Đại Đường Song Long Truyện

Chương 764 : Sóng yên bể lặng

Ngày đăng: 13:21 19/04/20


Khấu Trọng đang say giấc, bỗng âm thanh tiếng người gào thét, tiếng ngựa hí vang từ xa vọng lại làm gã bừng tỉnh, ngồi bật dậy.



Hầu Hy Bạch vội vã đẩy cửa bước vào nói:



- Báo cáo Thiếu Soái, tình hình không ổn, một đội quân người ngựa từ Trường An xông đến. Tiểu tốt phụng mệnh Từ đại nhân và Bạt đại nhân mời Thiếu Soái lập tức khởi giá.



Khấu Trọng định thần lại, bật cười:



- Lúc này mà tên tiểu tử nhà ngươi còn đến đùa bỡn ta. Ha ha! Chả trách ta đột nhiên lại mơ thấy mình đang ở trên chiến trường. Lý Uyên hay ho đấy chứ!



Chớp mắt gã đã bật phốc ra khỏi chiếc giường nhỏ, cầm lấy áo khoác bên trong có giấu Tỉnh Trung Nguyệt và Thích Nhật cung khoác lên vai, rồi lao ra khỏi cửa hỏi:



- Từ tiểu tử và Lão Bạt đâu?



Hầu Hy Bạch chạy theo sau gã cười đáp:



- Mọi người đều đang kéo về tập trung ở cửa Đông. Bọn họ đi trước đến đó hóng vui rồi bảo ta bất luận ngươi đang thức hay đang ngủ cũng phải đưa đến bằng được.



Khấu Trọng đột ngột dừng bước, đứng sững trên hành lang con đường thông đến cửa Đông, quay sang Hầu Hy Bạch kinh ngạc hỏi:



- Ngươi lẽ ra phải là người thương tiếc sinh mạng của mình nhất mới phải chứ! Sao ta thấy điệu bộ của ngươi có vẻ như coi cái chết nhẹ tựa hồng mao vậy nhỉ!



Hầu Hy Bạch hân hoan đáp:



- Sự sống đến rồi lại đi, vạn vật luân chuyển, đó là lẽ tự nhiên, chẳng có gì đáng phải sợ hãi cả. Người ta chỉ cảm nhận được sự quý giá của sự sống trong khoảnh khắc cái chết rình rập bên cạnh, nhất là trên chiến trường. Khi đó tính mạng lại càng trở nên quan trọng, và người ta lại càng nhận ra vẻ đẹp của sự sống. Người ta ngỡ ngàng thì ra được sống lại hạnh phúc đến vậy! Ha ha! Ta đang hưởng thụ sinh mệnh được ban cho, còn gì tuyệt vời hơn thế?



Khấu Trọng khoác tay lên vai hắn nói:



- Đáng nhẽ ngươi không phải sa vào vũng lầy này. Chỉ vì chúng ta là huynh đệ! Ha ha! Có điều hãy cẩn thận coi chừng trúng độc của sư công ta.



Hầu Hy Bạch cười nói:



- Trúng độc của ông ấy có gì xấu chứ? Chúng ta hãy ra trận cái đã.



Khấu Trọng và Hầu Hy Bạch lên đầu tường thành. Lý Thế Dân, Bạt Phong Hàn, Từ Tử Lăng, Lý Tịnh, Uất Trì Kính Đức, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Tần Thúc Bảo, Bàng Ngọc… hơn mười đại tướng của phủ Thiên Sách đều đã có mặt, đứng trên tường thành quan sát đại quân Đường đang tiến đến từ phía Trường An đằng xa.



Dưới hàng tinh kỳ phấp phới là khoảng ba ngàn quân, toàn bộ đều là kỵ binh, coi như là quân tiên phong. Tuy rằng chênh lệch giữa Hồng Nghĩa cung và thành Trường An vô cùng khác biệt, nhưng trấn giữ thành lại là Lý Thế Dân và các binh tướng chinh chiến lão luyện, thêm vào đó lại có sự trợ lực của bốn người Khấu Trọng. Với binh lực như kia mà công phá Hồng Nghĩa cung thì chẳng khác nào tự sát.



Khấu Trọng chưa kịp đứng vững bên Lý Thế Dân để bàn chuyện thì Thế Dân đã ra lệnh:



- Triệt hồi phòng ngự, mở cổng! Ta sẽ đích thân nghênh đón.



Thuộc hạ lập tức truyền lệnh xuống.



Khấu Trọng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.



Từ Tử Lăng thở dài ra một hơi nói:



- Thành công rồi! Người đến là vị cha tôn kính của Thế Dân huynh, và ông ta đến không phải để tấn công cung Hồng Nghĩa.



Khấu Trọng định thần nhìn ra xa, đội quân vẫn còn cách vài dặm. Trong đám bụi mờ, một lá cờ lớn giương cao, phất phơ bay, trên có huy hiệu chính là tượng trưng cho Lý Uyên. Gã bèn cười nói:



- Lại qua một cửa nữa, con mẹ nó!



Rồi nhìn sắc trời, gã quay sang Bạt Phong Hàn:



- Đừng quên huynh có hẹn với người đẹp đấy, mau đi đi, phải đúng hẹn chứ!



