Đại Đường Song Long Truyện

Chương 765 : Gian tặc bỉ ổi

Ngày đăng: 13:21 19/04/20


Khấu Trọng vừa ra khỏi ngự thư phòng, thì Vi công công đã đứng ngoài cửa chặn lại nói:



- Công chúa Tú Ninh mời Thiếu Soái đến gặp.



Khấu Trọng thầm nghĩ không hiểu sao vào thời điểm này Lý Tú Ninh lại muốn cầu kiến, chắc hẳn phải có chuyện khẩn cấp gì, chỉ mong sao đó không phải là tin tức xấu gã không chống chọi nổi là được.



Vi công công dẫn đường đưa gã đến cung điện của công chúa, vào Vong Ưu Lâu để gặp Lý Tú Ninh.



Sau khi ra hiệu cho thị nữ ra ngoài, Tú Ninh không chút ngần ngại kéo tay áo hắn đến ngồi một góc, rồi tự tay rót trà.



Khấu Trọng tâm hồn lâng lâng, uống chén trà nóng, thoải mái thả mình trên chiếc ghế dựa kiểu thái sư, cảm thấy bao mệt nhọc bỗng tiêu tan, gân cốt thoải mái, quay sang nói với Lý Tú Ninh đang ngồi yêu kiều ở bên cạnh:



- May mắn không làm nhục mệnh!



Lý Tú Ninh cười e lệ, liếc xéo hắn một cái nói:



- Tú Ninh và huynh không cần nói những lời khách sáo. Người ta từ lâu đã biết huynh thần thông quảng đại, không có việc gì không làm được.



Khấu Trọng cười đáp:



- Nàng quá xem trọng ta rồi! Sự thật là thiếu chút nữa chúng ta đã bị lật thuyền trong rãnh, thất bại thê thảm. Tất cả đều là nhờ ông trời thương xót, gắng gượng mới qua ải đó. Hy vọng ông trời sẽ còn tiếp tục chiếu cố đến chúng ta.



Lý Tú Ninh bật cười, giống như một đóa hoa đang nở. Nàng dịu dàng nói:



- Có huynh giúp giải khuây thật tuyệt! Đêm qua Tú Ninh không hề chợp mắt, trời chưa sáng phụ hoàng đã cho gọi, hỏi han hết sức tỷ mỷ về quan hệ của hai huynh với nhị huynh của muội, sau đó lại khởi trình đến cung Hồng Nghĩa.



Nói đến đây nàng bỗng buồn bã, cúi đầu nói:



- Nhưng Tú Ninh vẫn rất lo lắng.



Khấu Trọng băn khoăn:



- Tú Ninh sao lại lo lắng đến vậy?



Lý Tú Ninh yêu kiều đưa mắt nhìn hắn, cất giọng nhẹ nhàng:



- Trước khi xuất phát đến cung Hồng Nghĩa, phụ hoàng đã hạ lệnh cho Sài Thiệu lập tức khởi hành đến Thái Nguyên, thám thính động tĩnh của liên quân tái ngoại, sau đó quay về hồi báo với phụ hoàng.



Khấu Trọng đã hiểu nội tình, gật đầu đáp:



- Việc này lẽ ra không cần đến Sài huynh. Rõ ràng muốn điều huynh ấy khỏi thành Trường An, để tránh cho huynh ấy khỏi bị cuốn vào vòng tranh đấu ở đây. Muội có biết hồi nãy khi ta nhắc đến chuyện Lương Thượng Minh mua hỏa khí ở chỗ bang Hải Sa, phụ hoàng của muội đã phản ứng thế nào không?



Lý Tú Ninh ngỡ ngàng lắc đầu, đôi mắt ánh lên nỗi sợ hãi khiến người ta phải mủi lòng, rõ ràng nàng không thể chịu đựng được một sự đả kích lớn lao nào nữa.



Khấu Trọng đặt tay lên đôi vai mềm tôn quý của nàng công chúa cành vàng lá ngọc này, trầm giọng nói:



- Tú Ninh đừng sợ. Trường An đã trở thành một chiến trường khốc liệt, không có sự tồn tại của luân lý nhân tình gì ở đây nữa cả. Chúng ta phải dũng cảm đối mặt với hết thảy.



Lý Tú Ninh đặt bàn tay mình lên mu bàn tay của Khấu Trọng, dường như từ cử chỉ tiếp xúc đầy tình ý này, nàng nhận được rất nhiều sự cổ vũ và sức mạnh. Nàng nói:



- Huynh nói tiếp đi!



Khấu Trọng nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của Lý Tú Ninh, một hồi lâu mới thu thay về. Hắn gượng cười:



- Ông ấy chỉ nói một câu “có việc này sao” rồi thôi, không hỏi han tình tiết cụ thể và tỉ mỉ gì, càng có ý né qua vấn đề này. Bởi vậy có thể thấy ông ấy chẳng những có dã tâm muốn giết hại nhị huynh của muội mà đến ta ông ấy cũng không tha.



Lý Tú Ninh lại tỏ ta bình tĩnh lạ kỳ, nhẹ nhàng hỏi:



- Huynh định thế nào?



Khấu Trọng nở một nụ cười tràn đầy tự tin, vui vẻ đáp:



- Ta vốn sức cùng lực kiệt, ý chí rã rời, may mà sau khi nắm tay Tú Ninh, ta dường như được ban một sức mạnh thần kỳ vậy. Ha ha! Ông ấy có kế Trương Lương, thì ta có thang vượt tường. Mọi người cứ chờ xem!



