Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 67 : Bán thuốc

Ngày đăng: 14:16 18/04/20


- Vậy chỗ vải này làm sao đây, chẳng lẽ đi đổi lấy tiền trả Tam Nương.



Hồi Hương nói xong lại thấy tiếc, cả đời không mơ thấy có ngày được sờ tận tay vào tơ như thế này, ra hàng nhìn thấy không dám sờ vào sợ làm hỏng đền không nổi, bán đi thì tiếc quá:



- Cha, con thấy nếu bán đi cũng chẳng đủ tiền chả Tam Nương đâu, hay là làm cho cha một cái áo, cha lớn tuổi rồi, số còn lại hẵng đem bán.



Tả Quý nhận lấy cốc trà nóng, ông nghiện trà rất nặng:



- Đều không bán, làm cho Đại Đậu và Đậu Hoa với Trung Nhi cái áo mới.



Hồi Hương vội kéo hai đứa con:



- Hai cái đứa khờ này, còn không mau khấu đầu chúc Tết ngoại công, không nghe thấy ngoại công cho áo mới à?



Hai đứa bé quỳ ngay xuống, dập đầu ba cái rất quy củ:



- Bọn cháu chúc Tết ngoại công, chúc ngoại công sống lâu trăm tuổi.



- Ừ, ngoan ngoan lắm, đứng lên.



Tả Quý đưa tay ra với Lương thị:



- Phong bao đâu.



Lương thị lấy hai cái phong bao đỏ đưa cho Tả Quý. Tả Quý xoa đầu đưa mỗi đứa một cái:



- Hay ăn chóng lớn, không bệnh không tật.



- Đa tạ ngoại công.



Hai đứa bé hớn ha hớn hở, mở ra xem, mỗi đứa có sáu đồng, reo hò chạy đi khoe.



Tả Thiếu Dương bế Đậu Hoa, bẹo cái má lành lạnh của nó:



- Cha, vải lụa làm cho cha với mẹ mỗi người một cái áo đi, cha mẹ tuổi cao cần giữ sức khỏe.



- Không cần, cha mẹ bao năm quen rồi, ba đứa bé, mỗi đứa một cái, trẻ con năm mới phải mặc áo mới. Ba cái áo cha thấy dùng một xếp vải lụa là đủ, còn lại đem bán gom tiền trả Tam Nương, người ta gia hạn cho chúng ta nhiều rồi, có tiền phải nghĩ tới trả nợ trước.



Tả Thiếu Dương thấy cha liệt mình vào nhóm trẻ con với Đại Đậu và Đậu Hoa thì nóng rát mặt, Miêu Bội Lan còn ở bên cạnh, cha chẳng giữ sĩ diện cho mình. Cha mẹ luôn coi con cái chưa trưởng thành, nhưng y không coi mình là trẻ con được, nói:



- Cha, mẹ, con lớn rồi, sức khỏe rất tốt, không cần làm áo mới cho con, làm con cũng không mặc.



Tả Quý thấy Tả Thiếu Dương kiên quyết như vậy thì gật đầu:



- Vậy thì làm áo cho Đại Đậu và Đậu Hoa là đủ.



Hầu Phổ hơi ngại, theo lý mà nói thì cả nhà hắn là người ngoài rồi, con gái gả ra ngoài thì là người ngoài, nữ tế chỉ là khách, cái gì nho nhỏ không nói, đây là tơ lụa, nhà ngoại công còn không dùng, cho cháu ngoại dùng, không hay lắm, nhìn thê tử.
Miêu Bội Lan mím môi một lúc, nàng nhận ra vấn đề không phải số tiền này, mà vì thái độ của nàng, cân nhắc một chút, cất bốn đồng tiền đi, nói nhẹ:



- Cám ơn Tả đại ca.



- Thế còn tạm được.



Tả Thiếu Dương vui vẻ trở lại:



- Muội đợi một chút, ta mua ít thuốc, muội đem về tra vào mắt Nhị tử, cái này phải gấp, để lâu không tốt cho mắt.



Miêu Bội Lan đứng đợi, Tả Thiếu Dương quay trở lại sạp thuốc, nhúm ít bột trong túi, nhíu mày:



- Bằng sa sao lại thô thế này.



Chủ hiệu cười:



- Tả thiếu gia, bằng sa là đá, nghiền nhỏ thế này là giỏi lắm rồi, cậu không tin đi các quầy khác thử xem, bằng sa nơi này là mịn nhất đấy, nếu như có bằng sa mịn hơn, bao nhiêu tôi cũng mua.



Tả Thiếu Dương ngẩng ngay đầu lên:



- Thật không?



- Đương nhiên, Đổng Mập này chưa bao giờ nói hai lời.



- Thế mua bao nhiêu?



- Tả thiếu gia có thật à?



Đổng Mập nói thế thật ra là tự khen mình để bán hàng thôi, nhìn thái độ Tả Thiếu Dương có vẻ tự tin lắm, không dám nói chắc, cười giả lả:



- Tất nhiên phải xem thuốc thế nào, có điều ta không tin có thứ nào mịn hơn.



Tả Thiếu Dương lại kiểm tra các loại thuốc kim thạch như tử thạch anh, tự nhiên đồng, từ thạch, phát hiện toàn hạt to bằng hạt cát là nho nhất rồi, lòng có tính toán:



- Ta có thể làm mịn như bột vậy.



- Không thể nào, Tả thiếu gia đùa rồi.



Tả Thiếu Dương mỉm cười không giải thích thêm, càng nghĩ càng kích động, chắp tay sau lưng đi xem từng hiệu thuốc một, quả nhiên Đổng Mập không nói ngoa, thuốc của ông ta là mịn nhất rồi, thuốc hiệu khác chẳng khác gì thuốc nhà y, hạt nào hạt nấy to như hạt gạo, mừng vô kể, quay lại chỗ Đổng Mập:



- Được, ta về điều chế rồi mang tới cho ông xem, chắc chắn mịn hơn nhiều.



Đổng Mập đập tay với y:



- Tốt, vậy Đổng Mập này mua là cái chắc.