Bạt Phong Hàn lắc đầu:




Lý Uyên quay về ghế ngồi, thần thái hoang mang, lặng nhìn về phía trước hồi lâu, rồi hướng mắt về phía gã, gật đầu nói:



- Ta sẽ suy nghĩ về những lời nói rất thẳng thắn này của Thiếu Soái. Nhưng xin hãy cho ta một chút thời gian, nhanh thì năm ngày, chậm thì mười ngày, Lý Uyên ta sẽ có câu trả lời chắc chắn cho Thiếu Soái.



Khấu Trọng thầm thở dài ngán ngẩm. Có điều dù thế nào, lần này Lý Uyên đã không trở mặt ra tay với gã, đó cũng coi như một dấu hiệu tốt.



o0o



Người con gái ngạc nhiên nhìn Từ Tử Lăng, còn người con trai thì vội đứng bật lên tươi cười nói:



- Đúng là không hẹn mà gặp. Hôm nay xin để kẻ ngu muội này làm tiểu chủ, mong Tử Lăng huynh nể mặt. Ấy chết, ta vui mừng quá thiếu chút nữa thì quên, vị này là Chỉ Tinh, tứ tiểu thư của gia tộc quyền quý nhà họ Sa đất Trường An.



Sa Chỉ Tinh đứng lên cúi mình thi lễ, cử chỉ hết sức nho nhã, tỏ rõ phong thái của một khuê nữ đài các.



Liệt Hà lại tiếp tục:



- Vị này là bạn cũ của ta - Từ Tử Lăng công tử. Người mà hiện nay mọi người ở Trường An ai ai cũng nói đến.



Sa Chỉ Tinh duyên dáng “a” lên một tiếng đầy ngạc nhiên, rõ ràng đã bị oai danh của Từ Tử Lăng làm cho khiếp sợ.



Từ Tử Lăng nén nỗi giận bốc hỏa lại, gượng cười đáp lễ, trong lòng hận nỗi không thể phanh thây tên phản đồ bỉ ổi này ra thành trăm mảnh. Hôm qua Liệt Hà nói có hẹn với giai nhân, hẳn đó là Sa Chỉ Tinh. Coi bộ ngày nào cũng gặp nhau đó của hai người chắc chắn quan hệ rất mật thiết. Gã khẳng định rằng Liệt Hà biết được quan hệ của Sa Chỉ Tinh và Khấu Trọng từ Triệu Đức Ngôn. Thậm chí có thể do Triệu Đức Ngôn xúi giục mà hắn cố ý tiếp cận Sa Chỉ Tinh, hòng chiếm đoạt trái tim cô gái, dùng biện pháp đê tiện này để châm chọc và khiến bọn họ nổi giận phải trả thù, làm hỗn loạn thêm thế trận và gây thêm phiền phức cho bọn họ.



Liệt Hà đẩy ghế ra, cười nói:



- Mọi người ngồi xuống nói chuyện.



Ánh mắt Từ Tử Lăng hướng về phía hắn, lập tức trở nên sắc nhọn và lạnh lùng:



- Liệt huynh không cần đa lễ. Ta đến để nói với ngươi, Ngũ Thải thạch đã về tay chủ cũ. Liệt huynh không cần phí sức nghĩ ra những hành động xấu xa nữa.



Sa Chỉ Tinh hết sức kinh ngạc, nhận ra mối quan hệ giữa Liệt Hà và Từ Tử Lăng cũng không hề đơn giản.



Liệt Hà hai mắt sát khí chợt lóe, vẫn cười nói:



- Tử Lăng huynh thật có lòng! Ta đây cũng mong Ngũ Thải Thạch có thể yên ổn trở về Ba Tư.



Từ Tử Lăng quay sang Sa Chỉ Tinh cười nói:



- Mời Sa tiểu thư yên vị. Vị bạn cũ này của ta vốn thích huênh hoang giảng lời tà đạo, đại loại như sự đối lập giữa bóng tối và ánh sáng, để dụ dỗ mê hoặc người ta. Sa tiểu thư nên lưu tâm phân biệt thị phi phải trái.



Nói rồi vỗ vai Liệt Hà, cười nói:



- Có phải thế không, Liệt huynh?



Liệt Hà cảm nhận được cái vỗ vai bề ngoài hoàn toàn bình thường ấy đã khống chế toàn bộ các huyệt đạo trên cánh tay trên vai và trên cổ của hắn, nếu Tử Lăng đột ngột xuất chiêu, chắc chắn hắn sẽ bị nguy đến tính mạng. Tuy biết rõ Tử Lăng không làm vậy trước mặt nhiều người thế này, nhưng hắn cũng không dám coi thường tính mạng của mình, khiếp đảm liếc mắt nhìn Sa Chỉ Tinh vừa ngồi xuống ghế.



Từ Tử Lăng bật cười nói:



- Người ta vẫn nói bình sinh không làm việc trái với lương tâm thì ban đêm có người gõ cửa cũng không sợ hãi. Có chuyện gì mà Liệt huynh hoảng hốt đến vậy. Phải chăng lo lắng Tống Kim Cương ôm hận dưới hoàng tuyền sẽ tìm huynh đòi mạng?



Rồi quay sang Sa Chỉ Tinh nghiêm mặt nói:



- Xin Sa tiểu thư thứ lỗi tại hạ mới gặp đã nói thẳng. Từ Tử Lăng ta rất ít ghét người khác. Nhưng Liệt huynh lại là một trong số đó.



Nói xong, không để Liệt Hà kịp phản bác, Tử Lăng quay người bước đi luôn.



(