Đôi má Lý Tú Ninh ửng đỏ, nàng lườm hắn một cái đầy trách móc, thẹn thùng nói:



- Huynh thật là, lúc nào cũng đùa được!



Khấu Trọng dường như vui quá đỗi, gã tiến thêm một bước thấp giọng hỏi:



- Tú Ninh còn lời tâm sự gì muốn nói với ta không?



Lý Tú Ninh giận dữ quát:



- Huynh xéo đi, cẩn thận không ta tố cáo với đại tiểu thư nhà họ Tống đấy.



Khấu Trọng tiu nghỉu ra về.




- Từ huynh Hầu huynh không cần đa lễ, tiểu đệ chỉ nói vài câu rồi sẽ đi ngay.



Từ Tử Lăng đáp:



- Mời Mai huynh ngồi!



Mai Tuần đắc thắng ngồi xuống nói:



- Tiểu đệ có một chuyện muốn hỏi, nếu hai vị không tiện trả lời, tiểu đệ cũng không để bụng.



Từ Tử Lăng trong lòng bộn bề lo lắng cho Khấu Trọng và càng lo lắng hơn cho Bạt Phong Hàn, làm gì còn tâm trạng đấu khẩu với hắn nữa, chỉ muốn nhanh chóng đuổi hắn đi, bèn nói:



- Chúng ta đang rửa tai lắng nghe đây.



Bộ mặt Mai Tuần lộ vẻ đắc thắng, tuy hắn mừng rối rít vì nghĩ mình nắm chắc phần thắng trong tay nhưng vẫn tỏ ra thong dong nói:



- Tống Khuyết không ở lại Lương Đô, đột nhiên quay lại Lĩnh Nam, và từ đó không bước ra khỏi cửa. Dù Thiếu Soái đã khởi trình đến Trường An, ông ta vẫn không đến Lương Đô để chủ trì đại cục, chuyện này rất bất thường, xin hai vị chỉ giáo.



Từ Tử Lăng thầm than, đúng là giấy không bọc được lửa, cuối cùng thì kẻ địch cũng đã nghi ngờ. Sự an toàn của Khấu Trọng ở Trường An, một nửa là nhờ Tống Khuyết, nếu chuyện Tống Khuyết và Ninh Đạo Kỳ quyết đấu lưỡng bại câu thương phải mất một thời gian mới có thể phục hồi bị phát hiện thì cục diện sẽ rất bất lợi cho bọn họ.



Từ Tử Lăng thản nhiên đáp:



- Xưa nay Tống Phiệt Chủ hành sự khó đoán, hậu bối chúng ta không dám đoán bừa.



Mai Tuần nhún vai cười:



- Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, không những Từ huynh không thể đưa ra một câu trả lời hợp lý, mà lời nói còn mập mờ. Tiểu đệ đã hiểu rồi.



Rồi bật cười, đứng lên nói:



- Giang hồ có truyền đi một tin đồn, nói là Nhạc Sơn và Tống Khuyết quyết đấu, sau đó thảm bại thân vong. Còn Tống Khuyết cũng bị trọng thương bởi đòn phản công của Nhạc Sơn, phải đóng cửa dưỡng thương. Lúc đầu nghe thấy tin này, ta cho là có kẻ hiếu sự phao tin đồn nhảm, nhưng bây giờ xem ra không phải không có lý. Ha ha! Tiểu đệ nói xong rồi! Cho ta gửi lời hỏi thăm Thiếu Soái!



Vừa cười lớn vừa quay về chỗ của bọn Độc Cô Sách, Vương Bá Đương và Gia Cát Đức Uy.



Từ Tử Lăng và Hầu Hy Bạch nhìn nhau cười khổ. Đúng là bão trước chưa yên, bão sau đã nổi.



o0o



Xe ngựa lao vun vút về phía hoàng cung.



Khấu Trọng và Khả Đạt Chí so vai ngồi trong xe, cả hai đều không biết phải nói chuyện gì.



Chiếc xe rẽ phải đi vào đại lộ Quang Minh, hướng về phía Đông, cuối cùng Khấu Trọng cũng mở lời trước:



- Tại sao Khả huynh có thể để một kẻ bỉ ổi như Liệt Hà mặc sức như vậy?



Khả Đạt Chí mặt không biểu cảm đáp:



- Kẻ nắm quyền hiện giờ là Triệu Đức Ngôn hoặc Đôn Dục Cốc. Thánh giả không quan tâm đến những vặt vãnh khác, vậy thì sao đến lượt Khả Đạt Chí ta có ý kiến kia chứ. Muốn trách phải trách chính ngươi. Vì ngươi nhất định muốn đến Trường An gây loạn.



Khấu Trọng cười gượng nói:



- Bớt chửi ta vài câu có được không? Sao huynh không giúp ta trừng trị tên Liệt Hà lòng lang dạ thú đó?



Khả Đạt Chí đáp:



- Mặc kệ hắn không được sao? Hắn có gan trời cũng không dám công nhiên đến gây chuyện với Thiếu Soái Khấu Trọng.



Khấu Trọng nói:



- Nếu hắn chịu đến cho ta vung đao ta cầu còn không được, đâu cần phải nhờ huynh giúp đỡ. Đằng này hắn cứ đeo bám Sa Chỉ Tinh, chắc huynh sẽ có cách với nàng ấy hơn ta.



Khả Đạt Chí ngạc nhiên hỏi:



- Sao?



Khấu Trọng nhắc lại:



- Huynh thử nói xem tên tiểu tử này có đáng giận không?



Khả Đạt Chí sắc mặt trở nên nặng nề, im lặng không nói gì thêm.



Xe ngựa lăn bánh tiến vào Chu Tước Đại Môn.



(