Đại Đường Song Long Truyện

Chương 762 : Bả tâm nhất hoành

Ngày đăng: 13:21 19/04/20


Phó Dịch Lâm ngước mắt nhìn bầu trời đêm nói với một ngữ điệu bình thản không chút cảm xúc gì:



- Thế giới này đầy rẫy những kẻ điên khùng và vô tri, nếu không đủ sức lực, ngươi sẽ bị cướp đi quyền được tận hưởng thần tích của sinh mệnh. Giữa các quốc gia là như vậy, và giữa người với người cũng là như vậy. Cuộc đối thoại của chúng ta hôm nay dừng lại ở đây, ta muốn yên tĩnh suy nghĩ.



Nghe thấy lệnh tiễn khách của Phó Dịch Lâm, Khấu Trọng vội nói:



- Có thể cho phép tiểu tử nói mấy câu không?



Không nhìn gã, Phó Dịch Lâm như đã biến thành một bức thạch điêu không hề động đậy đáp:



- Nói đi! Nhưng nếu để giải thích chuyện giữa hai người và Quân Sước thì không cần, vì ta đã biết hai người là người thế nào.



Khấu Trọng không biết mình nên vui mừng hay nên thất vọng vì gã không rõ suy nghĩ thật sự về gã và Tử Lăng của Phó Dịch Lâm là thế nào, bèn nhẹ giọng nói:



- Ta xin bảo đảm với sư công, chỉ cần ta và Tử Lăng còn sống một ngày, thì sẽ tuyệt đối không để kẻ nào diễn lại hành động tàn ác của Dương Quảng năm xưa. Hai nước sẽ trở thành bằng hữu, cùng tồn tại trong hòa bình.



Phó Dịch Lâm điềm tĩnh hỏi:



- Vậy đời sau của các ngươi thì sao?



Khấu Trọng thiếu chút nữa thì cứng họng, cười khổ đáp:



- Hiện nay, mối uy hiếp lớn nhất đối với Cao Ly không phải là chúng ta mà là người Đột Quyết với mục tiêu duy nhất là bành trướng và chinh phục. Chỉ khi trung thổ trở thành một quốc gia thống nhất lớn mạnh, thì người Đột Quyết mới có thể bị chế ngự. Bài học mà Dương Quảng dành cho chúng ta chưa đủ thảm thiết hay sao? Hơn nữa mấy trăm năm chiến loạn đã khiến chúng ta đại thương nguyên khí, mệt mỏi tột cùng. Ai mà không hy vọng tương lai có một khoảng thời gian dài được nghỉ ngơi và làm ăn sinh sống. Không ai dự đoán trước được tương lai. Mọi người chỉ hy vọng ông trời có lòng từ bi. Trung thổ khát khao hòa bình thống nhất. Cao Lệ chẳng lẽ không muốn vậy. Những lời này, mỗi chữ đều xuất phát từ tim gan của Khấu Trọng, xin Phó đại sư suy xét.



Phó Dịch Lâm từ tốn đáp:



- Vấn đề này ta đã suy nghĩ rất lâu, đêm nay ta không muốn phí tâm sức cho nó nữa. Giờ tý đêm mai, mời Thiếu Soái lại đến, để ta được mở rộng tầm mắt, được thấy “Tỉnh Trung Nguyệt” của Thiếu Soái. Hy vọng đó cũng là một thần tích khác. Quân Du, tiễn khách!



o0o



Bước đi trên cây cầu gỗ hạnh, không ngăn nổi sự băn khoăn, Khấu Trọng buột miệng hỏi Phó Quân Du đang lặng lẽ đi trước dẫn đường:



- Chuyện này rốt cuộc là thế nào?



Phó Quân Du dừng bước đáp:



- Sư phụ yêu mến hai ngươi.



Khấu Trọng vò đầu nói:



- Sư công nói rõ ràng ngày mai muốn xem “Tỉnh Trung Nguyệt” của ta, thế mà là yêu mến sao? Ta thà rằng sư công ghét ta còn hơn.



