Đại Đường Song Long Truyện
Chương 774 : Ân uy gồm đủ
Ngày đăng: 13:21 19/04/20
Từ Tử Lăng chăm chú nhìn Lý Thế Dân, một lúc sau mới nói:
- Ta muốn hỏi Thế Dân huynh một vấn đề
Lý Thế Dân cười nhẹ:
- Vừa khéo là ta cũng có một việc muốn hỏi
Lúc này, toàn bộ tướng sỹ Thiên Sách phủ đã rời khỏi phòng ngủ mà Từ Tử Lăng giả vờ đang dưỡng thương để chuẩn bị cho cuộc quyết chiến sáng mai. Chỉ một mình Lý Thế Dân ở lại bí mật bàn bạc với gã.
Phòng thủ trong ngoài lầu khách quý rất nghiêm mật, chỗ nào cũng có trạm gác nổi và ngầm, để đề phòng địch nhân đến xâm phạm, càng cho thấy thương thế của Từ Tử Lăng nghiêm trọng.
Từ Tử Lăng vui vẻ nói:
- Mời Thế Dân huynh cứ nói thẳng
Ánh mắt Lý Thế Dân nhìn ngọn cung đăng treo trên tường đối diện đang toả ánh sáng êm dịu chiếu sáng cả gian phòng ngủ yên tĩnh, nói:
- Vừa rồi hai mắt Tử Lăng lộ vẻ thương cảm, không biết có tâm sự gì?
Từ Tử Lăng không ngờ hắn lại hỏi câu này, hơi ngạc nhiên, khẽ thở dài đáp:
- Lúc đầu ta nghĩ tới tối nay không thể đến gặp sư công như ước hẹn vào giờ tý, không biết lão nhân gia có mất hứng hay không, nhân đó nhớ tới tình cảnh gặp ông ấy tối qua, nhớ lại sở dĩ ông ấy không động thủ là vì bọn ta đã làm khơi dậy nỗi nhớ của ông ta đối với mẹ, nên mới nói đến chuyện sinh tử, lại nói về trầm hương. Ài! Hương vốn không trầm, nhưng mẹ đã sớm vùi hương sắc trong lòng đất lạnh làm ta không khỏi không nhớ lại tình cảnh ngày trước khi gặp mẹ, nhất thời khó khống chế được cảm xúc, làm Thế Dân huynh phải mất công suy đoán rồi
Lý Thế Dân lộ vẻ áy náy, nói:
- Xin lỗi!
Hai mắt Từ Tử Lăng tràn đầy vẻ thương cảm, nói:
- Không có gì
Lý Thế Dân thấp giọng:
- Giờ đến lượt Tử Lăng hỏi ta rồi!
Từ Tử Lăng lộ vẻ cổ quái, nói:
- Cả đời ta, đây là lần đầu tiên suy nghĩ cân nhắc đắn đo thủ đoạn hư thực của địch nhân như thế này, sau khi ta trở lại hiện thực từ trong hồi ức và suy tư thì đầu óc không ngừng phải so sánh quan hệ và sự mạnh yếu giữa hai bên ta và địch, phát sinh nhiều vấn để liên quan với nhau
Lý Thế Dân nhăn nhó cười:
- Cuối cùng ngươi cũng đã nếm mùi đêm ngày phải đề phòng, ăn ngủ không yên lúc nào cũng phải tranh đấu với địch như ta và Khấu Trọng rồi. Được rồi! Nói đi! Ta rửa tai lắng nghe đây
Từ Tử Lăng trầm ngâm một lúc, nói:
- Nếu không tính ba ngàn bộ đội kết hợp tinh nhuệ của Thiếu Soái quân và Tống gia do Ma Thường chỉ huy, một khi chính diện tranh đấu mà đối thủ là quân Trường Lâm và người Đột Quyết, lại có Thường Hà đứng về phía Thái tử thì Thế Dân huynh có bao nhiêu phần thắng?
