Đại Đường Song Long Truyện
Chương 775 : Lời hẹn giờ Tý
Ngày đăng: 13:21 19/04/20
Nếu đổi lại mình là Lý Thế Dân, biết được người tới kiếm Từ Tử Lăng là Trầm Lạc Nhạn thì chỉ sợ hắn đã nói gì đó hoặc chí ít thì cũng đánh mắt nhắc nhở gã Trầm Lạc Nhạn là vợ yêu của Lý Thế Tích, mà Lý Thế Tích lại là chủ tướng toạ trấn Lạc Dương, ngàn vạn lần không thể xé rào. Cho dù Trầm Lạc Nhạn chủ động, nhưng gã vẫn phải từ chối tới cùng. Nhưng Lý Thế Dân không nói gì về chuyện đó, không hề ra hiệu, cho thấy sự tin tưởng tuyệt đối của hắn đối với Từ Tử Lăng. Đây chính là chỗ hơn người của Lý Thế Dân vì hắn biết người, biết rõ Từ Tử Lăng là người như thế nào.
Trong lúc nghĩ ngợi, mùi hương quen thuộc của Trầm Lạc Nhạn đã ùa vào mũi. Trầm Lạc Nhạn mình vận bộ quần áo the mỏng màu vàng, vẻ mặt tươi cười, không hề tị hiềm ngồi xuống cạnh giường, thò bàn tay thon dài áp lên lưng bàn tay gã, nhìn kỹ khuôn mặt gã, dịu dàng nói:
- Nhìn thần thái hớn hở của Tần Vương, tâm tình vốn không hề lạc quan của ta đã bay hết sạch. Nhưng ta vẫn chưa hiểu tác dụng của việc Tử Lăng giả vờ bị thương ở đây là gì?
Từ Tử Lăng đón ánh mắt xinh đẹp khiến người ta động lòng của nàng, cười nhẹ:
- Việc thắng bại của ngày mai, sẽ quyết định bởi việc bọn ta có thể hợp tác với Lý Uyên khống chế Trường An hay không. Ta gánh vác nhiệm vụ đó, mà…
Bàn tay ngọc của Trầm Lạc Nhạn đưa lên đặt vào môi gã, lắc đầu nói:
- Không cần nói cho ta biết chi tiết vì nó chỉ trở thành thứ khiến ta lo lắng. Trương Tiệp Dư triệu ta tối nay vào cung bầu bạn với thị, cho nên chuyện ngày mai ta chỉ có thể làm một người bàng quang. Lần này, sau khi trở về Trường An, Lý Uyên thông qua Trương Tiệp Dư lung lạc nô gia, hiện giờ là lúc Lý Uyên sắp sửa hành động, đương nhiên không muốn ta bị lôi cuốn vào chuyện này mà bị thương tổn. Vì Tần Vương nếu có mệnh hệ gì thì Thế Tích là đại tướng đầu tiên của Thiên Sách phủ mà Lý Uyên muốn tranh thủ
Trái tim Từ Tử Lăng không tự chủ được mà đập thình thịch. Trước đây, chẳng phải là gã chưa từng được hưởng ý vị nồng nàn yêu thương của Trầm Lạc Nhạn đối với mình, nhưng không biết tại sao, lần này sự hấp dẫn của nàng đặc bịêt mạnh mẽ. Có thể vì mình đang suy nghĩ vẫn đề quá phức tạp này, hoặc có thể vì hôn thú giữa mình với Thạch Thanh Tuyền đã định nên mới cảm thấy sự kích thích khác lạ ngẫu nhiên này.
Trầm Lạc Nhạn lại tiếp:
- Ta vốn đến để cảnh cáo các người đề phòng đại lễ kết minh sáng mai, giờ thì đương nhiên không cần phải làm thế nữa. Rốt cuộc là ai đả thương chàng, khiến chàng có thể giả vờ bị thương?