Ba người Từ Tử Lăng dừng lại sau lưng Khấu Trọng. Hầu Hy Bạch trong đó lắc đầu cười nói:



- Phó đại sư hỷ nộ khó đoán, mọi người đang chuyện trò vui vẻ, đột nhiên lại tiễn khách.



Phó Quân Du mềm mại xoay người nhìn bốn người. Dưới vầng trăng ôn nhu, nàng ngước mặt nhìn vầng trăng, ánh mắt lấp lánh nhưng bằng một giọng buồn bã nói:



- Ta đã sớm bảo các người đi đi, chỉ tại các người không chịu nghe lời, nên mới rơi vào cảnh ngộ ngày nay. Sư tôn sẽ không tính toán với ngươi và Tử Lăng chuyện của đại sư tỷ nữa, nguyên nhân chính như sư tôn đã nói, là người đã hiểu các ngươi là người thế nào, càng hiểu tại sao đại sư tỷ lại vì hai ngươi mà hy sinh tính mạng.



Bạt Phong Hàn nhíu mày:



- Nếu ân oán cũ đã được cởi bỏ, vậy sao còn không chịu buông tay?



Phó Quân Du lần đầu tiên nhìn Bạt Phong Hàn, bình tĩnh đáp:



- Các người không phải người trong cuộc, không ở lập trường của sư tôn mà đánh giá toàn bộ sự việc. Ta không trách các ngươi, bởi vì các ngươi không hiểu tình cảnh của sư tôn.



Hầu Hy Bạch hiển nhiên rất có thiện cảm với Phó Dịch Lâm, thân thiết hỏi:



- Đại sư có vấn đề gì khó giải quyết ư?



Đôi mắt Phó Quân Du lộ rõ vẻ u buồn, khẽ nói:
Rồi hắn quay sang Thường Hà:



- Hoàng thượng có lệnh, Thiếu Soái giao cho ta tiếp đãi, mời Thường đại nhân lập tức hồi cung.



Thường Hà hơi ngạc nhiên, nhưng không dám nói gì, nhìn Khấu Trọng xin lỗi xong rồi quay ngựa, theo tuỳ tùng trở về cung.



Bốn người đã sớm đoán biết chuyện này sẽ kinh động đến Lý Uyên. Hiện giờ từ Lưu Hoằng Cơ lại khẳng định là không bị đoán nhầm. Bởi vì Khấu Trọng muốn xuất thành gặp Lý Thế Dân, chuyện này nói lớn thì lớn nói nhỏ thì nhỏ nên không ai dám tự ý quyết định. Dù Lý Uyên đã đi ngủ, Vi công công cũng phải liều mình mạo phạm thiên uy đánh thức lão dậy, để lão quyết định. Cũng có một khả năng lớn là Lý Uyên trong lòng đang nặng mối lo toan, lúc này vẫn chưa lên long sàng đi ngủ.



Hiện tại Lý Uyên cho phép bọn họ xuất thành. Điều đó chứng tỏ Lý Uyên vẫn không muốn trở mặt với bọn họ. Bởi vì nghiêm khắc ra mà nói, một ngày hai bên còn chưa chính thức kết minh, thì Thiếu Soái quân và quân nhà Đường vẫn ở trong trạng thái chiến tranh. Nếu Lý Uyên không để Thiếu Soái ra khỏi thành thì Khấu Trọng sẽ hoài nghi là mình bị giam lỏng trong thành. Hậu quả sau đó sẽ khó mà tính được.



Lý Uyên đương nhiên vì chuyện này mà mất hứng, nhưng cũng không thể làm gì Khấu Trọng. Dù gã rõ ràng đã can thiệp vào chuyện gia đình Lý Uyên, nhưng trừ phi Lý Uyên từ bỏ việc kết minh, không thì vẫn phải để mặc Khấu Trọng làm càn.



Lưu Hoằng Cơ nói:



- Xin mời Thiếu Soái khởi hành!



Đồng thời đưa tay ra hiệu cho đám kỵ binh chờ lệnh ngoài cổng thành để lại ba mươi người rồi sắp hàng dẫn trước.



