẻ địch của Thạch Chi Hiên.



Thông qua mối liên hệ và phản ứng huyền diệu vô cùng đó, gã có thể nắm ngược lại được sự biến hóa về tâm linh của vị cao thủ Ma môn đáng sợ này.



Cuồng phong chợt nổi lên, hệt như có cơn bão từ bốn phương tám hướng ập tới. Điều này căn bản là không thể xảy ra! Thạch Chi Hiên chỉ có thể dùng khí kình đánh tới từ phía sau, nhưng cảm giác của gã lại đúng là như vậy.



Bất Tử ấn pháp là một loại ảo thuật để mê hoặc kẻ địch, khiến kẻ địch ngơ ngẩn, rồi cuối cùng chế ngự và đánh bại.



Bị lừa gạt chỉ là cảm quan ở tầng lớp tiếp xúc bên ngoài, chứ không phải là tâm linh nhạy bén của gã.



Lần đầu tiên gã nắm được cách thức Thạch Chi Hiên xâm nhập vào chân khí thế nào và làm sao để mình sinh ra ảo giác, đồng thời gã cũng hiểu được nên phản kích ra sao.



Chân khẽ điểm vào bờ hồ, Từ Tử Lăng lại bay vọt lên, nhanh chóng xoay tròn, hai tay kết ra vô vàn thủ ấn khác nhau, tinh thần kết hợp với từng thủ ấn một, hòa thành một thể, biến hóa vô cùng.



Biến hóa bất ngờ này khiến cho những mắt xích vô hình không ngừng đứt đoạn, lập tức khiến cho Thạch Chi Hiên chẳng thể nắm được sự biến hóa trong tinh thần gã.



Từ Tử Lăng hét ra chân ngôn:



- Lâm!




Trong cuộc đời luôn có những việc không như ý, có được thì phải có mất, bản thân chẳng phải cũng như vậy sao!



Khấu Trọng nói tiếp:



- Bây giờ ta chỉ hận không thể sinh ra đôi cánh, bay đến bên Sở Sở, nói với nàng rằng ta đã từng nhớ nhung nàng như thế nào, trong lòng ta là sự thống khổ đến thế nào, và bây giờ tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi.



Hầu Hi Bạch vui vẻ:



- Hi vọng tất cả mọi khổ nạn của người trong thiên hạ đều sẽ qua đi, không những Trung Thổ trở lại hòa bình, mà các dân tộc ngoài Tái Ngoại từ nay cũng có thể thân thiện sống bên nhau, thù hận và chiến tranh sẽ chỉ tạo nên phá hoại, không có chút ý nghĩa nào.



Khấu Trọng lại tiếp:



- Sau khi chúng ta công thành danh toại và lui về ở ẩn, gánh nặng sẽ đặt lên vai Lý Thế Dân, không biết hắn có làm chúng ta thất vọng không nhỉ?



Hầu Hi Bạch đề xuất:



- Ta đột nhiên có một suy nghĩ này, sau khi lui về chúng ta ở những nơi khác sau, sao không định ra một ngày nào đó trong năm rồi tụ hội ở Trường An, kể lại tao ngộ của từng người, xem xem Lý Thế Dân có phụ sự kỳ vọng của chúng ta không! Cảm giác đó chắc sẽ vô cùng thú vị.



Khấu Trọng vui vẻ bảo:



- Chủ ý hay lắm! Cứ hẹn mười năm một lần nhé? Hê hê! Hay là chúng ta lập đội đi thăm dò đầu nguồn của hai con sông lớn Trường Giang và Hoàng Hà, chắc chắn sẽ có những trải nghiệm khó quên.



Từ Tử Lăng cũng phải lên tiếng khen ngợi:



- Lại một đề nghị hay nữa.



Khấu Trọng vội vã nhắc nhở:



- Ngươi đừng mong ở khác chỗ với ta, chúng ta đã từng nói phải làm hàng xóm, ngươi đối với tiểu Lăng Trọng cũng có một nửa trách nhiệm, đúng không?



Từ Tử Lăng cười gượng đáp:



- Dính phải tên tiểu tử ngươi thật phiền phức.



Khấu Trọng chưa buông tha:



- Có điều sau khi ra khỏi Quan Trung chúng ta phải tạm thời mỗi người một ngả rồi, ta và Hầu tiểu tử sẽ về Lương Đô, ngươi đến Lạc Dương gặp Lý tiểu tử. Sau khi an bài thỏa đáng tất cả, chúng ta sẽ lại gõ chiêng gõ trống, tưng bừng đến Trường An, đối mặt với cuộc khiêu chiến lớn nhất của chúng ta.



Hầu Hi Bạch nói:



- Ta muốn về Ba Thục lượn một vòng! Hơ hơ! Sao các ngươi lại nhìn ta như thế?



Từ Tử Lăng cười bảo:



- Bây giờ chúng ta đang nhìn mặt định sắc, xem có phải ngươi về đó gặp giai nhân không.



Hầu Hi Bạch cười lên ha hả, nói:



- Đậu tử sơn, đả ngõa cổ, dương bình sơn, tát bạch vũ. Hạ bạch vũ, thú long nữ. Chức đắc quyên, nhị trượng ngũ. Nhất bán thuộc la giang, nhất bán thuộc huyền vũ. (Lời một bài dân ca, dịch nghĩa đại khái là: núi Đậu Tử, đánh trống ngói, núi Dương Bình, hứng mưa rơi. Dưới cơn mưa, cưới Long Nữ. Đan khăn tay, dài hai trượng rưỡi. Một nửa thuộc sông La Giang, một nửa thuộc hồ Huyền Vũ) Đây chính là đáp án của tiểu đệ.



Trong tiếng cười vui, ba người tiếp tục lên đường.



(