Lý Thế Dân trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau mới cười nhẹ:
- Vậy phải xem xem phải chăng chúng ta hoàn toàn không hề chuẩn bị, sau khi bị mai phục ở cổng Huyền Vũ thì có bao nhiêu người có thể đột vây chạy về cung Dịch Đình được đã. Nếu trong tình trạng tốt nhất thì quân Trường Lâm vốn không được Lý Thế Dân ta để vào trong mắt. Đây chính là nguyên nhân khiến Vương huynh luôn không dám hành động khinh xuất vì ai cũng biết tướng sỹ Thiên Sách phủ người nào cũng liều mạng vì ta, chỉ cần giữ vững ở cung Dịch Đình thì trước khi cạn lương ta có thể đảm bảo không ai có thể đánh vào trong cung được nửa bước
Từ Tử Lăng gật đầu:
Choang!
Hai thanh đao chém vào nhau, hoa lửa bắn tung toé.
Vào lúc sắp phân thắng bại này, Cái Tô Văn cho thấy khả năng đại gia về đao pháp Cao Lệ của mình, thanh đao đầu tròn của hắn giống như không chịu nổi lực chém của Tỉnh Trung Nguyệt, dạt sang mé trái, nhưng lại mượn lực chuyển thân theo đao thay đổi vị trí, trong chớp mắt rời xa cách Khấu Trọng một trượng, tiếp đó mau lẹ xoay người một vòng, thanh đao đầu tròn trong tay hoá thành luồng ánh sáng vàng đâm thẳng về phía Khấu Trọng dập dờn như sóng lượn. Hắn lùi lại rồi lại tiến lên, không những không hề có vẻ bị rơi vào thế hạ phong mà tiến thoái liền lạc không kẽ hở, kỳ diệu như áo trời.
Trong lòng Khấu Trọng hiểu rõ chút ưu thế mình vừa chiếm được đã hoàn toàn mất hết bởi chiêu thức phản kích bám theo mà đánh của đối phương, nhưng gã vẫn ung dung cười dài, nói:
- Đao pháp hay lắm!
Đúng lúc bọn Hàn Triều An, Mã Cát trầm trồ khen ngợi Cái Tô Văn thì bảo đao của Khấu Trọng hạ thấp xuống, chỉ xéo lên trên. Lưỡi đao rung động, nhưng người gã lại biến thành bất động như bàn thạch, như có như không, thiên-địa-nhân dung hoà thành một thể.
Tinh thần gã tỉnh táo rõ ràng, thông qua đao khí đang ùa tới nắm rõ được điểm tới cuối cùng của thanh Hoàn Thủ đao trong tay Cái Tô Văn nên gã sẵn sàng chờ đợi.
Lần thứ hai, trên mặt Cái Tô Văn lộ vẻ ngạc nhiên, cảm thấy không những chiêu đao đã cũ mà như mình tự dâng mình lên để Khấu Trọng trừng phạt dạy dỗ. Hắn càng không hiểu chiêu đao tiếp theo của Khấu Trọng. Trong lúc hoảng hốt, bảo đao đang ầm ầm đánh ra như sóng triều lập tức biến thành một luồng ánh sáng vàng vọt đi, khi tới cách Khấu Trọng chừng nửa trượng thì hắn tung mình nhảy vọt lên, đao quang lại biến thành một trận mưa vàng đầy trời đổ xuống đầu Khấu Trọng.
Khấu Trọng thầm biết cuối cùng mình lại ép được Cái Tô Văn rơi vào thế hạ phong. Thế công như bao phủ cả đất trời đó của hắn chẳng qua chỉ là cây cung đã giương hết cỡ, trong lúc hoảng hốt biến chiêu mà thôi. Gã lại không tiếp chiêu mà xông lên phía trước, sau khi thoát khỏi chiêu thức thì gã đứng sững lại, lật tay chém ngược ra sau về phía đối thủ đang không thể không từ trên không trung hạ xuống mặt đất.
Cái Tô Văn hai chân chạm đất, Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng đã tới nơi, nhưng lại không thấy chút đao khí, kình lực gì cả, quỷ dị tới mức khiến người ta không thể tin nổi. Trong tình cảnh không thể nắm được hư thực của Khấu Trọng, Cái Tô Văn vội vã lùi lại, Hoàn Thủ đao không ngừng chém về phía Khấu Trọng, dồn ra từng đạo đao khí hòng khiến Khấu Trọng không thể thừa thế truy kích, không hổ uy danh là đại gia về đao pháp của Cao Lệ.
