Đại Đường Song Long Truyện
Chương 761 : Sinh mệnh là gì
Ngày đăng: 13:21 19/04/20
Nhìn thanh kiếm trên tay Bạt Phong Hàn, Khấu Trọng và Tử Lăng lạnh người, hai đôi mắt đồng thời nhìn hắn lộ ra thần sắc cầu khẩn mong hắn nương tay, nhẫn nhịn.
Phó Quân Du chau đôi mi thanh tú, trừng mắt tỏ vẻ tức giận.
Bạt Phong Hàn cười khổ lắc đầu thu kiếm lại trầm giọng:
- Bạt Phong Hàn ta cho rằng, bất luận ai, dù người đó có là Phó đại sư đi nữa cũng không thể đưa ra phán đoán siêu nhiên và cuối cùng về sinh mệnh. Chúng ta không biết sinh mệnh bắt nguồn từ đâu, và càng không rõ nó sẽ kết thúc thế nào. Bằng không, chúng ta đã là thần thánh không gì không biết.
Phó Dịch Lâm thở dài, điềm đạm nói:
- Nói rất thẳng thắn. Ngồi đi!
Bốn người trao đổi ánh mắt, cuối cùng hiểu ra, Phó Dịch Lâm thực ra không hề mong đợi một đáp án chính xác, mà chỉ mượn chuyện này để ước lượng xem họ có đủ tư cách ngồi hay không.
Khấu Trọng khẽ đẩy Từ Tử Lăng để gã mở lời trước, ra hiệu mình cần thêm thời gian để suy nghĩ.
Từ Tử Lăng định thần lại, trầm mặc suy tư đôi lát rồi từ tốn đáp:
- Theo ta mà nói, sinh mệnh tuy là một câu đố không ai có thể giải được, nhưng tuyệt nhiên không phải không thể lần ra dấu vết. Manh mối ẩn chứa trong bản thân của mỗi người, nhưng lại bị đứt đoạn ở bờ vực sinh tử, vì không ai có thể vượt qua được khoảng cách này. Đây cũng chính là phương hướng và mục tiêu mà người trong Phật giáo và Đạo giáo nỗ lực tìm kiếm. Chỉ khi ngộ ra những bí mật tiềm ẩn trong sự tồn tại của chính mình, câu đố về sinh mệnh mới có cơ hội được giải đáp.
Phó Dịch Lâm hỏi:
- Người vừa nói có phải là Từ Tử Lăng?
Trong lòng của Từ Tử Lăng hiện lên khuôn mặt tuyệt đẹp của Sư Phi Huyên, tưởng tượng ra câu trả lời theo phật tâm của nàng. Từ Tử Lăng cung kính đáp:
- Đúng là vãn bối!
Phó Dịch Lâm khen:
- Trả lời không tồi. Khó trách Quân Sước đã chọn ngươi. Ngồi đi!
Khấu Trọng và Tử Lăng đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm mừng rỡ, vì thái độ của Phó Dịch Lâm đối với bọn họ cũng không tệ như tưởng tượng.
Khấu Trọng thầm chửi con bà nó con gấu, sau đó bước ra lên tiếng:
- Câu trả lời của vãn bối chắc chắn không hay bằng Tử Lăng. Ài! Nói thế nào mới phải nhỉ? Bởi vì, đây vốn không phải là câu hỏi mà ta muốn phí sức hoặc thậm chí sợ hãi đi tìm hiểu. Sinh mệnh tuy lướt qua như chớp mắt, nhưng cũng lại là dài mãi như không dứt. Tuy là ngắn ngủi, nhưng vẫn có thể vô cùng tròn vẹn. Ta thường vẫn mong sinh mệnh là một giấc mộng dài, khi tỉnh lại còn có gì đó, không phải hoàn toàn là bóng tối cùng hư vô! Đó là một ý nghĩ cứ lởn vởn trong đầu ta, khiến người ta phải run sợ.
Phó Dịch Lâm lặng lẽ một hồi, cuối cùng nói:
- Không có cảm nhận sâu xa làm sao có được những lời này. Ngồi đi!
Phó Quân Du nhắc khẽ:
- Cởi giầy ra rồi tìm lấy một chỗ ngồi, không cần câu nệ, cảm thấy thoải mái là được.
Bạt Phong Hàn lắc đầu cười khổ, thấy ba người kia ngoan ngoãn nghe lời, cũng đành làm theo.