Từ Tử Lăng cảm thấy nàng đã rút bàn tay ngọc đặt trên vai mình về, lại úp lên lưng bàn tay gã. Thần trí gã tỉnh táo lại, đáp:
- Người đả thương ta chính là Loan Loan. Hiện giờ, nàng ta và Triệu Đức Ngôn, Doãn Tổ Văn tạm thời làm lành, phấn đấu vì vận mệnh của Ma Môn. Ài! Đó chính là một vấn đề khác khiến người ta đau đầu. Trong cung khẳng định là có gian tế nằm vùng của Loan Loan nên Loan Loan mới nắm rõ tình hình trong cung như trong lòng bàn tay. Ta còn hoài nghi nàng ta ẩn thân trong cung, đương nhiên là với một thân phận khác
Khuôn mặt xinh đẹp của Trầm Lạc Nhạn lộ vẻ nghiêm trọng, nói:
- Chàng là người trong cuộc nên không rõ, có thể vì vậy mà đã đoán sai tâm ý của Loan Loan rồi. Tử Lăng có thể đem chuyện đã xảy ra với chàng trong hai ngày nay kể lại những điểm chính cho ta không
o0o
Khấu Trọng lại tra đao về vỏ, nghiêm mặt nói:
- Khấu Trọng ta có được ngày hôm nay toàn do mẹ ban cho. Đối với người trong tộc của mẹ, ta có tình cảm và lòng ái mộ thân thiết sâu sắc. Nếu Đại soái hiểu ta là một người như thế nào thì nên biết Khấu Trọng ta chỉ hy vọng được làm anh em chứ không làm địch nhân với Đại soái. Một ngày, Khấu Trọng ta còn sống thì tuyệt không cho phép bất cứ ai mạo phạm quê cha đất tổ của mẹ. Xin Đại soái minh xét
Mã Cát quát lạnh:
- Đại soái đừng để hoa ngôn xảo ngữ của hắn mê hoặc
Khấu Trọng ngoảnh đầu nhìn về phía Mã Cát đứng xa xa, ung dung cười nói:
- Ngươi có thể nêu ví dụ không. Từ sau khi Khấu Trọng ta xuất đạo, có lúc nào nói mà không giữ lời, phụ lòng ai không?
Mã Cát tắc họng.
Ánh mắt Khấu Trọng trở lại phía Cái Tô Văn, cười nhẹ:
- Đại soái ôm chí lớn chắc sẽ không so đo tính toán được mất nhất thời. Tôi và Tử Lăng quả thật đã coi Cao Lệ như là một nửa quê hương của mình, chỉ sợ không bảo hộ được chu toàn. Nếu như có lời nào trái với lương tâm, mẹ trên trời linh thiêng sẽ không tha cho những đứa con bất hiếu chúng tôi đâu
Hai mắt đang trừng trừng nhìn gã không chớp của Cái Tô Văn dần dần trở nên hiền hoà, bỗng nhiên lắc đầu cười khổ, Hoàn Thủ Đao buông thõng xuống, nói:
- Triều An và Chính Tông có gì nói không?
Giọng Kim Chính Tông từ sau lưng Khấu Trọng vang lên:
- Chính Tông tin tưởng sâu sắc những lời Thiếu Soái là những lời gan ruột. Ngày trước ở Long Tuyền, nếu như không có Thiếu Soái nhớ tình cũ thì chúng ta không thể toàn thân thoái lui
- Vừa rồi ta tới Lăng Yên Các gặp dì Du của các ngươi, lời dài nói ngắn để nàng ta biết ta chuyển lời cho các ngươi muốn hoãn lời hẹn giờ tý đêm nay sang đến đêm hôm sau. Nào ngờ nàng ta nổi trận lôi đình, nói sư công các ngươi hận nhất là người không giữ lời hứa, như thế này thì sẽ làm quan hệ giữa các ngươi và sư công xấu đi. Ài! Không còn cách nào khác, ta đành nói thật chân tướng thật hư với nàng ta, cho nàng ta biết ngươi bị Loan Loan đánh trọng thương. Dì Du của các ngươi bảo ta chờ một chút để nàng vào hỏi ý kiến sư công. Khi quay lại, nàng bảo ta sư công ra lệnh nếu như giờ tý đêm nay Khấu Trọng không tới ngôi đình ở giữa hồ Lăng Yên thì ông ta sẽ đích thân đến cung Dịch Đình tìm Khấu Trọng để xả giận
Từ Tử Lăng nghe xong nhíu mày. Gã thà người hẹn đấu võ là Tất Huyền, như vậy thì ít nhất Khấu Trọng cũng có thể toàn lực chiến đấu. Nhưng đối với Phó Dịch Lâm thì lại cố kỵ muôn vàn, chỉ có thua mà không có thắng vì không thể không nghĩ tới phần tình cảm đối với mẹ.