Bọn Hàn Triều An biến thành câm như hến, không ai dám khẳng định Cái Tô Văn có thể lấy lại thế thượng phong được hay không.
Khấu Trọng giơ ngang đao đứng yên, mỉm cười nhìn theo Cái Tô Văn lùi lại. Kình khí hộ thân của gã biến thành bức tường khí rời khỏi cơ thể ép ra, giống như bánh xe đè qua đám đồ sứ, nghiền nát toàn bộ đao khí vô hình mà Cái Tô Văn tấn công tới gã. Khi Cái Tô Văn đứng vững lại cách ngoài hai trượng, giữa hai người là khoảng không trống rỗng, không còn trở ngại gì nữa.
Đao thế của Cái Tô Văn biến hoá, đang chấn chỉnh lại trận cước để tổ chức phản kích thì Khấu Trọng bước ba bước xoạt, xoạt, xoạt!, lúc trái lúc phải, lúc tiến lúc lùi, nhưng mỗi bước đều thoát ra khỏi phạm vi đao khí mà Cái Tô Văn định trói chặt gã, khiến Cái Tô Văn phải biến chiêu ba lần, tìm phương pháp tốt nhất đối phó với địch mà không thể phản kích.
Hai người cách nhau hai trượng, nhưng dưới sự cảm ứng của khí cơ cũng giống như chiến đấu xáp lá cà. Bất kỳ bên nào sai sót thì đều bị đối thủ lợi dụng cơ hội phân thắng bại. Sự hung hiểm, căng thẳng không thể tả hết bằng lời.
Khấu Trọng cười dài, nói:
- Đại soái quả là cao minh! Gã chĩa mũi đao ra phía trước, vọt ra đao mang vàng lạt.
Cái Tô Văn cuối cùng cũng ổn định được trận thế, cổ tay khẽ lắc, Hoàn Thủ Đao xỉa ra phía trước. Nhưng khi hắn định phát động thế công thì ánh sáng vàng từ đao của Khấu Trọng bỗng biến mất, Tỉnh Trung Nguyệt như di chuyển qua một không gian khác mà tới, xuất hiện trong tay Khấu Trọng, khiến người ta cảm thấy không lạnh mà run.
Lần thứ ba Cái Tô Văn lộ vẻ kinh hãi. Người đứng xem tuy đông, nhưng khẳng định chỉ có mình hắn cảm nhận được chân khí phát ra từ lưỡi đao của Khấu Trọng, chính là thế phát ra sau mà chế ngự được đối thủ, lưỡi đao đã trói chặt, khoá chết điểm tới cuối cùng của Hoàn Thủ Đao của hắn. Việc này trở thành sơ hở duy nhất trong ứng biến của hắn, nếu lúc này mà Khấu Trọng toàn lực đánh tới thì hắn chỉ còn cách lấy cứng chọi cứng. Đương nhiên Khấu Trọng không phải là người có khả năng tiên tri, mà là do gã có thể nắm chắc không sai trật biến hoá trong đao thế của hắn.
Lần thứ tư Cái Tô Văn biến sắc. Sự cao minh của Khấu Trọng nằm ngoài dự liệu của hắn. Không còn cách gì, hắn đành thu đao lại, giơ ngang thanh đao đứng yên, quát lớn:
- Đây là đao pháp gì?
Đối với câu hỏi này của Cái Tô Văn, bọn Hàn Triều An, Mã Cát, Độc Cô Phượng không hiểu gì, tại sao hắn lại hỏi địch nhân đang hướng đao về phía hắn. Nhưng cả bọn đều biết rõ Cái Tô Văn lại thất sách, rơi vào thế hạ phong.
Cánh tay còn lại của Khấu Trọng nắm cán đao, thanh đao hạ thấp xuống, vòng tay cười nhẹ nói:
- Đây chính là Dịch Kiếm thuật mà mẹ truyền cho ta, làm Đại soái phải cười rồi
Hai mắt Cái Tô Văn quắc lên, nhìn chằm chằm Khấu Trọng một lúc rồi trầm giọng:
- Phó Quân Sước?
(