Khấu Trọng là người thứ nhất bước lên tấm thảm trắng, ánh mắt trước tiên hướng về chiếc ghế tựa rộng bên dưới tay phải của Phó Dịch Lâm, nơi Phó Quân Tường kiều diễm đang toạ lạc. Phó Quân Tường lập tức thấy bất an, trừng đôi mắt đẹp lộ ra thần sắc không đồng ý mãnh liệt. Khấu Trọng cứ cười hì hì đến bên cạnh nàng, rồi ngồi xuống chỉ cánh nàng có hai ba tấc, cùng chung một cái đại bồ đoàn, còn cất giọng:
- Chào dì Tường ạ!
Không thèm để ý đến mỹ nhân Phó Quân Tường đang giận sôi người, Khấu Trọng đưa mắt về phía đại sư dịch kiếm Phó Dịch Lâm, một trong ba vị tam đại tông sư danh tiếng lẫy lừng trong thiên hạ. Và như bị thôi miên, gã nhìn không chớp mắt.
Ánh mắt của Bạt Phong Hàn bỗng trở nên hiền hòa, hướng về phía Phó Dịch Lâm thở ra một hơi thật dài nói:
- Đa tạ đại sư chỉ giáo!
Từ Tử Lăng chú ý đến Hầu Hy Bạch. Hắn có vẻ đang nghe rất say sưa. Tử Lăng thầm nghĩ trong số bốn người, thì kẻ cảm nhận được sâu sắc nhất, thu được nhiều kết quả nhất chắc chắn là Hầu Hy Bạch. Hắn và Phó Dịch Lâm đều là những người theo đuổi sự hoàn mỹ, điểm khác biệt là: Hầu Hy Bạch đắm chìm trong bản thân và hình tượng của cái đẹp, thông qua những thủ đoạn nghệ thuật để bắt lấy diện mạo thật sự của cái đẹp, còn Phó Dịch Lâm thì theo đuổi ý nghĩa đích thực ẩn chứa phía sau cái đẹp. Dưới cách nhìn và cách thể nghiệm siêu trác của ông, ranh giới giữa cái xấu và cái tốt không tồn tại nữa.
Khấu Trọng thở dài:
- Đến thời khắc này, ta mới thực sự nắm bắt được ý nghĩa câu nói “Mỗi con người đều tiềm ẩn một kho báu hoàn chỉnh” của sư công mà mẹ hay nhắc đến. Phải mất bao nhiêu năm trời!
Lạ thay Phó Quân Tường không hề lập tức chỉ trích hắn mà chỉ lạnh lùng “hừ” lạnh một tiếng.
Phó Dịch Lâm đưa mắt nhìn Khấu Trọng, ngạc nhiên hỏi:
- Hai ngươi vẫn coi Quân Sước là mẹ ư?
Từ Tử Lăng khẽ thở dài nhẹ nhõm, ít nhất Phó Dịch Lâm cũng không tức giận khi Khấu Trọng gọi lão là sư công. Nhưng Phó Dịch Lâm có truy xét chuyện xưa hay không vẫn vô cùng khó đoán. Bởi vì gã hoài nghi Phó Dịch Lâm là người không bao giờ biết nổi nóng, nên càng không thể khẳng định điều này.
Khẩu Trọng gượng cười đáp:
- Mẹ đối với chúng ta ân trọng như núi, mẹ mãi mãi là người thân kính yêu nhất trong lòng chúng ta. Hy vọng sư công hiểu. Chúng ta không giết chết Vũ Văn Hóa Cập mà để hắn tự kết liễu, là vì có nỗi khổ tâm, tuyệt nhiên không phải chúng ta vong ân bội nghĩa.
Phó Quân Tường không nhẫn nhịn nổi, bực tức nói:
- Sự thực là như vậy, còn giảo biện sao?
Từ Tử Lăng vội vàng giải thích:
- Sự việc là thế này…
Phó Dịch Lâm giơ tay ngắt lời hắn, điềm tĩnh hỏi:
- Các ngươi có biết tại sao ta tu luyện kiếm thuật hay không?
Trong lòng Khấu Trọng và Tử Lăng bỗng chùng xuống, thầm hô không hay. Một người có sự thể nghiệm bất phàm và sâu sắc đến như vậy về sinh mệnh, xuất phát từ những ý niệm siêu nhiên mà bọn họ không thể đoán định được mà tu thành kiếm pháp tuyệt thế vô song, danh chấn khắp chốn, thì bọn họ càng không đoán được lão sẽ xử trí bọn họ thế nào.
Đôi mắt của Bạt Phong Hàn bỗng sáng lên, từ tốn nói:
- Mong được nghe đại sư giảng giải.
(1) Tạm dịch:
Khói sóng vấn vít bay,
tiếng quạ kêu trong đêm thanh tĩnh,
hoa phù dung dập dờn bên hồ,
sương đọng long lanh trên cành cây.
(