Hầu Hi Bạch đau đầu hỏi:
- Làm sao đây?
Từ Tử Lăng nhăn nhó cười đáp:
- Mọi việc cứ đợi Khấu Trọng trở về rồi hãy nói!
o0o
Khấu Trọng tâm tình nhẹ nhõm rời khỏi Lương Viên. Đến bản thân gã cũng hài lòng về cách xử lý Cái Tô Văn của mình, lại giữ được thể diện cho đối phương, không làm tổn thương hoà khí, lại khiến Cái Tô Văn không bất trí mà bị lôi cuốn vào cuộc đại chiến sáng mai, tước bớt thực lực của phía Lý Kiến Thành. Gã bất chợt nghĩ tới hành động tiếp theo của mình, có nên giả vờ nhân vì Từ Tử Lăng bị trọng thương mà Khấu Trọng gã trong lúc tức giận đi khắp nơi tìm người tiết hận, thừa cơ sấn thẳng vào Đông Cung khiêu chiến Dương Hư Ngạn, làm thịt tên tiểu tử này. Nhưng gã lại sợ làm thế sẽ ảnh hưởng tới hành động sáng mai. Đang do dự, gã quay đầu nhìn lại, thấy Bạt Phong Hàn từ phía sau chạy tới cười nói:
- Hảo tiểu tử, không ngờ lại bị ngươi nhanh chân giành mất Cái Đại soái của ta
Khấu Trọng chờ hắn tới bên cạnh rồi sánh vai cùng đi, vui vẻ hỏi:
- Ngươi nhìn thấy ta từ Lương Viên đi ra sao?
Bạt Phong Hàn thản nhiên đáp:
- Nhìn bộ dạng hớn hở của ngươi, phải chăng đã đánh cho Cái Tô Văn tan tành không còn manh giáp, phải cút về quê rồi?
Khấu Trọng cười nhẹ:
- Cao thủ so chiêu, cần gì phải phân thắng bại. Ta chỉ bức hắn hai lần phải rơi vào thế hạ phong, trong năm thanh đao thì đánh rớt ba thanh, kết hợp phân trần lợi hại nên hai bên kết thúc hoà bình. Hắn lập tức dẫn quân rời thành. Hà hà! Ngươi vừa đi đâu vậy?
Bạt Phong Hàn nói:
- Coi như hắn gặp may, Ta tuyệt không đối tốt với hắn như ngươi đâu
Khấu Trọng giục:
- Mau trả lời câu hỏi của ta, đừng có cố ý đánh trống lảng. Lúc nãy phải chăng ngươi đuổi theo Ba Đại Nhi?
Bạt Phong Hàn đặt tay lên vai gã, thở dài:
- Tâm ý của ta làm sao giấu được ngươi. Ta và Ba Đại Nhi có một cách liên lạc. Nếu nàng muốn để ta tìm thấy nàng thì sẽ lưu lại ám hiệu ở cửa đông thành. Giờ nàng đã rời khỏi Hoàng cung, tạm trú trong một gian khách sạn ở đường lớn Chu Tước, ta vẫn chưa quyết định có nên đi gặp nàng không. Lúc ta đang lang thang như cô hồn vô chủ trên đường, bỗng dưng nhớ tới Cái Tô Văn bèn đi tìm, nào ngờ lại gặp ngươi
Khấu Trọng đang định nói thì Bạt Phong Hàn chặn ngang:
- Nhìn kìa!
Lúc này hai gã đã đi tới khu vực gần Hoàng thành. Khấu Trọng nhìn theo ánh mắt Bạt Phong Hàn, thấy Liệt Hà đang ung dung thả bước trên đường lớn Chu Tước, đi về hướng ngược lại với hai gã.
Khấu Trọng mừng quá nói:
- Lưới trời lồng lộng thưa mà không lọt. Giờ chết của tên tiểu tử này tới rồi!
(