Khấu Trọng cưỡi ngựa đến bên Lưu Hoằng Cơ đang cúi đầu cung kính đứng chờ, mỉm cười:



- Lưu đại tướng quân đừng quá đa lễ, chúng ta vừa cưỡi ngựa vừa trò chuyện vài câu được chứ?



Hai mắt Lưu Hoằng Cơ bắn ra thần thái khó hiểu, cúi đầu nhẫn nhịn nói:



- Thiếu Soái có lệnh, Hoằng Cơ đâu dám không theo.



o0o



Dưới sự hộ tống của gần bảy mươi binh lính, bốn người phóng ngựa ra khỏi cổng thành, đi trên con đường hoang vu phía Tây thành. Ánh sáng thanh khiết và rực rỡ của vầng trăng bao trùm khắp mặt đất, gió đêm thổi tới, đem lại một dư vị thật đặc biệt.



Khấu Trọng để ngựa chạy chậm lại, hướng Lưu Hoằng Cơ trầm giọng:



- Lưu đại tướng quân có biết tại sao ta không thể kiên nhẫn đợi đến mai mới đi gặp Tần Vương, lại phải phiền đến ngài như thế này không?



Đoàn kỵ bịnh hộ tống trước sau đều cách xa hai người, nên không e ngại thuộc hạ của Lưu Hoằng Cơ sẽ nghe được cuộc đối thoại này.



Lưu Huyền Cơ nhếch miệng cười khổ, cúi đầu đáp:



- Hoằng Cơ không dám đoán bừa.



Khấu Trọng điềm tĩnh đáp:



- Rất đơn giản, bởi vì ta lo Trường An đột nhiên phát sinh biến đổi, Quan Trung sinh linh bị đồ thán. Nếu Khấu Trọng ta ngồi im để mặc không lo, ta sẽ trở thành tội nhân của lịch sử.



Lưu Hoằng Cơ giật mình kinh ngạc, đưa mắt nhìn Khấu Trọng.



Khấu Trọng biết lời nói giật mình đó của gã đã thu được hiệu quả như dự tính, gã đón nhìn ánh mắt của Hoằng Cơ nói:



- Chắc hẳn đại tướng quân đang cho rằng lời nói của ta chỉ là sự dọa dẫm, nói để ra oai với người khác, nhưng sự thực mỗi câu mỗi chữ của ta đều xuất phát từ tim gan cả. Cục diện thiên hạ ngày nay đã phân làm hai phần rõ ràng, mà kẻ có thể khiến Khấu Trọng ta lo ngại ở Quan Trung chỉ có duy nhất một mình Lý Thế Dân mà thôi. Nếu Khấu Trọng ta chỉ nghĩ đến tư lợi, thì chỉ cần để mặc mọi chuyện không lo, ngày mai Đường chủ tất sẽ đoạt lại binh quyền của Tần Vương, thậm chí còn đầy hắn đến một chốn xa xôi nào đó, vậy thì sự liên minh giữa chúng ta sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa, vì Khấu Trọng ta tuyệt đối không bao giờ hợp tác với những kẻ cấu kết với người Đột Quyết như Kiến Thành và Nguyên Cát. Người Đột Quyết nếu như biết Lý Thế Dân không còn, liên minh của chúng ta thất bại trong gang tấc, chắc chắn sẽ đánh xuống phía Nam, xông thẳng đến Trường An. Trong lúc đó quân tâm Trường An lại dao động, đại tướng quân là người hiểu việc binh, hẳn biết kết quả khi đó sẽ thế nào? Đến lúc đó ngài có còn cho rằng Khấu Trọng ta nói lời lừa phỉnh hay không?



Lưu Hoằng Cơ nghe vậy sắc mặt lúc sáng lúc tối, cuối cùng cúi đầu hỏi:



- Những lời này sao Thiếu Soái không trực tiếp nói với hoàng thượng?



Khấu Trọng cười đáp:



- Vì ta không muốn bỏ mạng ở Trường An.



Lưu Hoằng Cơ hoảng sợ nhìn Khấu Trọng.



(