Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 69 : Cùng tắc tư biến

Ngày đăng: 14:16 18/04/20


Hồi Hương dùng thùng gỗ nhỏ, đổ đầy nửa nước nóng, cho bầu rượu vào trong đó giữ ấm, lấy ba cái chén sứ khuyết góc rót rượu cho cha, đệ đệ và trường phu.



Tả Thiếu Dương thấy thế nói:



- Tỷ, lấy thêm hai cái chén nữa đi, tỷ và mẹ phải uống chứ.



Hồi Hương kín đáo nhìn bầu rượu, nuốt nước bọt, cười gượng:



- Tỷ không biết uống rượu.



- Thế sao được, Tết mà, không uống rượu sao gọi là Tết, đêm 30 mẹ cũng uống đấy.



Hầu Phổ vỗ vai Tả Thiếu Dương, "nói rõ nhỏ":



- Được rồi đại lang, đừng khuyên nữa, không cái bầu rượu này không đủ một mình tỷ tỷ của đệ uống đâu.



Toát mồ hôi, còn có chuyện này, khả năng cao, tỷ tỷ mình rất khác loài.



Hồi Hương trừng mắt lên với Hầu Phổ:



- Đừng nghe huynh ấy nói linh tinh, mọi người ăn cả đi không thức ăn nguội hết.



Hôm nay tâm trạng Tả Quý rất là tốt, vuốt râu cười:



- Lấy thêm hai chén nữa đi, mọi người cùng uống cho vui.



Hồi Hương nhoẻn miệng cười rất thục nữ:



- Thêm chén cho mẹ thôi ạ, con nhấp một ngụm trong chén Hầu Phổ là được.



Hầu Phổ hoảng sợ che ngay chén rượu của mình:



- Thôi đi ạ, nàng lấy chén riêng mà uống, nếu không ta làm gì còn giọt nào.



Cả nhà đều cười, Tả Thiếu Dương nhìn tỷ tỷ đỏ mặt mà hâm mộ, đây mới là cuộc sống gia đình, tỷ tỷ lấy được trượng phu thế này là thực hạnh phúc mỹ mãn, y cũng không cần nhiều, chỉ mong có thê tử tâm đầu ý hợp chia sẻ buồn vui như thế là đủ.



Lương thị đứng dậy lấy thêm hai cái chén nữa, Tả Quý nâng chén nói mấy câu đoàn viên cát lợi, uống cạn rượu, Hồi Hương không đợi những người khác cũng ngửa cổ đổ rượu vào mồm, ực một cái nuốt luôn, còn chép miệng lẩm bẩm:" Chưa thấy tí vị rượu nào đã hết rồi."



Tả Thiếu Dương ngồi cạnh nghe rất rõ ràng, dở khóc dở cười, uống rượu xong đứng dậy rót rượu cho tỷ tỷ, Hồi Hương vội lấy chén rượu cất dưới bàn:



- Thôi, đệ, tỷ không uống nữa, mọi người uống đi.



Hẩu Phổ và Tả Quý đều cười, cả hai không lạ gì tính này của Hồi Hương, Hầu Phổ nói:
- Trung Nhi, nghe cha con đi, theo cha con hành y, nhà ta không ai có kinh nghiệm trồng cấy cả, chỉ e tốn công vô ích.



Hồi Hương lần này cũng không ủng hộ đệ đệ:



- Đúng đó đệ, đệ theo cha đi tuần y, nghiền ngẫm cho thành thạo bản lĩnh vị linh y kia dạy bảo, đâu thời gian trồng thuốc? Có câu tham nhiều nhai không nát.



Tả Thiếu Dương không cam lòng, làu bàu:



- Cũng không ảnh hưởng tới trồng thuốc mà, đâu phải hoa màu, không tốn công chăm sóc...



- Con hiểu cái rắm!



Tả Quý thấy nhi tử ương ngạnh, lửa giận bốc lên, vỗ sầm đũa xuống bàn:



- Trồng thuốc mà dễ như con nghĩ thì ai cũng trồng rồi, còn đợi con à?



Tả Thiếu Dương ngẩng đầu lên:



- Chiều nay con và Bội Lan đi bán thuốc, nghe Đổng Mập ở ngõa thị nói, thuốc của bọn họ đều do người ta hái trên núi xuống, gần như không có ai trồng...



- Không được.



Tả Quý lại cắt ngang:



- Nhà đã thành như thế này rồi, con không nghiên cứu y thuật cho tinh thông, kiếm tiền sau này còn thành gia lập thất, toàn muốn làm trò bàng môn tả đạo, muốn cha tức chết à?



- Đây không phải bàng môn tà đạo.



- Đệ.



Hồi Hương thấy cha tức tới giọng biến dạng rồi, khẽ kéo áo Tả Thiếu Dương:



- Đừng nói nữa.



- Đệ phải nói.



Tả Thiếu Dương đặt đũa xuống, nói liền một hơi:



- Cha, mẹ, đi làm linh y kiếm tiền từ những người cùng khổ, bọn họ đều là người nghèo khó, ai có tiền mua thuốc chữa bệnh. Mấy ngày qua nếu không gặp Giả lão gia thì gần như cha toàn lấy tiền thuốc giá gốc, không tính phí chữa bệnh, nói thẳng ra là lỗ vốn rồi, công sức chạy đi chạy lại không được đền bù chút nào, sống không nổi nói gì mở hiệu chứ? Cho dù Triệu Tam Nương lại hoãn cho chúng ta không phải trả tiền thuê nhà vào ngày 15 này thì về sau sống ra sao? Cha, chúng ta không còn tiền mà mua thêm thuốc đâu, dựa vào cái gì mà hành y, chưa cứu được ai thì bản thân đã chết đói rồi. Có câu “Thiên đạo thượng biến, nhân đạo thượng biến, cùng tắc tư biến”, chúng ta nghĩ mãi theo lối cũ, đến hành y cũng không thể nữa.



** Một câu trong triết học cổ, ý chung là trời đất và con người luôn vận động, biến đổi, khi tới điểm tận cùng thì phải thay đổi cách tư duy.